Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt

Chương 41




"Lại trượt!"

Đã xấu tính tranh bóng với bạn để tập luyện miệt mài, ấy thế mà suốt buổi sáng nay Minh vẫn cứ sút bay ra ngoài lưới mới nản biết mấy. Toàn thân đã thấm mệt, Tuệ Minh cáu rồi, chẳng muốn tập tiếp nữa đâu, bèn đá quả bóng lại chỗ đám bạn đang đứng xếp hàng đợi lượt. Trước đây, những lúc tinh thần không tốt như thế này thì liều thuốc tốt nhất giúp Minh cảm thấy phấn chấn hơn chính là việc được vuốt ve và nô đùa cùng chú chó cưng nhà mình. Từ ngày quen biết An tới giờ, chỉ cần nhìn thấy mặt con bé thôi cũng đủ để bao muộn phiền trong Minh phút chốc tan biến hết sạch. Ngồi một mình nơi góc sân bóng, Tuệ Minh lấy từ trong ví tiền ra tấm hình chụp lại khoảnh khắc Bảo An đang ôm ấp chú chó cùng tên ở khu công viên ngày trước và bắt đầu ngắm nghía mãi chẳng dừng. Nghe có vẻ sến sẩm nhưng thực lòng Minh luôn thấy nụ cười tươi rói của An quả giống như ánh mặt Trời ấm áp, có thể lấn áp và xua đuổi đám mây đen xấu xí bao vây khắp bốn bề chung quanh mỗi khi tâm trạng anh xuống dốc.

"Đã đến lúc tỏ tình chưa nhỉ?"

Chẳng phải tự nhiên mà ý nghĩ kia hình thành trong đầu Minh đâu. Là bởi nhận thấy tình cảm và niềm tin An trao mỗi ngày một tăng theo cấp số nhân nên anh chàng mới nhẩm chắc rằng thời cơ thổ lộ đã đến. Chuyện với An tới được bước này, ngẫm đi ngẫm lại Minh mới thấy công lao của cậu em trai quả không nhỏ chút nào. Này nhé, nếu không xảy ra vụ xích mích ẩu đả giữa Lâm với Phong thì đời nào An chịu giận dỗi cạch mặt cậu bạn nọ. Và nếu mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn êm đềm tốt đẹp thì Tuệ Minh đào đâu ra cơ hội góp mặt vào cái thời gian biểu dày đặc của An, cũng chẳng thể quan tâm để lấy được nhiều thiện cảm của con bé như lúc bây giờ. Mà càng ngẫm, Minh lại càng thấy dạo gần đây An có vẻ đã cởi mở và thân thiết với anh hơn rất nhiều. Những lời mời hẹn gặp mặt của Minh bây giờ hầu như đều được An vui vẻ chấp nhận ngay khi anh vừa ngỏ ý, chẳng giống hồi trước Minh có năn nỉ ỉ ôi thế nào con bé cũng nghĩ ra bằng được lý do để chối từ. Tuy rằng vẫn giữ nguyên quan điểm đòi chia đôi tiền nhưng An cũng đã bắt đầu khó tính hơn trong việc chọn nơi đi chốn đến thay vì chỉ hờ hững đáp "Gì cũng được" cho qua chuyện như những ngày mới quen. Và theo như mấy bài học bổ túc về tình yêu đôi lứa mà đám bạn đã giảng dạy, Minh càng có thêm cơ sở để khẳng định rằng Bảo An đang "bật tín hiệu đèn xanh" cho anh đó mà.

Đứng bật dậy và nắm đấm trước mặt tỏ vẻ cương quyết, Minh hô to đáp án cho câu tự hỏi của mình ban nãy:

"Chính là lúc này."

Noí là làm, anh chàng bèn nhanh tay nhanh chân cất dọn đồ đạc vào trong balo. Xong xuôi, liền hùng dũng tiến bước về hướng cửa sân tập. Cậu bạn cùng lớp thấy vậy liền vội vạng chạy tới túm vội lấy cánh tay Minh giữ lại và lo lắng hỏi:

"Ông đi đâu? Tôi biết ông ghét bóng đá nhưng hãy nể mặt tôi mà ở lại đi chứ."

Lại là câu nói này, cũng chính vì nó nên giờ Minh mới khổ sở ở đây vậy đó. Chỉ vì không muốn người bạn cùng giới duy nhất trong lớp niên chế phải bơ vơ lạc lõng giữa một đàn vịt giời tại lớp tín chỉ bóng đá nên Minh mới bất chấp điểm số mà đăng ký học môn yếu kém của mình. Đã đồng hành cùng cậu ta tới buổi cuối cùng hôm nay, Minh tự thấy bản thân đã xả thân vì bạn lắm rồi, giờ bỏ đi cũng chẳng có gì đáng trách cả. Vỗ vỗ bàn tay người bạn, Minh thản nhiên đáp:

"Đi tỏ tình."

"Tỏ tình?" Gương mặt méo mó, cậu bạn nọ như không tin vào tai mình nữa.

Xác nhận lại lời tuyên bố kia bằng cái gật đầu dứt khoát, Minh bèn gạt phắt tay cậu bạn sang một bên và hăm hăm hở hở bước tiếp theo tiếng gọi của tình yêu.

"Nhưng chốc nữa là kiểm tra kết thúc học phần mà. Không lẽ ông định..."

Nếu Minh đạt được điểm 10 trong lần kiểm tra quá trình tuần trước thì ngày hôm nay anh vẫn cương quyết đưa ra lựa chọn này thôi. Huống hồ hôm đó Minh nào có sút trúng phát nào đâu, quả trứng ngỗng đỏ chót vẫn in nguyên nét nắn nót trong sổ điểm kia kìa, thế nên là...

"Kỳ sau tôi học lại."

Dứt lời, Tuệ Minh bèn co giò lên và chạy một mạch ra khỏi sân tập, không để ông bạn quý hóa có thêm cơ hội nhì nhèo níu kéo nữa.

*****

Sau gần một tháng khổ sở chui qua lỗ chó "mua đường" về nhà, cuối cùng hôm nay An cũng có thể đường đường chính chính đi bằng cổng to của trường rồi, thật thoải mái biết mấy. An tính chốc nữa bắt tay làm hòa với Phong xong, cả hai sẽ đưa nhau đi khắp các quán lề đường ngon có tiếng trong khu phố nhỏ này, coi như là để "dỗ dành" và "chuộc lỗi" lẫn nhau đó mà. Mới nghĩ tới thôi cũng đủ làm con bé hạnh phúc đến độ tít mắt cười sung sướng rồi. Thấy bạn tươi vui trở lại, Linh đoán rằng công việc bận mà An hay nhắc tới dạo trước đã được giải quyết xong xuôi triệt để, bèn mở miệng hỏi thăm:

"Lâu lắm mới về cùng đường với nhau đấy. Đi ăn bánh đa trộn không?"

Bảo Kỳ vốn luôn ủng hộ và tán thành mọi đề nghị của Linh, giờ lại nghe cô nàng nhắc tới món khoái khẩu thường ngày, chàng ta đương nhiên chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, bèn gật đầu như bổ củi nhận lời ngay:

"Đi đi đi."

Vừa hăm hở dắt xe ra khỏi nhà gửi của trường, An vừa tiếc rẻ lắc đầu khước từ:

"Hai đứa đi đi. Tao bận rồi."

Linh nghe xong mà tụt hết cả hứng khởi. Làm mặt dỗi hờn lườm bạn, cô bé phụng phịu tuôn ra cả tràng dài những câu hỏi cung:

"Lại bận? Sao mày bận lắm thế? Có hẹn rồi à? Với ai vậy?"

Vì cho rằng giờ này Phong hẳn phải đang đứng ngoài cổng đón chờ nên An mới vênh mặt lên đầy tự đắc mà đáp lại lời Linh rằng:

"Ừ, tao có hẹn với người khác rồi. Cứ ra ngoài cổng đi rồi biết. Người ta đang đứng đợi ngay đấy đấy."

Làm cho An buồn chán đến ngẩn ngơ thẫn thờ như những ngày qua, không ai khác chỉ có mình Phong thôi. Khiến con bé mừng vui trở lại cũng vẫn phải là Phong mới làm được điều đó. Vậy nên bằng tất cả kinh nghiệm tình trường cũng như mức độ hiểu cô bạn thân của mình, Linh liền đoán ngay luôn được danh tính của "người ta" đó rồi.

Hớn hở như Thị Nợ gặp Chí Phèo, Bảo An vui sướng khoác tay Linh và bước vội ra cổng, trong đầu luôn mong sớm được gặp Phong. Nào ngờ vừa đặt chân tới nơi, nụ cười trên môi con bé đã liền rơi ngay xuống rồi. Vỡ tan tành!

"Người mày nhắc là... anh Minh hả? Không phải Phong sao? Ê... Ê... Nói gì đi chứ." Quá đỗi ngạc nhiên vì kết quả không như phán đoán ban đầu, Trúc Linh vội đung đưa cánh tay Bảo An và gặng hỏi con bé.

Nhưng An giờ đã như người mất hồn rồi, ngoài việc đứng chất trân và giương mắt ếch nhìn Tuệ Minh, con bé thật chẳng biết làm gì hơn cả. Khi nãy thì nóng lòng muốn được gặp Phong nhưng từ giây phút trông thấy Minh xuất hiện, An lại cầu trời cho cậu bạn kia đến muộn một lát. Con bé chẳng muốn để hai người bọn họ chạm mặt nhau chút nào đâu. Nghĩ mà xem, cả tháng nay bị An né mặt, ấy vậy mà đùng một cái lại nhìn thấy cảnh tượng con bé được Minh lái xe đến đón thế này, thử hỏi Phong làm sao chịu được cơ chứ. Thể nào cậu chàng cũng sinh hiểu lầm cho xem. Phong sẽ cho rằng Bảo An vì hẹn hò với chàng sinh viên ưu tú kia nên mới không thích bị cậu làm phiền. Với tính sĩ diện cao vượt đỉnh núi của mình, chắc chắn Phong sẽ "chiều" theo ý con bé, một đi không trở lại luôn. Đánh mắt nhìn quanh đầy sợ sệt, trong đầu An không ngừng kêu gào thống thiết:

"Đừng đến vội, Phong ơi..."

"Hai cái bà này, mất lịch sự đến thế là cùng. Gặp đàn anh mà không biết mở mồm ra chào một tiếng à? Đứng đợi người ta chào mình trước hả?" Im lặng quan sát nãy giờ, cuối cùng không nhịn được nữa Bảo Kỳ đành ngoạc mồm ra quát hai cô gái nọ. Xong xuôi, cậu chàng bèn ngoan ngoãn vẫy tay với Minh mà rằng:

"Em chào anh!"

Giật mình bởi cái huých người chê trách của Kỳ, đôi bạn cùng tiến Linh - An mới giật mình "tỉnh giấc" và vội vàng cúi đầu tạ tội trước bậc đàn anh:

"Dạ chào anh ạ. Em vô ý quá, xin lỗi anh."

Nhưng chẳng hiểu do đường đông người ồn hay đang hồi hộp trước giờ khắc tỏ tình mà từ nãy tới giờ Tuệ Minh vẫn đứng ngẩn tò te mãi thôi. Phải tới khi Bảo An sốt ruột chạy lại và nhón chân áp sát mặt gọi "Anh Minh" thì chàng ta mới bàng hoàng "Hả?" lên một tiếng. Một tay xoa xoa mái tóc rối bùng vì gió, tay còn lại Minh đưa lên vẫy chào người con gái trước mặt:

"Chào An!"

"Anh đến tìm em ạ? Hay tìm anh Lâm?" Bảo An nghiêng đầu tò mò.

"Gặp... gặp An..." Tuệ Minh lắp bắp đáp.

Ôi thôi, nếu là đến tìm Lâm mà bị Phong bắt gặp đã đủ khó để An có thể giải thích rồi. Đằng này Minh lại chỉ đích tìm đích danh con bé thế này, Phong mà biết được, kiểu gì cũng sẽ suy diễn lung tung cho xem. Dù khá bất lịch sự nhưng vì muốn mọi chuyện được giải quyết xong trước khi Phong đến nên An vẫn sốt sắng thúc giục Tuệ Minh rằng:

"Có chuyện gì thế ạ? Anh nói nhanh đi, em đang vội lắm ạ."

Mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, Tuệ Minh hết đưa tay lên lại hạ tay xuống, khuôn miệng ngắc ngứ mãi chưa thành câu:

"Chuyện là... là... anh muốn..."

Nói ra thì đúng là khó tin nhưng có một sự thật rằng suốt hai mươi năm qua, anh chàng với dáng vẻ đào hoa này quả thực chưa từng một lần tỏ tình hay hò hẹn yêu đương với bất kỳ cô gái nào hết cả. Đợt trước nếu không phải ỷ có đám bạn ngồi sau làm hậu phương vững chắc thì Minh cũng chẳng thể nào tự tin mà tuyên bố sẽ theo đuổi An đến cùng đâu. Giờ thì khác, thiếu kinh nghiệm và chẳng có ai đi cùng cổ vũ, đâm ra Minh mới run như cầy sấy thế này đây. Ai đời đi thổ lộ lòng mình với người ta mà Minh vẫn giữ nguyên bộ đồng phục dính đầy bụi bẩn hồi ban sáng thế này, đã vậy hai bên ống quần còn được sắn lên cao cho dễ bề vẫn động nữa chứ. Thật chẳng đẹp mắt chút nào. Hoa thì không có, gấu hay quà gì cũng chẳng thấy đâu, chả có nhẽ Minh lại muốn sử dụng tuyệt chiêu "Tay không bắt giặc"? Chưa biết có thành công hay không nhưng có điều việc Minh cứ giữ ú ớ thế này thật đã khiến cho An bắt đầu thấy cáu rồi nha. Chẹp miệng một tiếng tỏ vẻ sốt ruột, con bé hơi gắt lên:

"Chuyện gì anh mau nói đi."

Chẳng rõ vì hiểu cho nỗi lòng của chị hay để thỏa mãn bản tính tọc mạch cá nhân nữa, mà Bảo Kỳ đang đứng phía sau cũng lau tau lên giọng giục giã:

"Phải đấy. Em tò mò muốn chết rồi đây."

"Anh định tỏ tình với An?" Trúc Linh thản nhiên phán đoán.

Tuy chẳng phải người nổi tiếng gì cho cam nhưng sự xuất hiện đường đột của một chàng sinh viên đẹp rạng ngời như Tuệ Minh cũng đủ để thu hút được không ít cái nhìn của hội nữ sinh. Giờ lại thêm câu nói kia của Linh, đám con trai với bản tính hiếu kỳ cũng ngay lập tức nán lại chờ xem trò vui. Bị cả đám người quây quanh và ồ à bàn tán, An giận quá bèn quay ngoắt người bỏ đi. Nhận thấy không thể chần chừ thêm nữa, Tuệ Minh mới thu hết can đảm nắm chặt lấy tay An lại và rành rọt tuyên bố:

"Anh yêu An!"

Trái với sự phấn kích reo hò của tất tần tật những vị khán giả có mặt tại đây, nhân vật chính của buổi tỏ tình Bảo An lại lấy làm hoang mang đến cực độ. Khuôn miệng há hốc, con bé chầm chậm ngước gương mặt ngây ngốc lên nhìn Tuệ Minh.

"Sao... sao cơ ạ?"

Đã dũng cảm nói ra được ba tiếng thần thánh kia rồi, Tuệ Minh chẳng có lý do gì để không tiếp tục mạnh dạn đưa ra lời yêu cầu táo bạo sau đây. Nhìn thẳng vào mắt An, anh nói:

"An làm người yêu anh được không?"

Giữa một vòng tròn người đang hò hét đầy thích thú, Bảo An vẫn đứng im như tượng và đờ đẫn nhìn Minh. Thú thực, An không ngạc nhiên trước hành động này của Minh. Thông qua những cử chỉ và lời nói anh dành cho An, con bé dám tự tin khẳng định rằng sẽ có ngày hôm nay. Bị rơi vào trạng thái hóa đá này, âu cũng bởi lời đề nghị kia quả đã đưa An trở lại viễn cảnh ngày hôm ấy – cái ngày mà con bé ngỏ lời yêu nhưng bị cậu bạn kia phũ phàng từ chối. Một chút so sánh lóe lên trong đầu, Bảo An tự thấy Tuệ Minh bây giờ sao mà giống con bé khi xưa đến vậy. Cũng hết mình đơn phương và cũng vội vàng buông lời thổ lộ. Bằng kinh nghiệm của một kẻ thất bại lúc trước, An biết rằng bây giờ chưa phải thời cơ chín muồi cho Minh bộc bạch tấm lòng. Và bằng mức độ hiểu rõ bản thân, An nhất định sẽ không hối hận khi nói lời chối từ hôm nay. Có điều, vì nhớ tới thảm cảnh của bản thân năm xưa và đồng cảm với Tuệ Minh bây giờ nên con bé thấy cái đầu mình sao mà khó lắc đến vậy.

"Anh Minh, em... em muốn..."

Bảo An còn đang cố câu giờ để lựa lời "nói không" thì bất chợt từ đâu, một giọng nói len chen vào:

"Tao cấm mày đồng ý."