Yêu Anh! Yêu Cả Mùa Thu

Chương 19




Thành Quân và Thục Tâm cùng nhau trở về nhà. Anh đã mang cô về cho mẹ cô. Nhưng khi vừa về đến nhà, cô nghe tin mẹ cô vừa nhập viện vào hôm qua. Cô tức tốc chạy vào bệnh viện. Mẹ cô nằm trên chiếc giường bệnh. Gương mặt mẹ cô hốc hác hơn nhiều, xương mặt hiện rõ lên nhưng đôi môi vẫn hồng hào như ngày nào. Cô bước tới cầm lấy tay mẹ cô, nhẹ nhàng áp lên mặt:

- Mẹ ơi, con về rồi. Mẹ tỉnh dậy đi mẹ. Con sai rồi. Tha thứ cho con đi mẹ.

- Thục Tâm của mẹ về rồi.

Mẹ cô mở mắt từ từ ra, tay siết chặt tay cô.

- Mẹ xin lỗi. Là do mẹ ích kỉ mới khiến con ra như vậy. Là mẹ khiến con hiểu lầm Thành Quân. Là mẹ đã chia rẽ hai đứa. Là mẹ, là mẹ...

- Không. Là con đã không hiểu được mẹ. Là con không quan tâm đến cảm xúc của mẹ. Mẹ ơi, mẹ mau khỏe lại đi mẹ. Con muốn được nhìn thấy mẹ mạnh mẽ như xưa. Con muốn ở bên cạnh mẹ. Con không muốn rời xa mẹ nữa. Mẹ ơi!

Thục Tâm khóc nấc liên hồi, hai dòng nước mắt thấm ướt khuôn mặt của cô. Mẹ cô thở gấp nhưng vẫn cố nói:

- Sau này đừng hành hạ bản thân nữa, được không? Hứa với mẹ đi.

Cô gật đầu liên tục, hai tay nắm chặt lấy tay mẹ cô.

- Mẹ sẽ không sao? Con phải gặp bác sĩ, chắc chắn họ sẽ có cách. Nhà chúng ta có tiền, con không tin là họ không giúp gì được mẹ.

- Đừng đi. Mẹ không qua khỏi đâu. Ở lại với mẹ đi.

Cô quay lại ngồi vào ghế, hai mắt rưng rưng.

- Hãy tha thứ cho ba con và chấp nhận Như Thảo với Vĩ Đức đi. Chúng ta mãi mãi vẫn là một gia đình. Đừng so đo ai có lỗi, ai không có lỗi. Chúng ta chỉ cần sống tốt là được rồi.

Bà nhìn Thành Quân, anh liền bước đến.

- Sau này, cậu phải chăm sóc con bé thật tốt. Con bé nó yếu đuối lắm. Hãy bảo bọc nó giúp tôi.

Bà nắm lấy tay Thành Quân đặt lên tay Thục Tâm.

- Cười lên con gái. Mẹ muốn thấy nụ cười hạnh phúc của con.

Thục Tâm gắng nặn ra một nụ cười thật tươi nhưng bên trong là nước mắt chảy ngược vào lòng. Sau khi nhìn thấy nụ cười của Thục Tâm, bà nở nụ cười mãn nguyện rồi ra đi.

Thục Tâm ôm lấy bà gào khóc. Sự ra đi đột ngột khiến cô ân hận về mình. Chính vì hiểu lầm mà cô đã bỏ qua thời gian được ở bên cạnh mẹ mình. Con đúng là đứa con bất hiếu, tệ bạc nhất trên đời này.

- ------

Đám tang của bà được tổ chức đơn giản. Sự ra đi của bà khiến Thục Tâm đau đớn vô cùng rồi vỡ lẻ ra được rất nhiều điều.

Lúc sống không trân trọng thì đến chết đừng thương tiếc làm gì.

Cô đã gặp lại Ngọc Tú, hai người tuy đã tha thứ cho nhau nhưng vẫn có chút xa cách. Cô không biết nên xưng hô với Như Thảo như thế nào. Có lẽ gọi dì thì quá gượng miệng cho Thục Tâm.

- Cảm ơn cậu đã chịu chăm sóc cho ba tớ. Sau này ông ấy phải nhờ cậu vất vả nhiều rồi.

- Tớ sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt. Cậu cũng phải tự chăm sóc cho bản thân đấy.

Dường như hai người vẫn muốn nói thêm chút ít nhưng không biết phải mở lời như thế nào đành ngậm ngùi đứng dậy. Như Thảo ôm Vĩ Đức vào lòng bước vào nhà. Thục Tâm dừng giây lát rồi nói:

- Sau này tớ vẫn gọi cho cậu được không?

Như Thảo mừng đến rơi nước mắt, ngay lập tức gật đầu đồng ý.

- -----

Chỉ còn hai tuần nữa là hôn lễ của Kiên Minh và Ngọc Tú diễn ra nhưng Thục Tâm vẫn không thể dự được. Cô quyết định quay lại Canada sinh sống.

- Chị không ở lại thật sao? Chị đã hứa sẽ làm phù dâu cho em mà. Chị thất hứa, em ghét chị.

Ngọc Tú giận dỗi trách móc cô.

- Chị xin lỗi mà. Sau này có dịp chị sẽ quay lại thăm em và Kiên Minh. Đừng trách chị nhé.

Thục Tâm quay sang hăm dọa Kiên Minh.

- Cậu không được làm cho em gái tớ khóc nghe chưa. Nếu không, cậu sẽ biết tay tớ đấy.

Vừa nói cô vừa giơ chân giả bộ đá Kiên Minh. Nhưng sau đó, ba người tự nhiên ôm nhau đầy thắm thiết.

- ------

Trước hôm sang Canada, Thành Quân và Thục Tâm đã hẹn gặp nhau ở nhà anh. Họ người tại một chiếc bàn được đặt trong vườn. Anh thấy cô xoa vai mình liền cởi áo khoác rồi khoác cho cô.

- Anh đã đặt lịch khám cho em. Ông bác sĩ đó rất tài giỏi, tay em nhất định sẽ khỏi.

- Vâng. Em sẽ cố gắng bình phục lại.

- Em đợi anh một chút.

Thành Quân chạy vào nhà mang cho cô bức tranh hai người đã vẽ. Bức tranh tuy bị cô đốt nhưng chỉ cháy xém một ít ở góc phải. Anh đã dán lại nó bằng một chiếc lá phong thật. Nhìn vào bức tranh thật sự rất sinh động.

Thục Tâm ngồi tựa đầu vào vai anh.

- Anh có giận em không?

- Giận. Thật sự rất giận. Đã bảo là hai chúng ta sẽ không xa nhau nữa nhưng em lại bỏ anh mà đi.

- Em xin lỗi. Em muốn đưa mẹ sang Canada, muốn đưa mẹ đi thăm rừng phong. Muốn cùng mẹ làm những chuyện mà mẹ chưa thể làm được.

- Khi nào em sẽ về?

- Em không biết nữa. Em cần thời gian để bình tâm lại. Em muốn được vẽ lại như xưa. Muốn được chảy lại khát khao và đam mê của mình.

- Nếu em đã nói vậy thì anh chúc em sẽ thành công trong mọi việc.

Thục Tâm ôm lấy anh như thể không bao giờ muốn rời xa anh. Thành Quân ôm chặt cô nhưng vẫn một mực nhắc nhở:

- Phúc Khang sẽ ra sân bay đón em. Nếu gặp gì trục trặc hãy nhờ cậu ấy giúp đỡ. Không có anh bên cạnh, em phải tự bảo vệ mình đó. Còn nữa, em phải...

Như biết được điều Thành Quân sắp nói ra, Thục Tâm liền hôn lên môi anh rối thì thào:

- Em sẽ chỉ yêu mình anh thôi. Còn Phúc Khang, anh ấy chỉ như một người anh thôi. Em nói vậy anh yên tâm rồi đúng không?

Thành Quân ừ một tiếng rồi ôm lấy cô vào lòng. Anh không thể sang Canada cùng cô vì mẹ anh. Anh muốn chăm sóc bà ấy quãng thời gian cuối cùng của bà, muốn bù đắp, vun vén tình thương đã mất từ lúc hai người chia xa.

Mọi người tiễn cô ra sân bay về lại Canada. Cô cố gượng cười trước mặt mọi người để mọi người yên tâm. Cô ôm lần lượt từng người một. Đến lượt ba mình, cô rưng rưng nước mắt. Ba cô vẫn ấm áp như ngày nào.

- Sang bên đấy, nhớ gọi liền về cho ba. Ở đây mọi người đều đợi con quay về.

- Cảm ơn ba. Ba giữ gìn sức khỏe. Chăm sóc cho dì và em thật tốt. Con đi đây.

Cuối cùng, cô cũng đã chấp nhận hai mẹ con Như Thảo. Bây giờ họ là gia đình mới của cô. Cô không muốn mất đi những thứ đang nắm trong tay. Gia đình họ liền ôm nhau siết chặt tình thương.

Thành Quân kéo vali đưa cho cô, anh ôm cô thật sâu, thật nồng nàn như thể không muốn lìa xa.

- Anh sẽ đợi em. Đợi em quay về cùng anh.

- Em tin anh.

- -------