Yêu Bản Thân

Chương 23: Trái tim tôi đâu làm bằng thép???




Sau cuộc ly hôn. Ba mẹ tôi ngại ngùng nhìn mặt tôi, tôi vẫn thế, vẫn cái khuôn mặt bình thản đến ba mẹ tôi phải thán phục, không một giọt nước mắt nào tôi rơi khi hai người ly hôn. Vì sao ư? Vì tôi quá quen với cuộc sống đầy khắc nghiệt này rồi. Khóc làm gì cho mệt, chỉ nghĩ tôi là yếu đuối thôi sao?. Thế tôi phải mạnh mẽ.

Mẹ sẽ là người nuôi tôi. Còn ba tôi thì không. Tôi bước nhanh ra khỏi tòa như không muốn ở đó lâu. Không bao giờ muốn quay lại đây một lần nào hết. Mẹ kéo tay tôi rồi hỏi, lúc đó có ba đứng bên cạnh.

- Sao con biết hôm nay ngày ba mẹ ly hôn??

- Ngẫu nhiên khi vô tình nghe được thôi!_Tôi lạnh lùng đáp.

- Con không buồn sao?_Ba tôi nhẹ nhàng hỏi nhỏ.

- Quen rồi!

- Thế con muốn ở với cha hay ở với mẹ!!

- Con muốn sống tự lập!! Con không thích ăn bám người khác đâu! Hãy cứ đi tìm hạnh phúc mà ba mẹ cho là vui ấy, coi như đứa con này chưa từng được sinh ra đi! Chào ba mẹ!

Tôi cuối chào rồi rời khỏi đây, quay về căn nhà thuộc quyền sở hữu của tôi ở đó. Ngôi nhà từ bây giờ là của tôi. Không còn mọi thứ đau buồn hay cô đơn nữa, tôi sẽ làm nó thay đổi.

Tôi đi một mạch, ba mẹ có kêu tên tôi cỡ nào tôi cũng không nghe hay quay lại, họ nhìn nhau rồi không nói tiếng nào. Cứ hạnh phúc đi, tôi không bao giờ than trách điều gì họ cả. Nếu họ vui, nếu họ hạnh phúc thì không cần sự hiện diện của tôi đâu.

...

Quay về căn nhà thân yêu. Mỉm cười rồi bước lên lầu. Hôm nay tôi phải ngủ một giấc thật dài mới được. Hôm nay đã là một ngày quá mệt mỏi cho tôi rồi. Tôi muốn ngủ, muốn ngủ một giấc thật là dài. Vừa nhắm mắt, hình ảnh ba mẹ cãi nhau, hình ảnh ba đánh mẹ rồi ra tòa ly hôn nó hiện lên trước mắt tôi, tôi thất thần rồi bật dậy nhìn xung quanh, đúng là không thể nào ngủ được khi những hình ảnh như thế cứ hiện lên trên đầu. Đứng dậy đi lại cái tủ quen thuộc đối diện chiếc giường, tôi quơ đại chai thuốc trên tủ mà tôi mua, nghe đứa bạn giới thiệu thuốc này là loại thuốc giống như bổ dưỡng cơ thể, có thể giúp an thần nên tôi dùng mua thử. Rất hiệu quả nên tôi muốn sử dụng lần nữa. Mở nắp chai, 1 viên 2 viên, tôi uống.

Mấy phút sau tôi chìm vào giấc ngủ. Một giấc mơ xinh đẹp hiện ra trước mắt, tôi thấy mình đang ngồi trên xích đu, chỗ đó là vườn hoa rất đẹp rất thơ mộng, có mây trời xanh ngắt bao la, có chim chóc đang bay lượn trên bầu trời nhìn thật là thích mắt. Tôi bước tới chỗ mấy cây hoa hồng đang trồng ở đó, hái một cành rồi đưa lên ngửi thử xem. Mùi hương của hoa hồng sực nức mũi tôi. Bỗng có giọng nói từ đằng sau. Một người trùm chiếc mũ không thấy rõ khuôn mặt nhưng giọng nói rất trầm ấm êm tai, tôi quay sang.

- Chào cô!!

- Chào anh....

- Chúng ta có thể làm bạn??

- Vâng!!

Và thế là... tôi đã có một giấc mơ rất đẹp... Một giấc mơ mà tôi muốn mơ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Khoảng trời tối, tôi sực tỉnh lại. Ngồi dậy nhìn đồng hồ điểm đúng 10h tối, tôi ngạc nhiên có phần hơi sốc khi tôi ngủ quá nhiều, lúc tôi chưa ngủ là 12h trưa nhưng khi tỉnh lại đã là 10h đúng. Đúng thật là thuốc có phần tác dụng hơi quá liều, chắc tại do tôi uống nhiều quá. Đứng dậy có phần hơi choáng. Xuống nhà, một khung cảnh người ngồi ở ghế sofa đang xem TV làm tôi thất thần một chút. Không ai khác đó là mẹ. Mẹ thấy tôi thì có phần hơi buồn nhưng vẫn cố vui vẻ. Tôi không cười mà đi lại chỗ mà ngồi. Tôi hỏi.

- Sao mẹ lại ở đây??

- Thì nhà này là nhà của mẹ mà!!_Vội mỉm cười.

- Tôi quên!! Nghe bảo là mẹ được gã giám đốc mua cho căn nhà ở ngoài thành phố hả?? Sao không ở một căn nhà rộng mà lại về đây để sống nhỉ???_Tôi ngồi xuống ghế sofa đối diện bà.

Tôi vội mỉa mai châm biếm. Mẹ tôi chỉ cười buồn nhìn tôi, nhìn đứa con mình sinh ra hiểu lầm mình càng ngày càng nhiều. Chẳng biết giải thích làm sao cho nó hiểu lòng của mình. Bà chỉ bảo nhẹ nhàng.

- Mẹ về đây là để đưa cho con một số tiền tự lo cho cuộc sống, con cứ yên tâm mỗi tháng mẹ sẽ cung cấp đầy đủ tiền cho con, con không cần lo đâu! Sắp tới mẹ sẽ không về nhà thường xuyên được, xin lỗi con nha! Sau khi lo việc xong, mẹ sẽ về với con!

- Không cần, tôi tự lo cho bản thân mình được, mẹ cứ yên lòng đừng suy nghĩ tới tôi, tôi có thể tự nuôi sống bản thân của mình hay việc đóng tiền học phí.

- Từ bao giờ con lại??

- Tính cách tôi là như vậy, mẹ cũng hiểu mà! Với lại, tôi sẽ không cản trở con đường hạnh phúc của mẹ đâu, chỉ cần mẹ đừng quấy rầy cuộc sống của tôi, đừng làm tôi đau là được!!!

Bà ngồi đó mà nghe những lời hứng chịu của đứa con hư như tôi. Tôi đã từng nói những lời tôi không muốn, và tôi tự cho mình là ngu ngốc nhất. Suy nghĩ nói B nhưng miệng tôi lại nói A, suy nghĩ A nhưng lại nói B, tính tôi là vậy.

Mẹ tôi nhìn tôi như không phải đứa con mà bà sinh ra. Đúng, tôi như một người thừa thải vậy. Hay nói đúng hơn, tôi nghĩ mình là đáy xã hội. Bà nói một cách buồn bã tiếp lời của tôi.

- Con yên tâm, mẹ không làm con đau nữa đâu, có việc rồi, mẹ đi đây!!

- ...

Tôi im lặng nhìn theo bóng lưng của mẹ tôi cho tới khi bà đi khỏi mất sau cánh cửa chính. Một giọt nước mắt bỗng tuôn dài trên đôi má hồng, tôi lại khóc, lại yếu đuối. Sao tất cả những người tôi giao tiếp cứ gây ra những điều tôi không muốn???. Liệu những câu nói đó của tôi có làm bà đau lòng không??.

- Hết chương 23 -