Cậu ta đăng tus, thế nào mà tôi lại đi bình luận kết quả là cả hai lại oánh võ mồm trên Facebook
Đã vậy cậu ta còn gọi một câu "lão bà" hai câu "lão bà".
Có vẻ như oánh võ mồm chưa đủ, rồi bọn tôi chuyển sang nhắn tin nói tiếp, cậu ta gửi cho tôi một tin nhắn:
"Chà đạp nhau đê:v"
(cậu ta fan cuồng chà đạp, mấy bạn đọc truyện thông cảm;-))
"Không sợ."
"Ôm miếng coi."
"Ăn gan hùm à, ai làm lão bà hả!!!"
(Câu này không liên quan đến câu trước nhỉ, Visu là đang hỏi tội cậu ta vụ bình luận trên Facebook ý mà)
"Hê:v Vậy gọi lão đại ha."
"Ta giết mi."
"Sao??? Mi chà đạp ta sao??? Nào!!! Đừng ngại, tới đây tới đây để anh ôm em."
"Thôi thôi, cho ta xin hai chữ bình yên."
"Tới đây chà đạp ta đi:v"
" Biến thái. Ta chặn mi bây giờ".
"Mi...mi...dám. Thử xem Lão bà "
"Nhưng mà không được chặn mi rồi lấy ai làm bao cát để ta chuốc giận bây giờ."
"Mụ lão bà đáng ghét *nói nhỏ xì xà xì xầm* Mi nói ta là gì hả? -.-"
"Là THÙNG RÁC *lêu lêu*."
Tiếp đó là một loạt câu nghe có vẻ hơi biến thái một chút:
"Cho ta hỏi ngươi có lép không? *đỏ mặt*_"
"Lép? Ngươi có ý gì. Muốn chết hử *cầm dép*."
"*đỏ mặt* Lép cái đó đó -.-
*đỏ mặt * vậy là lép hả -.+"
"Hỏi làm gì. Biến thái!!!"
"Mi đừng nói mi là yêu râu xanh nha"
"thì.... thì để biết *cúi đầu*"
" *đỏ mặt* vậy bạn dậy thì chưa ạ *cúi đầu*."
"Cậu nói trước đi *đỏ mặt*."
" *đỏ mặt* cậu nói trước đi *cúi đầu*."
" *Đỏ mặt* rồi!!! Lớp 10 rồi mà."
"Ta cũng vậy *đỏ mặt* lớp 10 rồi cơ mà *cúi đầu* ai lép người đó biết *liếc*."
"Con trai chẳng lẽ có ngực hay sao mà lép:v."
"Ơ mấy ông bụng quả lê có ngực mà."
" Nhưng bụng ta phẳng:v"
"Haha ta cũng đâu có nói ngươi bụng quả lê. Có tật giật mình."
"Hê. Mà này. Hi vọng là mi đừng có chụp lại màn hình rồi đăng lên nhé. Xấu hổ lắm!!! *đỏ mặt*"
"Cách này nghe có vẻ hay nha. Để ta thử."
"Đừng! Ta xin mi."
"Chờ một lát."
"Đừng mà T.T. Vân tỷ. Xin mi. Vân tỷ đừng mà. Hạo xấu hổ đó "
(cậu ta mà biết xấu hổ sao, không tin được)
" Ta đa. Xong rồi. Đẹp chưa."
(Ảnh chụp màn hình)
"Ta lạy ngươi "
"Đẹp mừ. Với lại ta cũng che hết lời ta nói tránh nổi bật hơn mi rồi còn gì."
"Ngươi....ngươi."
"Ngươi cái zề
Vui quá chứ gì. Muốn cảm ơn ta phải không, thôi không cần đâu."
" Ngươi...ngươi...là...là...mụ la sát."
"Đập bàn làm cái gì.
Có giỏi đập ta đây này *lêu lêu* "
"Ôi *vò đầu*
M..... mi "
"Sao vậy nói không nên lời.
Vui không hả???"
" Nài nỉ đấy đừng đăng nhé!! Vân lão bà!"
"Nài nỉ mà còn gọi ta là lão bà.
Ta quyết định rồi. Mai đăng luôn "
"Ta hông gọi lão bà nữa *thề*."
"Nhớ nha, không gọi lão bà."
"thề đó, không gọi lão bà nữa."
"Mi mà nuốt lời là ta đăng đó."
": hê hê ta biết mi tốt mà lị."
"Giờ ta có việc rồi, nói chuyện sau nhé!"
"bye mi"
Đấy là lần thứ hai chúng tôi nói chuyện.
***************
Từ ngày tôi về thăm bà, gần như cuối tuần nào tôi cũng bắt xe buýt xuống bà, nố chuyện rồi ăn cơm với bà, bà bảo mình bà ở nhà buồn lắm, thỉnh thoảng ông ta mới sang nhà bà, mặc dù hai nhà cách nhau chưa đến 10 bước chân.
Vậy nên tôi cũng đỡ sợ phải chạm mặt ông ấy.
Chiều hôm ấy, trường tôi được nghỉ học kết thúc học kì hai, buổi sáng tôi ngồi nhà nói chuyện với cậu ấy, buổi chiều tôi xuống bà.
Trốn được ông ấy được vài lần, cũng không thể trốn ông ta mãi được.
Tôi đã gặp ông ấy ở trước cổng nhà bà.
Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn bỏ chạy, coi như chưa nhìn thấy ông ta.