Yêu Anh Từ Một Lần Đánh Cược

Chương 8




Lăng Vân Phi lái xe đến sân bay, còn hỏi xem lối ra của chuyến bay từ nước Anh là ở đâu nữa. Hắn nhìn đồng hồ một cái, mới hơn bảy giờ, mùa thu vừa tối đã thấy chớm lạnh. Xung quanh chỉ còn lại thưa thớt mấy người, Lăng Vân Phi mua một cốc trà sữa nóng rồi tẻ nhạt ngồi trên ghế dài, chờ Long Ký Hạo trở về.

Hai mươi giờ mười lăm phút, máy bay từ nước Anh hạ cánh xuống sân bay. Lăng Vân Phi mở to hai mắt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm lối ra. Đợi khi đám đông đi hết mà vẫn không thấy bóng người đàn ông nọ, Lăng Vân Phi có chút nhụt chí. Không thể nào lại xui xẻo thế chứ? Hay là Long Ký Hạo đã đổi hành trình rồi à? Sớm biết vậy hắn hỏi thêm một lần nữa để xác định là được rồi. Nếu không chẳng phải là phí công đến sao? Lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên mắt Lăng Vân Phi rực sáng. Hắn nhìn thấy Long Ký Hạo đang cầm laptop đi từ lối ra sang bên này. Tâm tình Lăng Vân Phi lập tức vui vẻ, hắn cười nghênh đón: "Đại ca ơi."

Long Ký Hạo hơi nghi hoặc nhìn chàng thanh niên đang hết sức phấn khởi trước mặt: "Vân Phi, sao cậu lại ở đây?"

Lăng Vân Phi chớp chớp đôi mắt hoa đào phong lưu: "Em ở đây tất nhiên là vì đến đón anh rồi."

"Đón tôi?" Mặc dù Long Ký Hạo không nói tiếp, nhưng dựa vào nét mặt của anh Lăng Vân Phi cũng có thể nhận ra Long Ký Hạo đang nói hình như quan hệ của chúng ta không quen đến thế đâu nhỉ.

Lăng Vân Phi sờ đầu mình, cười khan nói: "Đại ca, em gọi điện thoại đến công ty của anh, sau đó thư ký của anh bảo là tối nay anh sẽ bay về. Em nghĩ đã muộn thế này anh sẽ không bảo tài xế đến đón mình, mà vừa lúc em lại rảnh rỗi không có việc gì nên bèn đến đón anh. Đã không nói sớm một tiếng cho anh biết, anh không ngại chứ?"

Hắn lén lút nhìn vẻ mặt của người đàn ông, lại phát hiện ra người ấy đang mỉm cười nhìn mình: "Vậy cảm ơn cậu nhé."

Long Ký Hạo nhìn chàng thanh niên lo lắng như một cậu học sinh tiểu học phạm lỗi đang vội vàng giải thích cho phụ huynh, bỗng nhiên nở nụ cười. Không thể không nói, một mình anh độc lai độc vãng quen rồi, đây là lần đầu tiên có người đến đón anh sau khi đi công tác. Phải thừa nhận rằng, cảm giác này thật không tệ.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Long Ký Hạo, Lăng Vân Phi lập tức hiểu rõ người ấy không hề tức giận, bèn ân cần tiếp nhận chiếc túi trong tay Long Ký Hạo: "Vậy đi thôi, em đã đặt chỗ trước rồi, đại ca, em đưa anh đi ăn cơm nhé. Anh có đói bụng không?"

Long Ký Hạo gật đầu: "Đúng là đói thật, ăn trên máy bay không thấy ngon miệng tí nào. Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh nhé."

"Đi thôi anh."

Lăng Vân Phi lái xe đưa người đàn ông này đến nhà hàng Pháp rồi tiến vào một căn phòng riêng. Hai người ngồi vào bàn, sau đó các món ăn được đưa lên rất nhanh. Đang lúc ăn, Lăng Vân Phi đột nhiên phát hiện người ấy đã ngừng ăn rồi.

"Sao thế anh? Không hợp khẩu vị?"

"Không phải." Long Ký Hạo đột nhiên lại gần hắn: "Bên mép cậu có dính thứ gì này." Nói xong anh tùy ý dùng ngón tay lau cho Lăng Vân Phi, sau đó tránh ra. Vốn Long Ký Hạo không có ý gì, thế nhưng trong mắt Lăng Vân Phi thì động tác này lai vô cùng ám muội.

Đột nhiên hắn cảm thấy khuôn mặt mình hơi nóng, tim đập bỗng nhanh hơn. Đây là động tác bình thường hắn hay làm với tình nhân, hơn nữa bình thường hắn không dùng tay lau mà trực tiếp dùng miệng liếm sạch. Sau đó sẽ đến một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, như vậy sẽ tăng thêm không ít tình thú.

Đây là người đàn ông đầu tiên làm thế với hắn, hơn nữa còn là người mà hắn muốn tán tỉnh, thấy thế nào cũng cực kỳ quái dị. Mà Long Ký Hạo bên cạnh lại không hiểu được suy nghĩ của Lăng Vân Phi, anh chỉ nhìn Lăng Vân Phi một cái.

Lăng Vân Phi phát hiện tầm mắt của người ấy, hơi lúng túng hỏi: "Sao thế? Trên mặt em còn có gì nữa hả?" Nói xong hắn sốt ruột giơ tay sờ sờ mặt mình. Long Ký Hạo nở nụ cười đè tay hắn lại: "Không có. Nãy tôi không quan sát cẩn thận, giờ mới phát hiện dáng vẻ của cậu đã thay đổi kể từ lần gặp trước rồi nhỉ. Tóc cắt rồi, đẹp lắm."

"Có thật không?" Lăng Vân Phi vờ vịt hỏi. Ha ha, rốt cuộc cũng phát hiện tạo hình mới của bản thiếu gia, thế nào? Có phải đã bị bản thiếu gia mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi không?

Long Ký Hạo đánh giá cẩn thận Lăng Vân Phi thêm lần nữa: "Mặc như hôm nay trông rất đẹp."

"Vậy nghĩa là bình thường em mặc không dễ nhìn à?" Lăng Vân Phi giả vờ giận dữ.

"Không phải không đẹp. Có lẽ chúng ta không phải là người cùng thế hệ, nên cách nhìn không giống nhau. Tôi cảm tháy dáng vẻ này đẹp đẽ, rất sáng láng và tươi tắn. Hóa ra giao diện kia lại không phù hợp với tuổi của cậu lắm, nhìn có vẻ hơi dừ."

Lăng Vân Phi đã quen nghe những lời khích lệ nịnh bợ, thế nhưng hôm nay Long Ký Hạo vừa nói thế đã khiến lòng hắn cảm thấy có hơi ngọt ngào: "Vậy cảm ơn đại ca đã khen em nhé."

Long Ký Hạo nhìn Lăng Vân Phi đang cười vui vẻ: "Không đúng, hôm nay tôi nên cảm ơn cậu mới phải. Cảm ơn Lăng đại thiếu gia dù bận trăm công nghìn việc vẫn bớt chút thì giờ đến đón tôi."

"Đúng vậy, thế nào? Cảm thấy vinh hạnh chứ?"

Long Ký Hạo nhìn Lăng Vân Phi đang bày ra vẻ mặt đắc ý anh mau khen em đi: "Ừm, vinh hạnh vô cùng, ngày mai anh trai sẽ mua kem cho cậu ăn."

Lăng Vân Phi có phần không dám tin tưởng, hắn lắp bắp mở miệng: "Đây chính là cách anh thưởng em á hả?" OMG không thể nào, cái tên ngỗng ngốc nghếch* này thật chẳng có tình thú. Bình thường khi nói đến thì tình nhân của hắn sẽ nũng na nũng nịu nói, vậy em lấy thân báo đáp ha anh? Vậy mà người đàn ông lại nói mua kem cho hắn, như vậy cũng vượt quá suy nghĩ của hắn đi? Cho dù chỉ đùa một chút cũng tốt, ấy thế mà chẳng có tí tế bào hài hước nào hết.

*Ngỗng ngốc 呆头鹅: Là một từ lóng ám chỉ những người chậm hiểu, khá đầu gỗ.

Long Ký Hạo khá là buồn bực mà nhìn Lăng Vân Phi, phát hiện chàng thanh niên này cũng không có bao nhiêu vui mừng: "Sao, không thích hả? Lúc con trai tôi nghịch ngợm tôi đều dỗ nó như vậy."

Đại ca, xin anh đấy, em và con trai anh có thể đánh đồng với nhau à? Bọn em có phải là người cùng lứa đâu, lại nói cũng vì em với anh chênh lệch mười mấy tuổi nên anh coi em như trẻ con đấy à? Lăng Vân Phi không thể làm gì khác hơn là cười gượng mở miệng: "Ưm, cũng thích. Anh đã nói vậy thì mai mời em ăn nhé, không được đổi ý đâu đấy."

"Được, ngày mai sẽ đưa cho cậu."

Hai người lại phấn khởi nói chuyện hồi nữa, sau đó Lăng Vân Phi vẫn biết đủ: "Đại ca, giờ không còn sớm nữa, em đưa anh về thôi. Anh phải ráng nghỉ ngơi một chút.

"Ừ thế cũng được, vậy lại làm phiền cậu làm tài xế đưa tôi về rồi."

"Không thành vấn đề."

Lăng Vân Phi đưa Long Ký Hạo về đến nhà an toàn: "Đại ca, em đi đây."

"Ừ, trên đường lái chậm một chút, về nhà thì nói cho tôi một tiếng."

"Vâng, bye bye anh, đừng quên kem của em đấy."

"Được, sẽ không quên đâu, bye bye cậu."

Chờ đến khi Long Ký Hạo vào nhà, Lăng Vân Phi mới lái xe rời đi. Hắn nhìn đồng hồ một cái, sau khi về nhà hắn tắm rửa xong xuôi rồi nằm lên giường gửi một tin nhắn cho Long Ký Hạo: "Em về nhà rồi, yên tâm đi."

Hắn ngẫm lại hôm nay mình đã hơi hơi thân mật một chút với người đàn ông kia rồi, thật là một dấu hiệu tốt. Vậy thì hắn phải tiếp tục cố gắng theo đuổi, nỗ lực để bắt lấy trái tim của chàng tù binh. Lăng Vân Phi chìm đắm trong niềm vui sướng khi sắp bắt được Long Ký Hạo, hoàn toàn đã quên vẻ mặt có chút quái dị của anh vào hôm nay. Tim hắn đập nhanh hơn bình thường, đây là tình huống mà lớn thế này rồi hắn vẫn chưa từng trải qua, vì thế Lăng Vân Phi căn bản không hề cảm thấy sự khác thường của mình là chuyện gì to tát để đặt nó trong lòng.

Sáng hôm sau, Lăng Vân Phi rời giường rất sớm, đi đến công ty. Hiện giờ Long Ký Hạo đã về rồi, hắn cũng không thể đi làm bữa đực bữa cái được. Sau khi đến văn phòng, Lăng Vân Phi lại nhận được điện thoại của Long Ký Hạo, một khắc đó tâm tình hắn có chút sung sướng, chứ bình thường đều là hắn chủ động liên hệ với người đàn ông này. Hắn không thể chờ được nữa mà bắt máy: "Này, đại ca."

"Ừm, Vân Phi hả, đến công ty chưa?"

"Em đến rồi, sao vậy đại ca?"

"Hôm qua đã đáp ứng đưa kem cho cậu, lát nữa sẽ đưa đến, đây là quà cảm ơn của tôi."

"Hả, kem á?"

"Đúng thế, lát nữa nhớ đến ký nhận nhé."

Sau đó Long Ký Hạo còn nói gì nữa nhưng mà Lăng Vân Phi đã chấn kinh nên không nghe được. Không ngờ Long Ký Hạo lại tưởng chuyện hắn xin kem hôm qua là thật.

"Vân Phi, ăn kem ngon miệng nhé."

Cuối cùng Lăng Vân Phi cũng phản ứng lại được: "Vâng, vâng, được, nhất định em sẽ ăn sạch sẽ không dư một giọt."

Long Ký Hạo bật cười vì câu nói của hắn: "Ừ, vậy tôi cúp đây."

"Vâng, hẹn gặp lại đại ca."

Lăng Vân Phi đặt điện thoại xuống. Long Ký Hạo thế mà lại thật sự đưa kem cho hắn, không thể không thừa nhận rằng tuy lúc đầu hắn có hơi kinh ngạc, nhưng bây giờ lòng hắn lại ngạp tràn nỗi vui sướng. Đây không phải đại diện cho việc quan hệ của hắn và người đàn ông ấy lại tiến thêm một bước nữa hay sao?

Lăng Vân Phi không thể chờ đợi được nữa. Hắn chạy vụt ra khỏi văn phòng rồi đi thang máy xuống sảnh lễ tân: "Có món đồ nào gửi cho tôi không?"

"Có ạ, quản lý Lăng, em đang chuẩn bị mang lên cho anh thì anh lại xuống rồi. Nãy shipper gọi điện cho anh mà anh lại không nhận, vì thể em liền để lại."

Lăng Vân Phi nhận gói đồ: "Ầy, cảm ơn nhé."

Trở lại văn phòng, Lăng Vân Phi mở gói đồ ra. Hắn đã nhận được rất nhiều quà do tình nhân tặng, bình thường lúc mở ra hắn đều xem thường, chỉ có hộp kem này là ngoại lệ.

Bởi vì trời đã sang thu nên tiết trời cũng khá mát mẻ, vì thế kem cũng chưa chảy bao nhiêu. Lăng Vân Phi cẩn thận nhìn hộp kem, giây phút mở ra kia làm hắn rất kích động. Lăng Vân Phi cầm lấy chiếc thìa rồi xúc từng miếng từng miếng cho vào miệng nếm náp, ăn ở trong miệng mà ngọt tận đáy lòng.

Lúc Đinh Tử Kỳ tiến vào đưa tài liệu thì đã nhìn thấy Lăng Vân Phi cười khúc khích ăn kem, gã đi vào mà hắn cũng không phát hiện. Gã ta bèn đến cạnh người Lăng Vân Phi: "A Phi, em đang làm gì thế. Anh nhớ em không thích mấy thứ ngọt ngấy này mà. Hơn nữa trời lạnh thế này ăn nữa đau bụng thì làm sao giờ?"

"Hở, Tử Kỳ, sao thế, có chuyện gì hả?"

"Đây là mấy phần tài liệu cần em ký tên."

"Ưm đặt xuống đi, lát nữa tôi sẽ ký ngay."

Đinh Tử Kỳ đặt tài liệu xuống, thế nhưng vẫn chưa rời đi. Gã tiến sát gần kề khóe miệng Lăng Vân Phi, tựa như đang quyến rũ mà nói: "Kem ăn ngon không? Anh có thể nếm được không?" Nói xong gã liền chuẩn bị cúi đầu hôn đôi môi đang dính đầy kem của Lăng Vân Phi, nhưng hắn lại tránh né theo bản năng. Vì sao nhỉ? Với những lần cầu hoan của tình nhân, hắn luôn luôn không hề cự tuyệt với bất kỳ ai. Thế nhưng hôm nay tiềm thức hắn lại không muốn để Đinh Tử Kỳ nếm kem mà Long Ký Hạo mua cho mình, hắn cảm thấy đây là thứ mua cho riêng mình hắn.

Vừa ngẩng đầu Lăng Vân Phi đã nhìn thấy vẻ mặt hơi thương tâm của Đinh Tử Kỳ, hắn bèn đặt thìa xuống, đứng dậy ôm lấy vai gã: "Cục cưng ngoan, hóa ra anh cũng thích ăn kem hả. Vậy mai tôi sẽ mua cho anh một ít, được không? Sẽ cho anh ăn đủ."

Đinh Tử Kỳ không nói gì, gã chỉ tựa vào ngực Lăng Vân Phi, cay đắng nghĩ thầm: A Phi à, thật sự em cho rằng tôi không vui vì kem ư? Tôi đau khổ là vì động tác né tránh của em, đây là người nào đưa cho em vậy? Khiến em coi nó như bảo bối mà che chở, không cho người khác chạm vào?

Trấn an được Đinh Tử Kỳ, Lăng Vân Phi tiếp tục ngồi xuống bàn ăn kem của mình. Tuy cảm thấy bụng hơi lành lạnh, lạnh đến hơi run rẩy, ấy nhưng Lăng Vân Phi vẫn không nỡ vứt đi, chỉ tiếp tục ăn sạch không còn một miếng rồi mới thỏa mãn sờ sờ miệng.

Thật sự ăn rất ngon.