Băng qua con đường tràn ngập sắc đỏ của lá phong, sau đó Kiên Minh rẽ trái vào một con đường nhỏ hơn. Tầm 5 phút, một ngôi nhà màu trắng hiện ra nổi bật với hai cây phong đỏ rực trước nhà. Khi Kiên Minh đang loay hoay với chiếc xe của mình thì cô đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào. Cô bị choáng ngợp bởi mùi vị ngọt ngào tựa mật ong lan tỏa khắp căn nhà. Bên phải có có một cái bàn bằng gỗ màu đen chứa đầy lá phong, bên trái là một chiếc kệ chứa nhiều chai thủy tinh. Mỗi chai đều có hình chiếc lá phong đỏ, bên trong chứa một thứ nước màu đỏ. Với thiết kế tinh xảo, cô cầm một chai lên ngắm nghía. Trên cổ chai có khắc một dòng chữ nhỏ. Thục Tâm cố mở mắt thật to để đọc. Chưa đọc xong thì Kiên Minh đến vỗ vào vai cô khiến cô giật mình, buông tay làm rơi chiếc chai xuống sàn. Chiếc chai vỡ ra, chất nước trong chai từ từ lan ra khắp sàn nhà. Nghe tiếng động, Thành Quân từ phòng bếp đi ra. Ánh mắt anh chiếu thẳng trên chiếc chai dưới sàn. Lúc này, Thục Tâm bỗng hóa tượng khi đứng im lặng nhìn trâng trâng Thành Quân. Cô nuốt nước bọt rồi vội vàng ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ.
Thành Quân bước tới nắm lấy bàn tay của Thục Tâm sau đó hất ra.
- Đừng đụng vào đồ của tôi. Đứng lên đi.
Giọng nói không quá to nhưng rất dứt khoát và tràn đầy sát khí. Mặt Thục Tâm tái đến mức trắng bệch ra. Cô vội vã đứng phắt dậy lùi ra xa 2 bước. Kiên Minh thấy vậy liền kéo Thục Tâm đi.
- Cậu làm gì vậy?
Thục Tâm ngập ngừng đáp.
- Tớ... tớ.
Kiên Minh đi đi lại lại, vò đầu bứt tóc.
- Tiêu rồi. Tiêu rồi. Chết thật rồi.
Thục Tâm thắc mắc hỏi Kiên Minh vì sao như vậy. Kiên Minh liền giải thích một mạch.
- Đồ trong nhà này nếu chưa được sự cho phép của anh hai thì không ai dám đụng vào đâu. Ngay cả ba mẹ tớ cũng vậy. Cậu chẳng những đụng vào mà còn làm vỡ nó nữa. Tiêu thật rồi.
- Tớ chỉ tò mò thôi, tớ đâu cố ý. Được rồi. Để tớ vào xin lỗi anh ấy.
Thục Tâm vội vã chạy vào, cô nhìn thấy sàn nhà đã được dọn dẹp sáng bóng. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh sau đó có tiếng nói lạnh lẽo truyền ra:
- Ngồi xuống ghế đi.
Thành Quân từ trên cầu thang bước xuống mang theo hộp y tế. Cô bất ngờ rồi ngồi tựa xuống chiếc ghế bên cạnh. Thành Quân đến ngồi đối diện với cô, anh nhẹ nhàng mở hộp lấy ra một chai sát trùng và ít bông gòn. Anh nắm lấy bàn tay cô sau đó lau thật kĩ vết thương trên tay cô.
Cô bắt đầu thấy rát nơi lòng bàn tay mới hay mình đang chảy máu. Có lẽ khi cô nhặt mảnh vỡ đã vô tình làm tổn thương tay cô. Cô thất thẩn ngồi nhìn người đàn ông đang chăm chú băng vết thương lại cho mình.
- Em xin lỗi. Em không cố ý đụng vào đồ của anh.
Băng bó xong, Thành Quân đóng chiếc hộp lại rồi đứng dậy bước đi.
Thấy Thành Quân im lặng không trả lời, Thục Tâm lật đật chạy tới chặn Thành Quân lại.
- Em nói em xin lỗi, anh không nghe thật hay cố ý vậy.
Thành Quân một mực không trả lời, liền bước tới, Thục Tâm dùng hai tay chặn anh ta lại.
- Anh quá đáng thật đấy. Em đã nói em xin lỗi rồi mà. Được rồi. Cái chai đó bao nhiêu, em trả tiền lại cho anh.
Kiên Minh đứng nhìn hai người đôi co với nhau một lúc liền chạy tới kéo Thục Tâm ra. Vì anh biết đó là món quà vô giá. Là kỉ niệm của Thành Quân với người yêu cũ. Thứ mà anh ta cất giữ rất cẩn thận.
Thành Quân vẫn im tiếng, quay đi bước lên cầu thang mặc cho Thục Tâm giận đỏ mặt đứng đó.
- ------
Sau khi biết chuyện của Thành Quân và người yêu cũ, Thục Tâm vô cùng ân hận. Người yêu cũ của Thành Quân cũng là người Việt, cô ấy đến đây du lịch và tình cờ hai người gặp nhau, mến nhau. Lúc ấy Thành Quân 15 tuổi còn cô ấy đã 25 tuổi. Vấn đề tuổi tác không quan trọng với anh, nhưng sau đó họ chia tay vì cô đã có gia đình. Tại Việt Nam cô đã lấy chồng và có một đứa con gái 8 tuổi. Mối tình chỉ vỏn vẹn 3 tháng sau đó kết thúc để lại cho anh niềm thương nhớ khôn nguôi. Đó là kỉ niệm đẹp đẽ khiến anh nhớ mãi. Đã 13 năm trôi qua vẫn không có người con gái nào có thể thay thế cô ấy.
- -----
Hai người đang tâm sự dưới gốc cây phong thì có tiếng từ nhà vọng ra.
- Hai đứa vào nhà đi.
Đó là tiếng của Thành Quân. Hai người bẻn lẻn bước vào nhà. Chiếc bàn đầy lá phong đã được dọn dẹp ngăn nấp. Đặt trên đó là một đĩa bánh với vỏ mỏng, màu vàng ươm như lá cây phong. Phía trên rưới một lớp đường óng ánh màu vàng ngà ngà đỏ. Thành Quân mời hai đứa ăn. Thục Tâm ngửi thấy mùi hương liền cảm thấy muốn ăn. Cô cắn một miếng bánh vừa giòn vừa ngọt. Cô đoán rằng đó là mật ong nhưng Kiên Minh vội giải thích nó là siro cây phong. Lúc bấy giờ cô mới biết nhựa phong không những có thể ăn được mà còn ăn rất ngon. Cô ăn ngấu nghiến hai cái liền. Đến cái cuối cùng, cả Kiên Minh và Thục Tâm đều tranh giành nhau. Thành Quân xem hai người này đấu đá thích mắt, anh liền nhếch miệng nhẹ cười tươi. Nụ cười không rạng rỡ nhưng làm Thục Tâm ngơ người. Đã từ lâu không thấy nụ cười này, Kiên Minh bất ngờ vô cùng sau đó lặng lẽ nhìn Thục Tâm. Anh suy nghĩ vu vơ chẳng lẽ người con gái này đã tới.
- ------
Kiên Minh chở Thục Tâm về nhà. Trên đường cô thắc mắc về thân phận của Thành Quân. Anh là con nuôi của ba mẹ Kiên Minh. Trước ngày qua Canada sống, có người phụ nữ đã nhẫn tâm vứt bỏ con mình đứng trước nhà bác Lâm. Thấy không có ai đến nhận lại, bác ấy đã nhận nuôi Thành Quân sau đó đưa cùng Kiên Minh sang Canada. Thành Quân lớn tuổi hơn Kiên Minh nên được gọi là anh. Chắc đó là cú sốc quá lớn khiến Thành Quân lúc nào cũng trầm lặng, u buồn. Anh ta rất nghe lời bác Lâm và được bác Lâm rất yêu mến. Người ngoài nhìn vô chẳng biết Thành Quân là con nuôi. Anh là một kiến trúc sư tài giỏi lại nấu ăn ngon. Còn Kiên Minh đang theo học ngành kinh doanh.
- -----
Về đến nhà, ba mẹ Kiên Minh chào đón Thục Tâm rất nhiệt tình. Mẹ Kiên Minh chuẩn bị cả một bàn ăn thịnh soạn. Tối đến, Thục Tâm mặc dù uể oải nhưng vẫn cố mở mắt để nói chuyện với Như Thảo trên facetime. Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.