Những ngày không có bố mẹ trong căn biệt thự phồn vinh này, tôi cảm nhận được cái lạnh lẽo bao trùm càng lớn. Dù đẹp đến mấy, dù lộng lẫy đến mấy nhưng thiếu hơi người cũng chỉ là một thứ được gọi là bình thường...
Nếu không có hắn ở bên cạnh, tôi cũng chả thèm ở cái căn biệt thự này chút nào. Vô cùng cô độc, chẳng có người bên cạnh thì còn gì là vui vẻ nữa??. Hôm nay chúng tôi vẫn như mọi khi, vẫn là cách nói chuyện ngọt ngào hắn dành cho tôi, vẫn là tính cách trẻ con như ngày nào, nhưng hôm nay không khí lại đổi mới một chút. Khi chúng tôi đang ngồi cạnh nhau tán gẫu những chuyện vui, thì người có cô hầu hớn hả hớn hải chạy vào, khuôn mặt vô cùng lo lắng nhưng có chút vui sướng trong cử chỉ. Cô nói nhanh nhẹn.
- Thiếu gia, tiểu thư...Bà chủ...Bà chủ...
- Bà chủ thế nào?_Hắn lo lắng.
- Mẹ tôi làm sao?_Tôi cũng lo theo.
- Bà chủ gần hạ sinh em bé rồi, giờ đang ở bệnh viện ạ! Bác sĩ nói cho tôi biết để thông báo hai người vào thăm em bé!
Hắn vui mừng vô cùng đứng phắt dậy, khuôn mặt trở nên rực rỡ như sao sáng. Hắn mỉm cười với người hầu nói.
- Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay!
- Vâng!_Người hầu cúi đầu đáp lại.
Hai người họ có vẻ vui nhỉ?. Nhưng tôi thì lại cảm thấy bình thường...Tôi không hiểu sao tôi lại có cảm giác như thể tôi không quan tâm đứa bé ra đời hay không, vì nó cũng chả phải máu mủ ruột thịt của tôi. Nó như thế nào, mặc xác nó!.
Tôi vãn nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, ăn bánh rồi thong thả xem Tivi. Thấy điệu bộ của tôi vô cùng bình thản, hắn mới kéo áo tôi.
- Em đi với anh nhé?.
- Hôm nay em hơi mệt, anh đi một mình đi ạ!. Gửi lời cảm ơn đến mẹ giúp em nhé, tiện thể xem mặt đứa bé có dễ thương giống em không!
Tôi cũng chỉ biết nói giọng đùa giỡn. Thực chất, tôi chả muốn thốt ra mấy lời nói dối lòng như thế. Tôi thấy mình ích kỷ lắm, nhưng đành...vì suy nghĩ của tôi, không ai có thể hiểu thấu được. Hắn vẫn nhây với tôi, vẫn nhõng nhẽo bên tai vào nói giọng ngọt.
- Đi với anh đi a~~~~
- Em không đi đâu..._Tôi nhíu mày.
- Đi đi mà, nếu em không đi...Anh sẽ hôn em đấy!
- Anh dám??_Tôi đanh đá hỏi lại.
Không một phút nào, hắn hôn tôi ngay và luôn. Tôi vừa hoang mang lại vừa ngượng nên kéo hắn ra khỏi. Nheo đôi mắt lại, quả thật không vui!
- Anh...anh...
- Sao nào? Đi chưa? Nếu không chịu anh hôn em tới khi nào em đi đó!
Hắn không một chút liêm sĩ, làm tôi chín cả mặt. Mếu máo không vui, đành lặng lẽ gật đầu rồi nói.
- Thôi được rồi, tôi đi!
..........................................
20p sau, chúng tôi có mặt tại bệnh viện. Khi bước tới cửa bệnh viện. Y tá đã ra đón hắn, khuôn mặt vui tươi cúi chào hắn lịch sự.
- Thiếu gia Ngô, cậu tới rồi!
- Mẹ tôi, đã sinh chưa vậy?
- Rồi ạ! Bây giờ phu nhân đang trong phòng hồi sức ạ! Tôi sẽ dẫn thiếu gia tới!
- Cảm ơn cô!
Vẫn là phong thái trầm trầm của hắn khi ra ngoài. Đúng là khi bạn giàu và nổi tiếng, ai cũng ngọt ngào với bạn! Khi giao tiếp bên ngoài xã hội, bạn sẽ hiểu được thế nào là cuộc sống, vốn dĩ cuộc sống nó chẳng phức tạp đâu, mà là con người làm cho nó phức tạp đi!. Nói chuyện với người nhiều tiền thì khác, với người ít tiền lại khác nữa...Cho nên đừng bỡ ngỡ khi mới chập chững bước chân vào xã hội này!.
Hắn kéo tay tôi bước đi, đi được một chút. Cô y tá dẫn tôi và hắn đến trước phòng ở tầng 2, nó vô cùng rộng chỉ dành cho một người ở trong, đó là mẹ tôi. Chắc hẳn là phòng vip nhất. Cô y tá quay sang nhìn hắn mỉm cười, giọng ngọt ngào.
- Thiếu gia nếu có gì trục trặc thì hãy nói cho tôi biết nhé!
Chất giọng ngọt lịm cũng khiến tôi nổi hết cả da gà, chưa bao giờ có người y tá nào tận tình có tâm như cô ta. Hắn cũng chỉ gật đầu rồi mỉm cười, lúc đi ngang, ánh mắt nham hiểm liếc nhìn hắn với nụ cười khó hiểu thật biết làm tôi hoang mang cả người. Cô y tá bỏ đi, lúc ấy tôi mới hỏi hắn.
- Cô ta thích anh ư?
- Sao em biết?_Hắn quay sang.
- Khuôn mặt, cách nói chuyện kia cũng đủ làm em hiểu!_Tôi ngơ ngẩng.
Hắn bật cười thành tiếng rồi gật gật cái đầu, trước khi kéo tay tôi hắn buông ra một câu.
- Em suy diễn xong chưa, nếu xong rồi thì đi xem em gái của chúng ta!
....
Khi cánh cửa phòng mở, người đầu tiên tôi thấy chính là mẹ của tôi. Chúng tôi nhanh nhẹn bước lại gần để xem rõ, nhìn dáng vẻ mẹ tôi lúc này mồ hôi nhễ nhãi khắp khuôn mặt, hơi thở hổn hển vừa mới được hồi sức nhưng nụ cười vẫn luôn nở trên môi. Mẹ thấy chúng tôi, vội nói.
- Các con đến rồi!
- Thưa mẹ, con mới đến...
A Hào nhìn xuống đứa bé đang im bụng ngủ ngon, đôi má phúng phính đáng yêu vô cùng, lòng hắn như bị đứa bé làm tan chảy ngay lúc này. Hắn vừa ngồi xuống ghế vừa suýt xoa khen ngợi.
- Đứa bé này thật quá là đáng yêu đi mà!
Mẹ tôi mỉm cười thoỏa mãn, khuôn mặt hạnh phúc nhìn chúng tôi. Tôi chỉ biết dùng khăn mềm lau đi những giọt mồ hôi còn trên trán mẹ tôi, có lẽ mẹ tôi cũng đã kiệt sức vì sanh thường.
Tôi không nói gì, ngồi đó nhìn chăm chú đứa bé đang ngủ. Mẹ tôi cũng không nói gì nhiều bởi bác sĩ dặn nên dưỡng hơi sức.
Đợi tầm 20p, tôi mới nói với hắn.
- A Hào, mẹ cần nghĩ ngơi nên chúng ta về thôi!
- Ừ, cũng trễ rồi. Mẹ nghĩ ngơi sớm đi mẹ! Ngày mai chúng con sẽ vào!
- Khoan đã, trước khi đi...có đứa nào muốn đặt tên cho đứa bé không?_Mẹ tôi ra đề nghị.
Đặt tên ư?.
- Chuyện đó không phải là ba sẽ đặt sao mẹ?_Tôi hỏi.
- Thì là đúng vậy, nhưng mà...không biết khi nào ba con mới về nên mẹ muốn hai đứa cùng nghĩ ra tên để đặt!
Mẹ tôi suy nghĩ như thế. Tôi cũng chả biết nên đặt cái tên gì cho đứa em không máu mủ ruột thịt này. A Hào nghe thế thì nói thêm.
- Sao mẹ không thử đặt ạ?
- Mẹ bây giờ không còn sức nào nghĩ nữa nên mẹ muốn hai con nghĩ ra tên!
A Hào suy nghĩ một hồi lâu quay qua hỏi tôi.
- Em có tên chưa?? Anh chưa nghĩ ra!
- ...Rồi!
Tôi không nói không rằng, đi chậm lại đứa bé rồi nhìn một lượt. Đang ngủ nhìn cũng đáng yêu phết đấy, vậy thì không ai đặt ra thì tôi đành đặt vậy. Dầu gì cũng là con của mẹ tôi.
- Nhìn xinh đẹp và thanh nhã như vậy...Hay tên là Lộ Khiết?
Mẹ tôi hiểu ý tôi, bà nhìn tôi bằng cặp mắt hài lòng.
- Ý con là Khiết trong từ trong trắng tinh khiết, còn Lộ chỉ đơn thuần như một giọt sương mai?
Tôi gật đầu vì những điều tôi nói ra bà đều hiểu ngay, làm tôi vô cùng khăm phục mẹ!. Mẹ tôi xoa đầu tôi nói.
- Ý Tiểu Như như thế thì tên đứa bé sẽ là Ngô Lộ Khiết vậy!