Thế là chúng tôi ngồi ăn cơm với nhau. Món canh hầm củ sen kèm thịt gà thật là ngon. Thật ra thì mức độ nấu nướng của tôi cũng không quá tệ. Thấy hắn ăn rất ngon miệng lại còn tấm tắt khen, đưa tôi lên 9 tầng mây ấy. Cảm giác được chăm sóc cho hắn thật sự rất hạnh phúc...ước gì thời gian trôi chậm lại 1 chút. Tôi muốn nhìn thấy nét mặt hạnh phúc kia mãi mãi. Tôi muốn được nắm tay hắn dạo trên đám thảo nguyên rộng lớn, ngắm nhìn trời mấy lại còn muốn được hoà mình vào một tình yêu nhỏ bé không quá ồn ào, náo nhiệt...Thời khắc ở bên hắn, tôi lại trở nên ích kỷ biết bao, lại biến hắn là của riêng mình. Không một ai cướp đoạt!. Khi ăn xong, tôi chống cằm nhìn hắn.
"A Hào!"
"Sao cơ?"
"khi nào rảnh rỗi, chúng ta cùng đi chơi nhé?"
"Được chứ. Nhưng đi đâu?" Hắn nhìn tôi.
Tôi bất giác nở nụ cười ngây ngô, đôi mắt híp lại "Đi đâu cũng được, miễn nơi đó là nơi yên bình!"
...Và đâu đó, tôi lại nghe được câu nói nhỏ nhưng lại lọt vào tai.
"Em thật đẹp!"
"Dạ?"
"À không, không có gì...em đừng bận tâm!" Hắn phớt lờ nó đi rất nhanh và nói tiếp "Vậy khi nào rãnh anh sẽ trở em đi đến những nơi em thích nhé?"
"Vâng ạ!"
...
"A Hào này!"
"Anh đây!"
"Em đúng là quên bén đi Thái Anh rồi. Anh ấy đâu? Anh bảo anh ấy sẽ đến đây ăn cơm cùng với tụi mình mà!"
Hắn đang xem tivi thì khựng lại một chút, mắt lảo đảo xung quanh. Lại nói rất nhanh nhẹn.
"À. Cậu ấy có việc bận rồi nên không đến được..."
"Vậy anh có biết việc đó là gì không?"
Hắn lắc đầu bảo không biết. Bản chất nói dối của hắn lại bộc lộ ra, khi nói không đúng sự thật. Vành tai lại đỏ ửng lên không ngừng. Đó là lý do tại sao hắn không bao giờ có thể qua mặt được tôi!. Tôi đưa cặp mắt sắc bén như lưỡi cưa nhìn hắn. Hằng giọng lại một chút cho có chút đang tức giận.
"Thật không? Hay anh đang nói dối em?"
"Sao...sao anh lại nói dối em?...anh có gì phải...dối em chứ?"
"Thế sao vành tai lại đỏ bừng vậy?" Tôi liếc một cái.
"Chắc là do trời lạnh đó!" Hắn mỉm cười gượng rồi lẳng sang chuyện khác "Hôm nay trời lạnh lắm đó em!"
"Đừng có đánh sang chuyện khác! Nói đi, ngay cả em anh cũng dấu sao?" Tôi khoảnh tay trước ngực nhìn hắn. Lời hỏi dò xét từng câu từng chữ.
...hắn thở dài bất lực vì biết cuối cùng cũng không thể dấu diếm được tôi chuyện gì... Hắn tắt TV rồi nói bằng giọng bất lực..
"Anh nói em chuyện này, mong em đừng nói với A Mịch nha!"
Tôi im lặng một chút. Chắc là chuyện hệ trọng nên mới muốn tôi giữ kính miệng. Chắc chắn tôi phải biết được nó... Tôi lại gật đầu một cái. Hắn ngồi sát bên tôi...những câu nói kia được truyền qua tai. Làm cho mắt tôi to tròn hơn lúc ban đầu...
"Thái Anh đang quen với cô nữ sinh lớp dưới! Hôm nay là sinh nhật của cô ấy nên cậu ấy sau khi hoàn tất xong nhiệm vụ là lật đật đi mua quà ngay!"
"Ý anh là đang nói về A Mịch sao?"
Hắn thần người, chất giọng cao lãnh khiêm tốn có chút chua chát "Đâu phải A Mịch... Sao em lại nói vậy?.
Tôi im lặng, miệng không nói thành tiếng nhưng lại cố gắng rít lên từng chữ để cố tỏ ra bình thường với hắn "Ý anh là...Thái Anh bắt cá hai tay?"
Hắn gật đầu. "Ừ! Cũng hẳn là như vậy!"
"Vậy sao anh lại không khuyên nhủ cậu ấy? Anh có biết cậu ấy làm như vậy là lỗi với Mịch không?" Tôi nhíu mày.
"Anh có nói và cũng đã dùng những lời lẽ để diễn tả hậu quả sau khi A Mịch biết chuyện rồi nhưng cũng như không, em biết tính của Thái Anh rồi còn gì? Cậu ta rất cứng đầu và khó bảo, dù là ai đi nữa cũng không thể đâu!"
"Em không tin, cậu ấy là loại người như vậy!" Tôi thất vọng.
Hắn lại mỉm cười, ánh mắt trìu mến "Đôi khi, em phải biết chấp nhận sự thật! Đâu phải cái gì cũng có thể đánh giá từ vỏ bọc bên ngoài chứ?"
"Đúng vậy!...vậy chuyện của họ, cứ để cho họ giải quyết...Em mong Thái Anh sẽ không làm cho A Mịch đau khổ!"
"Con trai mà em. Lâu lâu họ lại muốn bay bướm bên ngoài vì cảm thấy buồn nhưng họ chỉ vì một người mà thôi! Anh cũng mong người cuối cùng sẽ vẫn là cô ấy!"
...
"Thái Anh!..."
"Có chuyện gì?"
"Anh có thể...đến gặp em một chút không?"
"Chi vậy? Anh đang bận lắm!"
"Một chút thôi. Không được sao?"
"...Để lần sau nhé? Anh giờ bận lắm khi nào xong việc...anh sẽ đến gặp em!"
...tút tút...
"Là bạn gái anh sao?"
"Ừ!"
"Cô ấy muốn gặp anh à. Thấy nghe qua điện thoại giọng nói dịu dàng êm ái lắm!" Cô gái kia bỗng tức giận.
Cậu lại bật cười. Đôi mắt dịu dàng...ngồi kế bên cô ả rồi lại choàng qua eo cô. Tặng cho cô hộp quà mà anh đã cất công đi mua...
"Em thấy thế nào? Anh đã mua cho em chiếc nhẫn mà em thích đó!"
Cô ta thấy hộp quà bên trong có một chiếc nhẫn bạc cực kì đẹp. Thiết kế tinh xảo và lấp lánh vô cùng, mới nhìn vào là biết nó mắc tiền cỡ nào rồi...cô ả đeo vào tay...Giọng nói õng ẹo. "Em thích lắm. Người yêu của em thật sự rất biết quan tâm người yêu!"
"Chúc mừng sinh nhật em! Tiểu Điệp!"
.....
Vào tối hôm đó. Có cuộc gọi nhỡ là 34 cuộc. Tất cả đều bị cậu tắt máy. Nhưng đến cuộc thứ 35, cậu cảm thấy phiền phức nên bắt máy rất nhanh.
"Thái Anh!" Bên kia đầu dây...
"Chuyện gì vậy? Sao em gọi cho anh hoài thế? Em có biết em phiền lắm không?"
"....phiền?...Từ khi nào anh lại nói lời tuyệt tình như vậy với em chứ?"
"Anh xin lỗi! Nhưng anh đang rất bận!"
"Anh bận chuyện gì mà không thể nhắn tin cho em được?"
"...." Cậu chán chường im lặng vài giây, rồi sau đó lại nói tiếp. "Anh phải giúp đỡ một người bạn nên bây giờ không nhắn tin cho em được! Khi nào xong xuôi...anh sẽ đến tìm em!"
"Khoảng bao lâu ạ?"
"Khoảng thêm 5 ngày nữa. Sẵn đây anh cũng xin giáo viên nghỉ học 2 tuần rồi. Anh muốn đến Bắc Kinh một chuyến!"
"Để làm gì ạ?"
"Chuyện đó, anh sẽ nói sau, việc đó rất quan trọng với anh và sẵn đây anh muốn chúng ta đừng liên lạc với nhau một thời gian nữa. Có được không? Khi nào xong, anh sẽ bay về!"
..."Nhưng..."
"Thôi anh bận rồi. Anh cúp đây!"
Tút tút...
Tôi quăng điện thoại ở 1 góc rồi lẳng lặng nhìn căn phòng mình tối om như mực. Căn phòng lạnh lẽo và cô độc, chỉ có bóng tối làm bạn với tôi. Tôi bây giờ, thật sự rất cô đơn!.
Tôi- Tô Mịch. Là người yêu hiện tại của Thái Anh. Một chàng trai giàu có, thông minh luôn đứng hạng nhất nhì toàn trường. Tôi yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên vào năm tôi học lớp 8. Tình yêu đơn phương tưởng chừng không có hồi kết nhưng đến cuối cùng, tôi đã được anh ấy chấp nhận...Dù tôi đã bị anh ấy từ chối 5 lần trong suốt 4 năm qua. 1 năm tròn tôi yêu anh ấy...đó là một khoảng thời gian đẹp. Tôi luôn tự hỏi, liệu đó có phải là kết thúc thật sự hay không?...
Tôi là trẻ mồ côi, không người thân không họ hàng. Tôi có 1 người bạn mới quen tên là Ngọc Như- cô ấy có nụ cười buồn và là người khá trầm tính trong mọi chuyện. Cô ấy không như tôi, không sợ bị mích lòng cũng như không cần bạn bè thân thiết!. Cô ấy có hoàn cảnh y như tôi nhưng lại may mắn hơn tôi nhiều. Cô ấy có ba mẹ để nhớ còn tôi thì không!. Tôi thấy đôi chút thật ghen tị làm sao...
Hôm nay thời tiết thật đẹp, cũng như thật lạnh lẽo làm sao. Thái Anh lúc trước nói là nhớ rõ ngày sinh nhật tôi nhưng anh ấy lại không đến chúc mừng, anh ấy bảo khoong muốn tôi bỏ rơi nhưng tôi lại là kẻ bị bỏ đằng sau. Anh ấy bảo tôi đừng lo lắng thái quá nhưng anh ấy là kẻ làm tôi luôn thấy lo lắng... Rốt cuộc anh ấy cũng là kẻ yêu qua đường!...
Bởi tôi đã thấy anh ấy ở cùng với cô gái kia lâu rồi!... Những câu hỏi tôi hỏi anh ấy tôi đều đã có câu trả lời...chỉ là. Tôi muốn biết anh ấy có vì tôi mà ở lại hay không... cuối cùng cũng chẳng phải yêu tôi! Mà là tôi chỉ là kẻ tạm bợ...
Hôm nay thật lạnh, gió đập vào khung cửa sổ càng lúc càng mạnh. Tôi mỉm cười nhạt nhẽo, ngắm nhìn những bông hoa tuyết đang rơi gần cửa sổ. Lại tự đáp "Hết mùa đông này, mình sẽ đi!"