Yêu Bản Thân

Chương 71: Căn nhà ở ngoài thành phố




Lúc ấy, A Khiết đã xuống lầu và nghe hết mọi chuyện. Thứ nó nghe được là những cuộc cãi vã, những lời nói cái nghiệt của một người mẹ đối với đứa con của mình về tình yêu ấy. Cái tình yêu trái với thuần phong mĩ tục, cái tình yêu này sẽ làm cho gia tộc ô uế, làm cho bà ấy nhục nhã với chồng mình. A Khiết không nói tiếng nào im lặng ngồi ở trên cầu thang, nó đưa đôi mắt ảm đạm đến đáng sợ nhìn tình cản xung quanh. Đó là một đứa trẻ không bình thường!

Tôi xách vali rồi nói với ba một tiếng "Cảm ơn dượng đã coi con như người trong nhà, trong mắt con dượng là một người có khí thế cao thượng nhất! Con chào dượng..."

"Tiểu Như, con không thấy hổ thiện với mẹ mình sao? Sao con lại không suy nghĩ thay vì chấm dứt với tình yêu trái với xã hội này rồi ở lại ăn sung mặc sướng, không lo không nghĩ đến tiền bạc thay vì phải yêu anh trai mình bị người đời khinh rẻ".

Câu hỏi của dượng ai rất đúng, có điều tôi không muốn bị hạnh phúc gia đình điều khiển lí trí nữa. Tôi đã hoàn thành trách nhiệm khiến mọi người hạnh phúc rồi, còn bây giờ thì tôi muốn được hạnh phúc. Tôi mỉm cười đáp.

"Cảm ơn dượng đã nghĩ cho con, con cũng đã từng suy nghĩ điều đó rất nhiều. Từ bỏ nó thay vì yêu A Hào, điều đó con đã luôn suy nghĩ nhưng con lại không thể làm được nó! Con nghĩ mình hiểu biêt không cao hơn dượng nhưng con biết bản thân con muốn gì!"

"Nhưng nếu con và A Hào rời khỏi đây, con sẽ không nhận được 1 đồng nào cả. Con nhắm có thể xoay sở giữa cuộc đời khắc nghiệt đầy lừa đảo này không?"

Tôi khẽ cười mỉm "Bao nhiêu đó nhằm nhò gì ạ? Con đã từng đi làm rồi và cũng đã gặp được vô số hạng người trong xã hội này rồi, tuy mức lương không quá cao nhưng cũng có thể sống...Dượng không cần lo đâu ạ!"

Mẹ tôi đập bàn, quát lớn "Vậy mày trả cho tao hết những số tiền tao đưa cho mày đi!"

Tôi khẽ để xuống thẻ ATM trên bàn, kèm theo một câu nói "Mẹ cứ yên tâm, những số tiền mẹ cho con con không bao giờ đụng vào một cắc nào cả. Nó vẫn nguyên vẹn, mấy tháng nay con tự dùng tiền con kiếm được! Coi như con trả cho mẹ bao nhiêu hạnh phúc mẹ dùng tiền mua"

Tôi nói xong, cúi chào hai người rồi nhìn hắn. Hắn bây giờ nhìn tôi chăm chăm, cặp mắt của sự dịu dàng và vui mừng biết bao. Hắn lúc này mới nắm tay tôi. Rồi nói lại bằng chất giọng nghiêm nghị cho hai người kia hiểu rõ "Thưa cha và dì, con sẽ sống thật hạnh phúc với Tiểu Như. Mặc kệ bao lời thị phi của người xung quanh bởi chẳng có thưa gì có thể cắt đứt liên kết của con!"

Nói xong, chúng tôi bỏ đi mất trong cơn tức giận của mẹ, riêng chỉ có ba của hắn là không nói gì. Khuôn mặt ông vẫn bình thản và không biểu lộ cái gì gọi là giận hờn. Đám người hầu không dám nói gì, chỉ riêng quản gia đã thấy A Khiết ngồi đó với khuôn mặt hờ hững không buồn bã gì cả. Vốn dĩ nó đã nghe hết mọi chuyện, những lời nói thậm tệ của mẹ hồi nãy đã lọt vào tai của nó. Đám người hầu thấy nó bèn giật thót tim, rồi cúi đầu.

"C...cô chủ!" Giọng nói lắp bắp.

Biết bao nhiêu ánh mắt ngước nhìn lên nó, có cả ba mẹ của nó nữa, cái khuôn mặt hoảng hốt như bị bắt giang ngoại tình vậy. Mẹ vẫn trưng cái bộ mặt y chang như vậy nhiều lần khi nó bước vào trong lúc bà đang xem camera theo dõi tôi vậy. Bỗng nhiên khuôn mặt nó khẽ nhếch lên một đường cong mĩ hảo. Nó khẽ giơ hai tay ra giơ lên trời, ưỡn ngực ra một chút "Cảm giác được mọi người chằm chằm nhìn thật tuyệt..."

Nó thích điều đó và nó nghĩ giống như hoàng hậu được các quan thần sủng ái, đưa đôi mắt nhìn ngắm chăm chú mỗi khi có ý kiến gì đó.

Nó trở về tâm trạng vui tươi như mọi ngày, chạy nhanh nhẹn đến chỗ ba mẹ rồi vội đáp "Ba mẹ ơi, ba mẹ về khi nào vậy ạ?".

.........

Hắn chở tôi trên chiếc xe oto quen thuộc màu xám, trong màn đêm yên tĩnh nó như một con mãnh thú to lớn xám xịt lao thẳng trong đêm với tốc độ nhanh chóng mặt. Cảm giác ngồi sau xe hắn thật tuyệt, cảm giác được ôm eo ếch của hắn khiến tôi thấy vui vui trong lòng. Mùi hương của bạc hà bấy lâu nay vẫn vậy, hắn vẫn không hề thay đổi chúng bởi tôi bảo tôi thích ngửi mùi hương thơm ngát gây nhung nhớ ấy. A Hào chở tôi ra phía ngoài thành phố, cách đó mấy chục km có một ngôi nhà vô cùng rộng và đẹp, trong màn trời đen thẳm với cột đèn điện xung quanh bên đường. Nó chíu vào ngôi nhà yên tĩnh kia, ngôi nhà ấy rộng một chút y như biệt thự nếu nhỏ một chút sẽ giống như những ngôi nhà dành cho người khá giả ở. Nói chung nó không quá phô trương nhưng lại khiến người ta phải để ý tới mỗi khi chạy ngang qua.

Hắn dừng xe lại, lúc ấy tôi bước xuống nhìn ngôi nhà màu trắng ấy. Tôi quay sang hỏi hắn. "Đây là nhà ai vậy?"

"Là nhà anh" Hắn cười tươi.

Tôi ngạc nhiên vì đây là căn nhà thứ hai của hắn khi tôi biết đến, khác hẳn với căn nhà trong nội thành ồn ào kia. Căn nhà này có một sức hút mà tôi không biết nó là cái gì, cứ hễ khi nhìn thấy thì tôi có cảm giác hồi hộp và không thể thở. Không phải là nó tráng lệ mà là nó có một sức ảnh hưởng đối với tôi. Hắn mở khóa cổng rồi đưa tôi chìa khóa cửa lớn rồi ra hiệu cho tôi vào trước sắp xếp đồ đạc, còn hắn thì di chuyển xe vào gara để xe. Ở đó có một chiếc xe hơi màu đen bóng bảy nhìn rất đẹp. Xém chút tôi lại quên hắn là con nhà giàu có nhất nhì Thượng Hải nữa nhưng không biết ba hắn có ý định “từ” hắn như ba tôi đã làm không nhỉ?. Khi bước vào, có cơn gió lạnh lẽo từ đâu đó bay đến chỗ tôi khiến tôi có chút rùng mình. Có ai đó lại khẽ thì thầm bên tai tôi “…Chào mừng con đến nơi đây…”

Giọng nói của một người phụ nữ, giọng nói ấm áp và không lạnh lẽo tí nào. Nó đã làm lưu mờ không gian yên ắng ở đây. Theo bản năng tôi quay sang nhìn đằng sau lưng mình có ai ở đó không nhưng lại chẳng thấy ai ngoài những cái cây được trồng ở xung quanh cổng chưa được cắt tỉa gọn gàng. Đoán chắc mình đã nghe nhầm, chắc là tiếng gió hay gì đó. Ánh sáng le lói vào trong căn nhà rất rộng và đồ đạc được sắp xếp vô cùng gọn gàng, kiến trúc trong đây thuộc loại là cổ điển. Từ phòng khách đến phòng bếp đều là cũ kĩ. Nó làm tôn lên những dấu tích lâu đời của căn nhà này. Lúc này, A Hào bước vào. Tôi quay sang hỏi hắn “Đây là nhà của anh sao? Anh mua nó khi nào vậy?”

“Anh không có mua nó mà là mẹ của anh mua! Mẹ anh mua từ lúc anh 5 tuổi, tuy bà ấy đã lừa dối ba anh rất nhiều…nhưng bà ấy luôn dành mọi thứ tốt đẹp cho anh! Lúc ấy anh vẫn còn nhớ, bà ấy còn bảo rằng “Sau này nếu có khó khăn hay muốn tự lập thì vẫn sẽ có ngôi nhà này chào đón con!” Bà ấy đã nói như vậy lúc anh 5 tuổi, cái lúc bà ấy chưa đi sai con đường của mình!”.

Tôi đi lại xoa đầu hắn “Nói gì đi nữa,bà ấy luôn mong mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với anh. Dù cho bà ấy có làm chuyện gì đi chăng nữa thì bà ấy vẫn là mẹ của anh!”

“Được rồi, anh hiểu rồi! Anh sẽ chuyển đồ em lên lầu…”

“Nhưng nhà này có mấy phòng vậy?”

Hắn xách vali lên rồi đáp “Chỉ có một phòng thôi…” Khẽ cười nham hiểm khiến tôi nổi cả da gà.

Lúc đó, chúng tôi dành cả buổi sáng để dọn dẹp lại căn nhà này. Gần xong thì cũng đã đến trưa, bụng tôi đã đói meo. Tôi lại rón rén đi đến cái tủ lạnh kia nhưng bên trong chả thấy gì ngoài bia cả. Tôi tức mình nghĩ thầm ngôi nhà này vô cùng quyền quý của mẹ hắn đã mua cho vì muốn hắn tự lập nhưng chưa thấy tự lập ở đâu mà chỉ toàn thấy rượu bia ở đây chứ chẳng có đồ ăn gì cả. Tôi liếc hắn một cái “Sao tủ lạnh không có gì ngoài bia vậy?”

Hắn vừa lau kính vừa đáp “Căn nhà này ít khi anh về thăm lắm, lâu lâu buồn lòng thì mới về thăm. Với lại đây là lần đầu tiên anh có ý định ở đây đấy, anh hay ở nhà khu nhà riêng anh tự mua trong nội thành hơn…”

“Chắc ngôi nhà này chỉ là nơi để anh về giải sầu nhỉ?” Tôi chăm chọc.

Nói trúng tim đen thì hắn chỉ biết im lặng mà gật đầu. Đúng như lời tôi nói, chưa bao giờ hắn muốn ở đây một mình cô đơn cả. Nơi đây là nơi mẹ hắn muốn mua từ lâu lắm rồi vì mẹ hắn thích yên tĩnh và không bị ai đó làm phiền. Mẹ hắn có thể là một người phụ nữ thích sự yên bình thay vì phải sống ở nơi ồn ào như thành phố. Mặc dù là vậy nhưng hắn lại trái ngược với mẹ hoàn toàn, hắn thích những nơi ồn ào và náo nhiệt chẳng hạn như bar,club. Nghĩ đến hắn lại muốn đến đó vô cùng, cũng lâu rồi chưa đến để giải tỏa một chút nhỉ?. Tôi thấy khuôn mặt thơ thẩn của hắn thì có chút buồn cười, mỗi khi hắn suy nghĩ cái gì đó lại làm cái vẻ mặt thả hồn theo gió, không quan tâm đến sự đời. Tôi đóng cửa tủ lại rồi khoanh tay nhìn hắn.

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Anh đang nghĩ đến quán bar, dạo này anh ít đến đó nên thấy nhớ nhớ…Em có muốn đi cùng anh không?”

“Không, cảm ơn!” Tôi thẳng thừng từ chối.

“Tại sao?”

“Thà em ở nhà xem ngôn tình còn hơn đến mấy chỗ ồn ào đó, có lần em đã đi đến đó để kiếm bố em khi nghe tiếng nhạc quá to thì em sẽ đau đầu và có triệu chứng nôn mửa nên em không bao giờ đi đến đó dù chỉ một lần! Nếu anh muốn đi thì tùy anh, riêng em thì không bao giờ!” Tôi nói ngắn gọn xúc tích cho anh hiểu.

“Vậy à, vậy thì tối nay anh đi một mình vậy…” Hắn suy nghĩ rồi đáp lại.

Hắn nở lòng nào bỏ tôi lại một mình trong ngôi nhà tôi chỉ mới ở vài tiếng sao?. Ngôi nhà này thiêng liêng nên tôi có chút sờ sợ với cái giọng nói cứ bám diết vào tai tôi. Tôi thật khó chịu nhưng tôi cố gạt bỏ nó đi, tôi kéo tay hắn rồi đáp “Em đói bụng rồi chúng ta đi ăn gì đó đi…”

“Được rồi, anh đã đặt pizza và gà rán rồi một chút sẽ giao tới đó…”

“Pizza? Gà rán? Sao chúng ta không đi ăn cơm thay vì ăn món đó?”

Tôi có chút thất vọng vì muốn ăn một bữa ăn trưa có cơm và trứng cuộn hoặc thịt heo hầm củ cải thì sẽ rất tuyệt thay vì phải ăn món ăn nhiều giàu mỡ đó chỉ để lắp tạm cái bụng trong cơn đói kéo đến. Mà thôi kệ đi, chừng nào có thời gian thì đi chợ mua đồ tự nấu vậy, còn giờ thì có đồ ăn là mừng lắm rồi. Chưa đầy vài phút đã có người nhắn chuông cửa. Tôi chạy như bay ra và nhận hàng, lúc ấy tôi vô cùng ngạc nhiên khi người giao hàng lại là…lại chính là A Mịch, cô thấy tôi thì thẩn thờ xém tí nữa là rơi hộp thức ăn trên tay, ánh mắt to tròn không thể diễn tả hết sự bất ngờ. Cô nói giọng lắp bắp “…Tiểu Như..Sao cậu lại ở đây?”

“À…có một chút chuyện nên tớ phải ở đây một thời gian. Không ngờ cậu lại giao đồ ăn nhanh nhỉ?” Tôi mở cổng.

“Tớ đã bảo là tớ cũng như cậu mà, kiếm được việc làm là may mắn lắm rồi nên tớ phải giao nhanh cho khách chứ! Nhưng không ngờ người đặt hàng lại là cậu…”

Cô vừa nói vừa đưa cho tôi hộp pizza và bịch gà rán, tôi mỉm cười thầm bảo “Cảm ơn cậu nhé, cậu đã cứu tớ ra khỏi cơn đói!”

“Không có gì đâu nhưng sao cậu lại ở căn nhà cách xa thành phố như vậy, nơi này cũng không có ai sống thiệt rất là buồn chán đó mà nhà cậu to thật đó, tí nữa tớ quên cậu là tiểu thư của nhà họ Ngô”

“Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ không phải là tiểu thư đâu…” Tôi chỉ biết gãi đầu cười gượng.

“Nhưng cậu ở đây với ai? Một mình sao?”

Vừa dứt lời, A Hào đi ra từ phía sau nhà. Thấy tôi lâu chưa vào nên ra xem sao.

“Sao lâu quá vậy?”

Tôi quay sang đáp “Em vào ngay…”

Nó giật mình khẽ che miệng “Cậu ở với A Hào sao? Hai người ra sống riêng rồi hả? Ganh tị quá cơ!”

“Này A Mịch, cậu đừng nói với ai chuyện này nhé. Tớ có chuyện nên phải sống ở đây nên cậu hãy giữ kính bí mật nhé…Tớ xin cậu đấy!”

Cô ả bật cười, vỗ vai tôi “Tớ biết mà vì hạnh phúc của cậu, cậu cứ sống thật với trái tim của mình đừng hổ thẹn gì hết. Tuy tớ là không hiểu nhiều về cậu nhưng tớ sẽ làm mọi thứ tốt đẹp cho cậu nhất”

Câu nói này loáng thoáng tôi đã nghe ở đâu đó rất lâu rồi. Câu nói chan chứa biết bao nhiêu yêu thương là chân thành, tôi đã nghe nó bao giờ nhỉ?. Nhưng qua hành động và cách nói chuyện của Tô Mịch tôi lại cảm thấy cô ấy y như một người mà tôi rất nhớ. Đúng rồi là Lam Nhi, cách nói chuyện y hết cô ấy, tôi cứ ngỡ là nghe lầm. Cô vỗ vai tôi rồi đáp “Cậu nhanh vào nhà đi, tớ phải về cửa tiệm đây! Khi nào buồn thì gọi điện cho tớ nhé…”

“Đi cẩn thận nhé…”

“Tớ biết rồi, cậu cứ an tâm…”