Yêu Ảo Kết Thúc Sẽ Rất Đau

Quyển 2 - Chương 2: Vai phản diện




Nguyên một tuần đầu tiên của năm học mới, cậu ấy gần như nói chuyện và làm thân được với cả lớp...chỉ ngoại trừ tôi.

Hai con bạn bàn trên thì bảo tôi làm giá, kiêu không nói chuyện với cậu ấy. Tôi cũng chẳng bảo gì, thà cứ như vậy còn hơn.

“Ê, thằng Hạo nó vừa hỏi mày đấy?” Lâm Tường - cậu bạn cùng bàn quay ra nói và cũng chính là thằng bạn thân khác giới duy nhất của tôi.

“Kệ.” Tôi tỏ ra hờ hững, gục mặt xuống bàn.

“Ê, lát xuống căng-tin không? Đói ghê!“. Nó huých vai tôi.

“Có!“. Chúng tôi là vậy, cả hai thân thiết vô cùng, lúc nào cũng bám lấy nhau, đi học cùng nhau, về cùng nhau. Giống như một cặp vậy, vì vậy mà chỉ cần nhắc đến một người thì người kia nhất định sẽ bị lôi ra làm chủ đề.

------------

Tôi nhớ hôm ấy là một buổi chiều mưa lớn, giáo viên nghỉ, cũng đồng nghĩa với việc giờ hóa hôm ấy chúng tôi cũng tự học. Cả lớp tụm năm tụm ba vào nói chuyện, riêng tôi thì cắm đầu vào viết truyện.

Từ sau khi cậu ấy khóa nick cho đến bây giờ, khoảng thời gian đầu tôi thực sự rất buồn, không thể ngừng việc nhớ tới người đó. Ôn Trân đã bảo tôi rằng: “nếu như không thể nói ra, thì viết truyện đi. Viết truyện vừa giữ lại kỷ niệm đẹp giữa hai chúng mày, vừa giúp mày giải tỏa được nỗi lòng của mình” Vậy là từ lúc ấy, tôi bắt đầu chuyển sang viết bộ truyện thứ hai mang tên “Yêu ảo kết thúc sẽ rất đau.” ở lớp này ngoại trừ Lâm Tường, Tô Quan và nhỏ Thy thì chẳng ai biết chuyện tôi làm tác giả ngôn tình cả.

Lâm Tường chạy lại chỗ tôi:

“Ê, thằng Hạo vừa hỏi tao một câu”_cậu ta nói.

“Kể với tao làm gì”_ bản thân tôi tuy bên ngoài tỏ ra vô cảm nhưng thực chất....tôi rất muốn biết cậu ấy đã hỏi gì.

“Nó hỏi, tao với mày là một đôi à?”

Cánh tay tôi đang viết lia lịa cũng dừng lại, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, ngay sau đó tôi lại tiếp tục viết. Tay tôi vẫn đang viết, nhưng tôi không biết đang viết chữ gì nữa. Trong đầu chỉ toàn là câu nói của Lâm Tường:

“Cậu ấy - trong lòng cậu ấy có tôi. Cậu ấy còn tò mò về chuyện của tôi“. Tôi lại cười, cười như mếu, chẳng còn quan trong nữa rồi, cậu ấy hỏi như vậy thì đã sao chứ, thực ra thì vốn cậu ấy cũng đâu có biết tôi là người con gái đó đâu. Hỏi vậy chẳng qua cũng chủ là tò mò mà thôi.

-----------

Sau tiết học ấy, cứ mỗi lần ngồi nói chuyện với mấy đứa bạn, chỉ cần ai đó lơ đãng nhắc tới cậu ấy hay lấy cậu ấy làm chủ đề, tôi sợ sệt tìm mọi cách để lảng tránh hoặc là ra một chỗ khác hoặc là sẽ vờ như không nghe thấy mà ngồi hát vu vơ.

--------

Giờ thể dục, mỗi nhóm hai người sẽ cùng nhau tham gia kiểm tra thep nhóm. Cả hai một nam một nữ sẽ chạy hai vòng sân hoàn thành trong vòng năm phút.

Cả lớp gần như ai cũng có nhón cả, khi tôi quay lại cả lớp chỉ còn lại tôi, Lâm Tường, Tâm Lăng - cô bạn vốn chẳng ưa tôi và cậu ấy.

Cô bạn liếc tôi, rồi chạy tới chỗ cậu ấy ra vẻ dịu dàng:

“Nhật Hạo, mình chung nhóm với cậu ấy nhé, lớp trưởng Ôn Vân của chúng ta chung nhóm với bạn trai của cậu ấy rồi.” Cô bạn đó đắc ý nói, tôi hơi liếc về phía cậu ấy chạm phải ánh mắt bất ngờ của cậu ấy. Đi học, ít ai gọi tên của tôi, ai cũng gọi tôi là lớp trưởng thay tên, cậu ấy cũng không biết. Bây giờ Tâm Lăng nói như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi xem ra việc giấu tên cũng không thành. Cậu ấy bây giờ cũng biết tôi cùng tên với người con gái đó, cũng ở Hà Nội và hơn nữa lại bằng tuổi. Có khi nào mọi chuyện bị lộ không?

Lâm Tường kéo tôi đi ra phía sau, chờ gọi tên, tránh khỏi lời nói ghen ghét xỉa xói của Tâm Lăng.

----

“Lâm Tường” Tiếng thầy giáo gọi.

“Ai chạy cùng em.”

“Em chạy cùng lớp trưởng thầy ạ.” tôi đứng cạnh cậu ấy, chuẩn bị tư thế chạy.

“Bắt đầu.” Chúng tôi đổ người về phía trước bắt đầu chạy. Nhưng ánh mắt ngỡ ngàng của “người đó” như bám lấy tôi, tôi không ngừng lắc đầu cố đuổi nó, chuyên tâm vào chạy.

“A..” Tôi kêu lên, vì lơ đễnh mà tôi giẫm lên một hòn đá. Lâm Tường quay lại nhìn tôi, các bạn học cũng chạy lại.

Tôi cố gắng đứng dậy, cảm giác đau nhói dưới chân truyền đến. Tôi gượng cười:

“Không cần lo đâu. Mày chạy tiếp đi, nhanh không là không đạt đấy.” Tôi nói với cậu ta.

Thầy giáo bước lại, thổi còi học sinh tản hết ra, còn lại mình tôi ngồi đấy. Thầy ra hiệu Lâm Tường tiếp tục chạy rồi, rồi chỉ vào cậu ấy, ra hiệu.

--------

Tôi ngồi trong phòng y tế, nhìn cái chân băng bó. Rồi ngó nghiêng:

“Tìm ai hả? Cậu ta đứng ở ngoài. Cô gọi giúp em nhé!” Cô y tế ngỏ lời.

“Thôi không cần đâu cô ạ! À...cô ơi...cô...cô...bảo bạn ấy về lớp giúp em được không ạ!!! Em sợ bạn ấy bị lỡ tiết.”

“Được rồi, em nằm nghỉ ngơi đi.” Cô cười nói với tôi.

Tiếng bước chân xa dần, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

--------

Chương đăng ngày 19 tháng 11 năm 2016