Tôi đứng trước cửa nhà bà, phân vân có nên bước vào.
Từ lúc sinh ra tới năm tôi 16 tuổi, tôi gặp bà có vài lần, hồi tôi học lớp 3 bà có cùng bác Mộc lên thăm tôi và mẹ, cùng em gái.
Rồi tôi cũng chẳng gặp bà lần nào nữa, bà già rồi đi lại cũng vất vả, không đi xa được, bà bảo bao giờ lớn thì bắt xe buýt xuống thăm bà.
Lúc ấy tôi chỉ vâng vâng dạ dạ cho bà vui lòng.
Bởi tôi cũng chẳng có ý định sẽ đi thăm bà, tôi không muốn chạm mặt với ông ta.
Bây giờ lớn rồi, mẹ bảo tôi có thể tự đi được một mình, mẹ cho tiền bảo tôi xuống thăm bà.
Cuối cùng, tôi cũng có đủ dũng khí bắt xe buýt đến nhà bà.
Nhưng khi đứng trước nhà bà, chân tôi như bị cứng đờ tôi không dám bước vào.
Tôi quay lưng lại định bỏ về thì ông ta đang mở cổng, chuẩn bị đi ra ngoài tôi lo sợ, chạy vội vào nhà bà, tôi sợ bị ông ta phát hiện.
Tôi nhìn bà, bà già rồi, đi lại chậm chạp, lưng bà còng rồi.
Tôi mỉm cười chào bà. Bà cũng cười lại với tôi, tôi vui lắm.
Nhưng có vẻ như bà vẫn chưa nhận ra tôi thì phải.
"Bà có còn nhớ cháu không???"
Tôi khó khăn lắm mới nói thành câu.
"Mày là....Ôn Vân, phải không, sao xuống mà không bảo bà!" Bà bước lại chỗ tôi, dắt tôi vào nhà.
Tôi cố gắng không dề bản thân mình phải khóc trước mặt bà.
Nhưng không được rồi, khi nghe bà gọi tên tôi, nước mắt tôi đã chảy xuống rồi.
Tôi thực sự rất vui vì bà còn nhớ tôi.
Giá như thời gian ngừng trôi để tôi có thể ở bên bà nói chuyện với bà mãi như vậy.
5 giờ chiều, tôi chào bà để về, để lại số điện thoại cho bà, tôi lưu số của bà rồi đi ra cổng.
******
Tôi chưa đi hẳn, đứng trước một căn nhà tôi dừng lại.
Căn nhà này rất rộng, chỉ riêng cái sân thôi cũng rộng gấp 3 lần nhà tôi rồi.
Đó là nhà của ông ta, cả mẹ cả với hai chị nữa.
Tôi cũng muốn vào đó thử một lần, xem xem cuộc sống của họ giàu có đến mức nào.
Chỉ nhìn căn nhà ấy thôi, tôi cũng đủ biết họ giàu rồi.
Chẳng bù cho nhà tôi, tôi cũng làm con ông ấy nhưng tại sao tôi lại không được như vậy.
Họ được sống trong nhà cao cửa rông, trong khi tôi lại phải sống trong một căn nhà nhỏ.
Tại sao??? Tại sao tôi và Ôn Trân lại bị đối xử như vậy
Chẳng lẽ là do tôi là con mẹ hai sao????
Đứng trước nhà ông ta, tôi thề sau này lúc lớn nhất định tôi phải xây cho mẹ một căn nhà thật lớn lớn hơn căn nhà của ông ta.
Kiếm thật nhiều tiền đẻ ông ta biết ông ta đã bỏ rơi một đứa con gái tài giỏi đến mức nào.
Tôi trở về nhà, nói với mẹ vài câu rồi ngồi vào bàn học, mẹ nhìn thì cứ nghĩ là tôi đang học nhưng thực ra tôi đang vẽ mấy bộ váy.
Có thể là do vừa có chuyện vui nên tâm trạng tôi rất tốt, tôi vẽ một lúc liền hai bộ.
Ước mơ của tôi là làm nhà thiết kế, tôi xác định theo nghề này từ năm lớp 3 rồi, khi đó tôi chỉ biết vẽ mấy nét nghuệch ngoạc nhưng tôi đã cảm thấy rất vui rồi.
Mẹ hỏi ước mơ sau này làm gì tôi tự tin trả lời mẹ là làm nhà thiết kế. Mấy bác trong nhà ngay cả mẹ cũng kịch liệt phản đối tôi theo học vẽ nhưng tôi không nghe, vậy nên bây giờ mỗi lần vẽ được bộ mới tôi đều phải giấu, giấu thật kĩ, tôi sợ bị mẹ nhìn thây, ngay cả vẽ tôi cũng phải vẽ trộm.
Thở phào nhẹ nhõm vì mẹ vừa đi vào mà không phát hiện ra là tôi đang vẽ.
Tôi vội giấu bản vẽ đi rồi vơ lấy điện thoại, định lên Facebook xem có gì mới không.
Bạn bè của tôi trên đó có hơn 1000 người nhưng thực ra có đến 70% là người tôi không quen biết
Lúc đang lướt bản tin, tôi chợt thấy một dòng tus của một người mà không quen biết:
"Ai rảnh không inbox nói chuyện nhé"
Lần đó tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại vào bài viết đó bình luận trả lời
"đang rảnh này" nữa.
Thế là tôi quen với cậu ta, tôi coi cậu ấy là mối tình đầu của tôi.
Mặc dù hai chúng tôi chưa từng gặp mặt *cười*