Tôi mới thở mạnh một cái rồi nhìn hắn với ánh mắt có chút ngạc nhiên. Không hiểu vì sao hắn lại cưỡng hôn tôi tớp tấp nhỉ?. Bộ hắn ăn trúng bùa gì à?
Mà hắn cũng mạnh tay ghê gớm, ép tay tôi bây giờ chúng sưng đỏ lên rồi đây này. Nhìn kĩ sẽ thấy lằn đỏ trên cổ tay. Hơi thở hắn dồn dập như không ra hơi, khuôn mặt đỏ tấy lên như quả cà chua chín mộng. Tôi cau mày đi lại hắn xem sao, hắn lúc này mới đưa đôi tay ra lệnh cho tôi từng lại rằng, hắn nói một hơi rất khó nghe với cái giọng như muốn cụt hơi.
- Em đừng lại gần anh!
- Anh sao vậy? Bị bệnh à?
Hắn cũng không biết rõ, chỉ biết lắc đầu. Dơ tay lên trán cũng không có sốt gì bất thường, hắn mới mở miệng lên tiếng với tôi.
- Anh cũng không biết! Nhưng anh thấy nóng trong người...cảm giác khó chịu lắm!
- Vậy em kêu quản gia nha! Gọi bác sĩ để xem sao!
Tôi có chút vội lo lắng cho hắn. Sợ hắn lại có bệnh gì thì rất phiền phức, bởi ba và mẹ đã đi công tác xa. Bỏ lại Tiểu Khiết cho chúng tôi chăm sóc, nhưng người chăm nhiều nhất là hắn. Sợ hắn có chuyện gì tôi phải làm sao!. Ai sẽ trông đứa trẻ kì quái ấy!. Không phải là tôi ích kỷ nhưng tôi có linh cảm rằng con bé này rất nguy hiểm!.
Tôi định chạy đi kêu quản gia đến thì hắn nhanh nhẹn nói lớn.
- Đừng...đừng, một chút sẽ ổn! Em đừng kêu họ, anh thấy rất phiền phức!
Tôi lo lắng lại càng thêm lo, rón rén đi đến hắn. Đưa đôi tay ép vào trán thử xem sao, bỗng hắn ngồi lùi lại, hành động có chút bất ngờ của hắn khiến tôi khó hiểu.
- Rốt cuộc là anh bị gì vậy? Trán anh vẫn bình thường mà, đâu có nóng gì đâu!
- Anh không biết, anh nóng cả người!
Nóng cả người??. Cũng không phải sốt??.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu cũng chẳng hiểu được hắn đang bị gì, hắn thở gấp gáp như không chịu được, choàng ôm lấy tôi rất chặt. Tôi giờ mới hớt hải đẩy hắn ra, nói.
- A Hào? Anh làm gì vậy?...
- Anh nóng...!! Anh muốn..._Giọng hắn run rẩy đáp lời tôi.
- Khoan đã...anh có ăn uống gì không?
- Hả?
Hắn khẽ ngước lên, nhíu mày trước câu hỏi của tôi. Ánh mắt ngẫm nghĩ qua làn tóc ướt đẫm do mồ hôi gây ra. Bỗng nhớ lại...
- Hồi nãy Lộ Khiết lấy cho ảnh lon nước cam, em ấy bảo uống khóc hết nên cho anh...Rồi một lúc sau em ấy đòi đi ngủ, khi ru em ấy ngủ xong hết...anh...anh...
- Lon nước cam??.
Tôi mới hiểu ra. Cười nhếch mép nói.
- Con bé này ghê gớm thật!
- Là sao??...
Tôi đẩy hắn ra nhưng hắn không chịu, vẫn có ôm chặt tôi.
Chết thật, nếu hắn không đẩy ra thì tôi cũng không còn cách nào hết...
Tôi đành với ly nước lọc trên bàn rồi tạt vào mặt hắn một cái. Hắn theo quán tính nới lỏng tay tôi ra rồi lau nước trên khuôn mặt. Tôi mới bèn lách người sang một bên, đặt nhẹ lại chiếc cốc trên bàn. Hỏi.
- Tỉnh chưa??
Hắn lúc này mới vơi đi phần nào cái nóng trong người, cũng nhận thức được rằng hắn đang làm chuyện gì. Hắn mới vờ tỉnh lại nhìn tôi, khuôn mặt trở lại như bình thường. Tôi mới nói.
- Anh nên cẩn thận với Lộ Khiết đi!
- Là sao??...
- Anh không biết nó nguy hiểm tới cỡ nào à?_Tôi cau mày.
Hắn bỗng khó hiểu, đứng dậy nói.
- Sao em có ác cảm với em ấy quá vậy?. Đằng nào nó cũng là em không cùng cha nhưng cùng mẹ với em mà!
Tôi bật cười, bản thân tôi chưa từng nhận ai là anh em cả. Nhưng vì cuộc đời này trớ trêu, tôi phải đành nhận đại người dưng làm anh em với mình!. Hắn không hiểu tôi! Hắn không hiểu được sự tinh quái, nguy hiểm của Lộ Khiết!.
Tôi khoanh tay trước ngực, dửng dưng nói với hắn.
- Em chỉ nói sự thật thôi! Nó vốn dĩ không phải là một đứa trẻ bình thường!
- Vậy theo em nó là gì?...Là đứa em ghét à?_Hắn bỗng giở giọng lạnh nhạt với tôi.
- Bộ anh không biết nó là đứa bỏ thuốc vào lon nước cam của anh sao?
- Em đang nói gì vậy?. Thuốc gì chưa?
Tôi mới bước lại gần chỗ anh rồi chỉ vào trán anh.
- Thì là thứ thuốc anh uống vào rồi "phát tiết" như lúc nãy đấy!
- Không thể nào! Em đừng có nghĩ Tiểu Khiết có thể làm ba chuyện đó!_Hắn vẫn không tin lời tôi nói.
- Anh sẽ không biết nó thông minh đến mức nào đâu! Nó là đứa cực kỳ...cực kỳ giả nai nhất trong căn nhà này! Là đứa diễn trò nhiều nhất, cũng là đứa mưu mẹo nhất nhà này!
Hắn bỗng gắt lên với tôi, đẩy tôi ra xa.
- Em đừng có mà nói càn!
Tôi bây giờ mới có chút điên tiết lên nhìn hắn.
Hắn nói tiếp.
- Nếu em ghét Lộ Khiết, em cứ nói đi!
- Đến bây giờ anh vẫn không tin câu nói nào của em!
- Không phải là anh không tin, mà là sẽ không bao giờ những điều em nói có thể xảy ra!
Câu nói xoáy sâu vào trong não tôi, những điều tôi nói chỉ là ảo tưởng mơ hồ không có thật.
Vậy ra từ trước tới giờ, hắn một chút cũng không tin tôi. Tôi giờ mới hiểu ra chân lý, những câu nói anh tin em lúc trước cũng chỉ là nói suông!. Tôi gật đầu mỉm cười.
- Anh không tin thì em cũng đành!
- Anh chỉ muốn em yêu thương em ấy nhiều hơn dù em ấy là...
Tôi xen ngang lời nói của hắn.
- Nhưng anh cứ chờ đi, những điều em nói lần lượt sẽ xảy ra!
- Sao?_Hắn hoang mang.
- Sẽ có một ngày Lộ Khiết không phải là đứa trẻ ngây thơ anh hay thấy nữa! Anh cứ chờ xem đi!
...................................................................................
Sáng hôm sau.
Lộ Khiết bỗng ngáp dài ngáp giắn rồi đi ra khỏi phòng ngủ của nó. Dáng vẻ đi của nó như một đứa trẻ mới tập đi, bước đi loạng choạng. Dụi đôi mắt rồi lia tới nhìn tôi mỉm cười tươi rối, vội vã chạy đến rồi ôm tay tôi.
- Chị!!
- Ngủ ngon không?_Tôi xoa đầu cười nhạt với nó.
- Dạ có!...Còn chị có thấy vui không?
Tôi thấy đám người hầu chạy đến, cúi chào chúng tôi rồi bế thốc Lộ Khiết lên trên tay để vệ sinh cá nhân giúp nó. Vì nó còn nhỏ, mỗi ngày phải chờ nó dậy rồi pha nước ấm để rửa mặt, thay đồ, chảy tóc cho nó. Nó cũng đã 7,8 tuổi rồi nhưng không hiểu tại sao nó không thể làm ên?. À đúng rồi, vì mẹ tôi dặn đi dặn lại đám người hầu kia phải chu đáo chăm sóc cho nó. Bởi nó là báu vật của cả gia tộc này!.