Yêu Anh! Yêu Cả Mùa Thu

Chương 7




Trở về Việt Nam sau bao năm xa cách, Thục Tâm vô cùng háo hức bước xuống sân bay. Cô cùng Ngọc Tú và Kiên Minh bí mật trở về nước trước một tháng.

Cánh cổng quen thuộc hiện ra trước mắt Thục Tâm. Ngọc Tú còn chưa khỏi bàng hoàng về sự đồ sộ và tráng lệ của ngôi biệt thự thì bị Thục Tâm vỗ vai giật mình.

- Vào thôi.

Chìa khóa nhà vẫn không hề thay đổi, Thục Tâm dùng nó để mở cửa. Cô kéo vali bước vào. Giữa hai hàng hoa hồng là con đường nhỏ lát gạch hoa, bước lên vài bậc thang chạm đá, mỗi bậc đều trồng hai chậu hoa cúc hai bên. Khuôn viên nhà hiện ra đầy thoáng đoảng. Chiếc xích đu năm xưa vẫn ở đấy. Nhưng trên chiếc xích đu có một đứa bé trai tầm 3 tuổi. Mặt mày sáng sủa, mũm mĩm trông rất đáng yêu.

- Em là ai vậy? Sao lại ở đây? Em tên gì?

Thằng nhóc vừa nhìn thấy đã ôm lấy Thục Tâm.

- Em tên Vĩ Đức. Còn chị, chị tên gì?

- Chị tên....

- Thục Tâm.

Giọng nói quen thuộc của ba cô khiến cô quay mặt lại. Nhìn thấy ba, cô không kìm nỗi giọt nước mắt hạnh phúc.

- B...b..a

Lời nói bị nghẹn từ trong đáy lòng khiến cô không thốt ra được. Đúng lúc đó, thằng bé nhảy ra khỏi người cô la lên.

- Ba....ba về rồi.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Thục Tâm đứng ngơ người. Ba cô ôm thằng bé đi tới.

- Đây là em con. Nó tên Vĩ Đức.

Cô phát lên cười giòn giã.

- Thật không? Con có em trai sao? Mẹ sinh nó khi nào vậy? Sao con không biết? Ba mẹ hay thật giấu con tận 3, 4 năm trời. Hèn gì tống quái con đi sớm vậy.

Cô giã vờ trách móc ba mình khiến Ngọc Tú cười chúm chím.

- Chuyện này là...

- Thục Tâm.( Như Thảo thấy liền chạy tới ôm cô)

- Mẹ( thằng bé gọi Như Thảo)

Thục Tâm thắc mắc hỏi:" Chuyện này là sao? Cậu có con khi nào vậy? Sao nó lại gọi ba mình là ba?"

Vẫn chưa hiểu được vấn đề, ba cô đã bảo vào nhà.

- -----

Bữa cơm gia đình đầu tiên sau bao ngày xa cách rất đỗi thân thương và ấm áp.

- Ba à, sao ba giấu con vậy? Chuyện như vậy sao giờ này ba mới nói với con? Ba không xem con là con của ba nữa hả?

- Con biết hết rồi sao? Ba xin lỗi. Ba sợ con khó chấp nhận được nên...

- Có gì đâu mà khó. Như Thảo nói với con hết rồi. Sau này con sẽ xem Vĩ Đức như em ruột của mình mà.

- Em ruột?- mẹ cô buông đũa lên tiếng.

- Con nói sai sao? Vĩ Đức là con nuôi của ba mẹ.

Ba mẹ cô và Như Thảo nhìn nhau trong giây lát sau đó gật đầu đồng ý.

- À, đây là Ngọc Tú. Em gái nuôi của con.

- Con chào hai bác.- Ngọc Tú lên tiếng.

- ----

Trước lúc ăn cơm, Như Thảo đã vào phòng Thục Tâm giúp cô sắp xếp quần áo vào tủ.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy, Như Thảo cậu có con khi nào?

- Chuyện dài dòng lắm. Cậu ngồi xuống đây đi. Tớ sẽ kể cho cậu nghe.

Hai người ngồi trên chiếc giường cùng tâm sự. Như Thảo cằm lấy tay Thục Tâm.

- Sau khi cậu đi, tớ có yêu một người và sinh con cho người đó. Nhưng gặp hoàn cảnh gia đình khó khăn nên chúng tớ vẫn chưa thể kết hôn được. Không lâu sau, mẹ tớ qua đời. Mẹ cậu thấy vậy nên đón hai mẹ con tớ về. Thằng bé nó mến ba.. cậu lắm nên ba cậu nhận nó làm con nuôi. Chuyện là vậy đó.

- Tội nghiệp cậu thật. Nhưng người đó gặp chuyện gì mà vẫn chưa thể kết hôn vậy.

- Con gái anh ấy chắc không thể chấp nhận tớ được.

- Người đó có con rồi sao?

- Đúng vậy, một cô con gái.

- Bao nhiêu tuổi?

- Cỡ cậu và tớ.

- Vậy người đó chắc tầm tuổi ba tớ hả?

Như Thảo gật đầu nhẹ đồng ý.

- À, ra vậy. Phải gọi một người bằng tuổi mình là mẹ thì hơi quá đáng. Nếu là tớ, chắc tớ cũng không làm được.

- Nhưng tớ với người đó yêu nhau thật lòng. Tớ... tớ.

Như Thảo nấc nghẹn ngào. Thấy vậy, Thục Tâm ôm cô vào lòng, vỗ vào lưng cô nhẹ nhàng.

- Được rồi. Đừng khóc nữa. Có lẽ, cô ấy nghĩ cậu đang lừa gạt ba cô ấy nên mới vậy. Sau này, có thời gian hai người nên dung đắp tình cảm với nhau. Tớ tin, rồi sẽ có một ngày cô ấy hiểu được tấm lòng của cậu.

- Thật không?

- Thật. Tớ xin lỗi nhé.

- Hả?

- Hồi sáng, tớ đã giận cậu thật đấy. Nghe Vĩ Đức gọi cậu là mẹ, tớ tưởng cậu kết hôn mà không gọi tớ. Sau này, tớ sẽ làm phù dâu trong hôn lễ của cậu. Cậu đừng giận tớ nha.

- Cậu sẽ làm phù dâu trong hôn lễ của tớ sao?

- Nhất định.

- -----

Đêm đó, Ngọc Tú bâng khuâng không ngủ được. Cô cứ trằn trọc khiến cho Thục Tâm cũng thức giấc.

- Lạ chỗ, em không ngủ được hả?

- Không phải. Chỉ là em thấy có gì đó không đúng.

- Chuyện của Vĩ Đức hả?

- Vâng.

- Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ngủ đi.

- Vâng.

- -------

Sáng sớm, khi ánh nắng chiếu xuyên qua những tán cây trong vườn cũng là lúc Thục Tâm vừa chạy bộ xong. Cô lấy khăn lau mồ hôi trên mặt mình. Cô tiếp tục đeo tai nghe, mở nhạc lên. Lúc cô định chạy, một bà tay nhỏ xíu, mềm mại nắm chặt lấy tay cô. Vĩ Đức dúi vào tay cô vài viên socola.

- Cho chị nè.

Thục Tâm ngồi xuống, xoa đầu thằng bé rồi xòe tay nhận lấy viên socola.

- Vĩ Đức ơi. Con đâu rồi?

- Mẹ à, Vĩ Đức bên này nè.

Mẹ Thục Tâm bước tới nắm lấy tay thằng bé.

- Vào nhà thôi con. Vào nhà ăn sáng thôi.

Vĩ Đức nũng nịu nói:

- Cho con chơi với chị ấy chút xíu đi dì.

Thục Tâm khó hiểu chưa quen với cách xưng hô này.

- Dì?.... À, Như Thảo là mẹ em ấy.

- Ừ. Con cũng vào đi. Như Thảo chuẩn bị bữa sáng xong hết rồi.

- Vâng. Con vào liền.

Vĩ Đức một tay nắm lấy tay Thục Tâm, tay còn lại nắm lấy tay mẹ cô đi vào.

- ------

- Như Thảo, có phải cậu ghét tớ lắm không?

- Sao cậu lại nói vậy?

- Thì Vĩ Đức có khuôn mặt y chang tớ vậy. Người ta thường nói bà bầu mà ghét ai thì đẻ con ra giống người đó lắm. Khai đi. Có phải cậu ghét tớ lắm không?

- Không phải. Tớ nhớ cậu nên mới vậy. Cậu biết tớ thương cậu nhiều lắm mà.

- Dẻo miệng thật đấy. Cậu với con gái người đó sao rồi?

- Tớ vẫn chưa nói với cô ấy. Tớ sợ... sợ cô ấy không thể chấp nhận được.

- Có dịp cậu dẫn tớ gặp hai ba con người đó đi. Tớ sẽ lựa lời giúp cậu.

Ngọc Tú gật đầu đồng ý.

- Như Thảo, hôm nay để Vĩ Đức đi chung với tớ và Ngọc Tú nha. Em ấy thích chơi với thằng bé lắm.

- Được. Cậu trông nó giúp tớ. Nhưng cậu sắp đi đâu sao?

- Tớ qua nhà Kiên Minh thăm bác Lâm. Tớ về đây cả tuần rồi mà vẫn chưa thăm hỏi gì hết.

Từ đằng sau, Ngọc Tú ẵm Vĩ Đức trên tay bất ngờ lên tiếng.

- Thăm bác Lâm hay là thăm anh Quân đây!

- Con nhỏ này, im miệng lại đi. Chị đánh chết mày giờ.

Ngọc Tú dạy Vĩ Đức lêu lêu Thục Tâm khiến cô đỏ mặt khi nhắc đến tên Thành Quân. Cô chạy theo hai người họ dọa đánh.

Cả tuần nay, cô đều trăn trở không biết Thành Quân ra sao. Cô sẽ gặp anh ấy như thế nào. Chỉ vài tháng trôi qua không có Thành Quân nhưng ngày nào cô cũng nhớ đến anh. Liệu xa nhau lâu như vậy, anh có cảm nhận được điều gì không? Xa cô, cảm nhận của anh như thế nào? Anh có nhớ cô nhiều như cô nhớ anh không?

Cô liên tục nhớ về hình ảnh của Thành Quân. Một lần hai người tham gia lễ hội mùa đông. Anh đã nắm tay cô, họ cùng nhau lướt trên nền băng tuyệt đẹp. Anh còn cởi áo choàng khoác cho cô, quàng thêm khăn lên cổ cô vì sợ cô bị lạnh. Cô nhớ những con phố trên Đại lộ Niagara tràn ngập lá phong. Một bức tranh mùa thu thơ mộng, lãng mạn khi chỉ có hai con người rảo bước. Hay khi cả hai cùng chạy trên chiếc xe đạp dọc theo con sông Niagara, nơi phân cách nước Mĩ và Canada.

Càng nghĩ cô càng háo hức mong đợi được gặp lại Thành Quân sau bao ngày xa cách mà đối với cô nó dài như mấy năm.