Càng lớn lên, con người thay đổi càng nhanh chóng. Điều ấy thể hiện rõ nhất thông qua nụ cười. Chúng ngày càng ít đi, chẳng còn cái sự hồn nhiên vô tư vốn có. Thay vào đó là những cái nhếch mép ngày càng nhiều hơn.
Những tiết học buổi sáng nhanh chóng qua đi. Mặt trời đã lên đến đỉnh, xua đi những làn sương mỏng manh và không khí ẩm thấp buổi sáng thường thấy của mùa thu. Khi tiếng trống quen thuộc lại vang lên, mọi người cùng nhau thu dọn sách vở và đồ dùng để chuẩn bị trở về mái nhà yêu dấu. Dương đang thu dọn sách vở thì nghe thấy tiếng Vũ hỏi:
- Có cần tôi đưa về không?
- Thôi, không cần đâu. Tôi sẽ đi xe buýt.
- Có được không?
- Ừ. Không sao đâu. Cảm ơn nhé, tôi về trước đây. Bye.
Dương nói rồi khoác balô về luôn. Nhìn vào Vũ hôm nay, cô biết anh có chuyện gì đó cần giải quyết. Những câu vừa rồi chỉ đơn giản là xã giao thôi. Anh là như vậy. Luôn che giấu cảm xúc của mình.
Ra tới bến xe, cô leo lên xe, vẫn hàng ghế ấy, cô ngồi một mình, nghe nhạc và nhìn ra cửa sổ.
Dương khẽ thở dài. Đúng là cuộc sống càng ngày càng phức tạp. Nếu cứ mãi là những năm tháng tuổi thơ êm đềm thì thật là tốt biết mấy. Sẽ chẳng còn những toan tính, sẽ chẳng còn những mưu mô, sẽ chẳng còn phải suy nghĩ, sẽ chẳng còn phải đau khổ khi phát hiện ra những bạn bè, người thân xung quanh lần lượt phản bội mình hết lần này tới lần khác, sẽ chẳng còn, sẽ chẳng còn… Cuộc sống như vậy mới là cuộc sống đích thực. Chỉ có tình yêu thương và sự chân thành giữa người và người mà thôi. Bỗng cô chợt nhớ tới ông nội và con cún cưng của mình.
Hồi còn nhỏ, gia đình cô rất nghèo, mẹ phải đi làm thuê, còn bố chỉ là một nhân viên quèn, thu nhập chẳng là bao. Cuộc sống của cả gia đình thật sự rất chật vật. Tuy vậy nhưng mọi người trong nhà đối xử với nhau rất tốt. Nhất là ông nội. Nhà cô có hai chị em, một trai một gái, nhưng ông không bao giờ giống như những người ông cổ hủ khác, trọng nam khinh nữ, trong nhà, ông yêu thương cô nhất.
Bình thường, mọi người trong nhà đều đi làm hết cả, chỉ có ông ở nhà. Những ngày được nghỉ học, cô toàn ở nhà với ông. Hai ông cháu rất hay nói chuyện, xem ti vi cùng nhau. Và cũng từ ông, cô có một thói quen mà bây giờ cô vẫn không thể nào bỏ được. Đó chính là ăn đậu phộng sống (miền Bắc mình gọi là lạc).
Sau vụ mùa, những hạt lạc mẩy, đẹp sẽ được lọc ra, một phần để giành làm giống cho mùa năm sau, một phần để giành làm kẹo chè lam trong các dịp như Tết hay Hội làng…. Còn lại những hạt lạc lép, bà nội thường để riêng ra cho hai ông cháu ở nhà nhấm nháp.
Ông và cô rất thích động vật nên có nuôi một con chó đen. Cô vẫn nhớ như in hình bóng của ông nội và nó. Nó là một con chó màu đen, có bốn mắt và huyền đề[9]. Nghe ông nói, nó được nuôi từ khi cô sinh ra, hay nói cách khác nó chính là “đồng niên” của cô.
[9]Tức là nếu là chó đen sẽ có thêm 2 chấm vàng hoặc trắng trên mắt(bốn mắt), ngón tay ngón chân thường có 6 hoặc 7 ngón(huyền đề) các cụ nói chó như vậy thường rất khôn.
Hàng ngày, chó người sống quấn quýt bên nhau. Thật đầm ấm biết bao. Nếu cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy thì có khó khăn tới đâu cô cũng có thể vượt qua. Nhưng không, trời không bao giờ chiều lòng người. Năm cô học lớp bốn, gia đình bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, bố mẹ cô hiểu lầm ông nội, dẫn tới cãi vã suốt ngày. Và hệ quả là mẹ cô đã đi xuất khẩu lao động. Sau khi mẹ đi được nửa năm, ông nội đổ bệnh. Sau vài ngày mê mệt, ông ra đi. Đó là một cú shock rất lớn đối với cô. Cô sống vật vờ như một cái xác không hồn vậy. Vì cũng sắp tới ngày thi HSG nên mọi người khuyên cô rất nhiều. Cô không dám tâm sự với ai cả, cảm xúc của mình cô chôn chặt rồi lại ngồi một mình thủ thỉ với MIC trong đêm. Cô khóc, khóc rất nhiều. Có lẽ nó cũng hiểu những lời cô nói, cô đi đâu nó cũng lẽo đẽo theo sau. Gương mặt như ánh lên nụ cười, nhưng trong đáy mắt cô vẫn cảm thấy hiện diện một nỗi buồn sâu lắng. Sau vài ngày trấn tĩnh, cô đã đến trước bài vị ông rồi thề. Cô thề sẽ không để ông phải thất vọng, cô thề sẽ thực hiện tâm nguyện của ông trước khi chết, trở thành một người tài, làm rạng danh dòng họ.
Từ đó, cô lao vào học như điên. Với cô, mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa, với cô, bây giờ chỉ còn lại lời hứa cần thựa hiện với ông. Cô đã tự tạo cho mình một vỏ bọc, mọi cảm xúc, mọi tâm trạng đều được giấu kín trong khuôn mặt luôn tươi cười ấy.
Được ba năm, mẹ về, cuộc sống của gia đình đã cải thiện hơn rất nhiều. Bố bây giờ đã trở thành trưởng phòng nhân sự, thu nhập cũng không tồi. Tưởng chừng có thể yên bình mà sống, nhưng một cú shock nữa lại đến với cô. Khi đi học về, cô được bố cho biết, MIC đã theo ông mất rồi.
Không giống như mọi người suy nghĩ, cô không hề rơi một giọt nước mắt nào. Sự việc này cô đã lờ mờ đoán được nhưng lại chẳng muốn tin. Bởi vì, sau ngày ông mất, MIC đã có triệu chứng của bệnh ung thư vú, nó không thể sinh con nữa, những đứa con bị chết lưu trong bụng.
Nhìn nó đứng lặng bên thi hài đứa con bé bỏng chưa từng nhìn ánh sáng mặt trời, lưu luyến đến độ cả thân hình toát lên vẻ buồn ảm đảm, tim cô nhói lên từng đợt. Khối u ở vùng ngực thì càng ngày càng to. Ngày nó ra đi cũng là ngày khối u đó vỡ. Cô lặng lẽ đặt MIC vào một cái bao tải sạch, lặng lẽ lau những vết máu loang trên mặt đất, lặng lẽ khênh nó lên xe, lặng lẽ đưa nó ra đê, nơi mà ông an tọa, nơi có núi có sông rồi lặng lẽ chôn nó.
Cô vẫn nhớ khi đó cô nói một câu: “ Hãy an nghỉ và tới bầu bạn với ông tao nhé.” Từ đầu tới cuối, cô không rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ, khi người ta đã đau khổ tới tột độ, nước mắt sẽ chảy vào trong.
Dương lặng lẽ nhìn dòng đời trôi. Đời vẫn vậy, thời gian vẫn vậy, quá khứ chỉ là quá khứ, ta không thể nào trở về quá khứ được nữa. Nó sẽ theo ta đến hết đời, làm cho ta phải ngày ngày suy ngẫm.
Không cần bận tâm những gì mình đã mất, chỉ cần trân trọng những gì mình đang có. Vì quá khứ không bao giờ quay trở lại. Nhưng đôi khi, tương lai sẽ cho bạn những gì bạn đã mất.
***.
Sau khi làm thêm ở quán, Dương lững lờ trở về căn phòng trọ. Cô uể oải nấu cho mình một bát mì trứng lót dạ rồi đi ngủ sớm. Nằm trên giường mà đôi mắt cô cứ mở thao láo. Cô quay hết bên này sang bên kia, gối tay rồi đặt tay lên chán, ...vẫn vậy, cô vẫn còn thức. Thậm chí cô còn phải sử dụng đến cả cách đếm cừu của tụi con nít.Cứ như vậy cho tới khi trời gần sáng, cô mới thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô là một thiên thần áo trắng, đôi cánh của cô to và đẹp như cánh thiên nga vậy, bộ quần áo thì lấp lánh, cô bay tới đâu, hạt kim tuyến rắc tới đó. Cô mơ thấy mình đang bay qua một nơi nào đó, rất quen. Phải quen lắm, nhưng nhất thời cô không thể nhớ ra. Lúc đầu hình ảnh còn khá mờ, song chỉ một thoáng, nó đã hiện lên rõ như ban ngày.
Bên dưới kia là một chiếc sân vận động mini loại sơ cua. Trên đó có khoảng hơn chục đứa con trai đang đá bóng, bên dưới của cây bàng gần đó có một cậu bé thanh tú đang ngồi đọc sách, à, còn có một cô bé đang ngồi nghịch ... đất bên cạnh nữa. Bé gái đó thật dễ thương, sao bé đó giống cô hồi nhỏ vậy nhỉ. Cô trầm tư.
Bất chợt, cô bé đó đứng dậy, nhìn cậu bé bên cạnh một cách đầy khinh bỉ rồi chạy ra dìa “sân vận động” đó. Cô bé ấy hét.
- Này, mọi người ơi, cho tớ chơi nữa.
Cả đám dừng chơi, đứng thành hàng nhìn cô bé như nhìn quái vật.
- Cậu mà chơi cái gì, đừng phá đám. – Cậu bé ôm quả bóng nói.
- Tớ không phá đám đâu, cho tớ chơi nữa.
- Về nhà mà chơi búp bê của cậu đi. – Tên đó chế giễu.
- Đi mà, cho tớ chơi nữa. – cô bé nài nỉ.
Cậu bé kia trừng mắt quả quyết.
- Không.
- Cậu không cho tớ chơi tớ đi méc cô cho mà xem.
- Mách đi. Chẳng lẽ cậu mách cô việc tụi tớ chơi bóng à, trường đâu có cấm.
- Không, tớ sẽ mách việc cậu xé bài kiểm tra vì điểm xấu. Còn cậu, cậu đã bẻ cây. À, cậu nữa, cậu đã nhổ nước bọt vào sổ của cô, .
Cô bé đó chỉ tay vạch tội từng người một. Những cậu bé đó dần xám mặt. Một bên không chịu nổi nữa bèn hét lên.
- Được rồi, chơi thì chơi, cậu đừng khóc nhè đấy.
- Tất nhiên.
Thế là cô bé đó lao vào trong sân với khuôn mặt cực kì thích thú. Có lẽ cô bé đó rất thích môn thể thao vua. “Cô tiên” mỉm cười. Bất chợt có một quả bóng lao vun vút với tốc độ cực cao về phía cô bé. Cô bé đó chỉ còn biết đứng như trời trồng. Dương định bay xuống đỡ lấy, nhưng, không kịp nữa rồi. Quả bóng ấy lao thẳng vào mặt cô bé. Thậm chí cô bé đó còn chẳng kịp thét lên một tiếng.Cô bé đó ngồi phịch xuống đất, khóc ré lên. Chắc đau lắm. Các bạn nam khác thì cười như nắc nẻ một lúc rồi lại lao vào cuộc chơi. Cô bé lủi thủi về chỗ cũ, vẫn khóc như thế. Cậu bé bên cạnh nhíu mày.
- Khóc gì mà khóc. Chẳng phải cậu đòi chơi sao? Lúc nào cũng ngoác cái miệng lên mà khóc. Đồ mít ướt.
- Cậu...cậu...có...bị...đâu...mà...mà...biết. – Cô bé nói trong tiếng nấc.
Chưa buông tha, cậu bé tiếp tục.
- Cậu mà yếu vậy sao? Ở nhà toàn ăn cơm dẻo hả? Con gái mà học đòi người ta đá bóng.
Kì lạ thay, cậu bé nói vậy xong, cô bé im bặt, thậm chí còn chẳng có tiếng nấc. Cô bé đó đi thẳng vào lớp học. Trong khi đi, cô nghe thấy cô bé đó xiết chặt tay, gồng mình lẩm bẩm. “Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, từ giờ không bao giờ động tới trái bóng nữa. Vũ, cậu sẽ biết tay tôi. Grừ”.
Cô nhìn theo cô bé mà phì cười. Bỗng cô bé đó tan vào khói mây, cô giật mình, lại tiếp tục giang đôi cánh bay tới nơi khác. Lần này cô thấy hiện ra trước mắt mình là một lớp học khá khang trang và ấm cúng.
Cô thấy trong lớp đó chỉ có ba người trên cùng một chiếc bàn dài : cậu bé lạnh lùng ban nãy, cô bé dễ thương và một cậu bạn cù lần. Tại sao cô nói vậy? Bởi vì hai bạn kia có lẽ không còn gì để nói, ngồi cùng bàn mà hết đấm đá lại cào cấu nhau. Cậu bạn bên cạnh chỉ ngồi im thin thít mà không giúp bên nào cả.
Cô nhìn lên bảng. Ồ, có dòng chữ “ÔN THI HSG” cùng chi chít bài tập. Có lẽ cô giáo giữ họ lại để giải nốt mấy bài tập ôn thi Học Sinh Giỏi. Cô lại nhìn về phía ba cô cậu, hiện tại họ đang làm bài tập rất chăm chỉ, chẳng còn đấm đá hay cào cấu nữa, có lẽ họ đã ...chán. Bất chợt, cô bé kia ngừng bút.
- Chết tiệt, lại tắc.
Sau câu nói nhỏ ấy, cô bé lấy tay vẩy mạnh (tiểu học vẫn dùng bút máy). Những giọt mực ấy bay chầm chậm và đậu thẳng vào mặt cậu bạn bên cạnh – cậu bạn lạnh lùng ban nãy. Cô bé đó chết đứng, đơ người. Cậu ta lập tức ngưng viết, nhìn cô bé đó với một ánh mắt sắc lạnh.
- Cậu làm trò gì thế hả?! – cậu bé hét lên.
- Xin lỗi, tôi không có cố ý đâu.
- Tin cậu thì tôi không có thóc giống mà ăn à?
- Thật mà, cho tôi xin lỗi.
Và cậu bé đó cũng lấy bút mình vẩy mạnh. Mực bay tức tung vào chiếc áo trắng tinh cô bé đang mặc. Cô bé mắt trợn trừng hét lên dữ tợn.
- Cậu có biết đây là chiếc áo mẹ tôi tới mua không hả?
- Thì đã sao, công bằng mà.
- Cậu là đồ nhỏ mọn, đồ con heo, cậu ….
- Tùy cậu nghĩ.
Nói rồi cậu bé đó thản nhiên rời chỗ đi lấy nước rửa mặt, bỏ cô bé mặt đỏ phừng phừng vì giận tại đó. Mọi thứ lại một lần nữa mờ dần và mất hẳn.
Dương lại bay đi. Ồ, đằng kia có ánh sáng nhỏ. Cô lập tức bay đến. Khung cảnh lần này có hơi khác với những lần trước. Chẳng còn sự yên tĩnh nữa, thay vào đó là tiếng huyên náo, ồn ào của một lễ hội. Nhà nhà, người người nô nức đi trảy hội, ai cũng mong được một lần cất lên tiếng ca trữ tình.
Đặc biệt hơn, tại một hồ nước nhỏ sát bên cánh đồng làng Lim, chiếc thuyền hình rồng được sơn son thiếp vàng rời bến trong những câu hát đậm đà nghĩa tình. Một bên thuyền là các liền chị, đối diện là những em nhỏ súng sính trong những tà áo tứ thân. Các liền anh thì đứng hoặc ngồi sát hai phía đầu và cuối thuyền. Đó chính là tiết mục hát trên thuyền.
Khung cảnh thật là náo nhiệt. Ồ, chẳng phải đây chính là hội Lim[10] sao? Bắt gặp giữa đám đông ấy, Dương nhìn thấy một cô bé dễ thương, buộc tóc đuôi ngựa. Nhìn mãi, Dương chợt thốt lên. “Là cô bé dễ thương đó” phải, chính là cô bé đó. Cô lướt mắt sang vị trí khác. Cách đó chừng 50m về phía Đông, có một cậu bé với mái tóc nâu đỏ khá dài. “Ồ, cậu bé lạnh lùng đó”, cô thốt lên một lần nữa. Và, hai người đó đang tiến lại gần nhau. Bỗng ... “bốp”...Cô bé đó đã va phải cậu bé. Cô bé đó ngã ngửa, còn cậu bé vẫn đứng đó. Cô bé nói:
- Đi đứng kiểu gì thế hả? Vỡ đầu người ta rồi.
Cô bé đó ngước lên nhìn. Có lẽ là nhận ra ngay cậu bé đó. Hai người không nói gì cả. Một lúc sau.
- Cậu cũng đi chơi hội à? Một mình?
- Ừ.
- Vậy cùng đi nhé.
- Cũng được.
[10]Hội Lim là một lễ hội lớn của tỉnh Bắc Ninh, chính hội được tổ chức vào ngày một3 tháng giêng hàng năm, trên địa bàn huyện Tiên Du tỉnh Bắc Ninh. Hội Lim được coi là nét kết tinh độc đáo của vùng văn hoá Kinh Bắc. Ngoài ra còn là nơi để người ta vui chơi, thưởng thức những làn điệu trữ tình, mê đắm lòng người.
Vậy là cô bé đó dẫn cậu bé chạy lăng xăng khắp nơi, hết xem cái này lại xem cái nọ. Cuối cùng, cô cậu dừng lại trước chiếc xích đu làm bằng tre. Cô bé có vẻ muốn chơi lắm nên cứ đứng mãi ở đó. Cậu bé lôi thế nào cũng không chịu đi. Cuối cùng, cậu bé đó đành đồng ý vào chơi cùng. Chiếc xích đi cứ lên lại xuống, tiếng cười của họ thật là tươi. Dương cũng cười theo. Nhưng rồi hình ảnh đó đột ngột biến mất. Xung quanh cô chỉ còn là màu đen vô tận. Dương lạc lõng trong khoảng không ấy, không có chút ánh sáng, không có bất cứ ai. Cô độc, sợ hãi. Đột nhiên, có một luồng sáng cực mạnh chiếu tới khiến cô giật mình tỉnh giấc. Trước khi tỉnh lại, cô còn thấy bóng hình của một chàng trai bận đồ như hoàng tử đang đứng ở đó. Mờ mờ ảo ảo nên cô không thể nào nhìn rõ được.
Nhận ra đó chỉ là giấc mơ. Cô thở dài rồi đi lấy nước uống. Vớ lấy cái đồng hồ cô giật mình, mới có bốn giờ. Sao hôm nay cô lại dậy sớm thế nhỉ, thôi, dù sao cũng chẳng ngủ được, cứ thức vậy. Cô lấy một cái áo khoác mỏng khoác vào rồi ra ngoài ban công. Cô ngồi vào xích đu, nhớ lại giấc mơ ban nãy. Bật cười ngây ngốc, sao cô lại mơ một giấc mơ như vậy nhỉ? Chẳng phải cô bé đó là cô sao? Chẳng phải cậu bé đó là Vũ sao? Đúng rồi, kì lạ, những kí ức ấy sao vẫn bám mãi trong đầu cô nhỉ? Có lẽ bởi vì đó là những kỉ niệm đẹp nhất.
***.
Anh và cô học cùng nhau ba năm tiểu học, và cả ba năm đều là bạn cùng bàn. Lên cấp hai, có một số lí do nên anh kịp thi trường điểm của huyện, còn cô lại bỏ mất khóa học ôn hè nên không được thi nữa. Đó cũng là lí do tại sao anh đến với ngôi trường hiện tại dễ hơn cô.
Thực ra, hồi đầu năm lớp ba, cô học lớp 3A còn anh học lớp 3B, hai người đáng lẽ chẳng có cái duyên ngồi cạnh nhau ấy. Nhưng anh và cô cùng đội tuyển HSG, mà GV trực tiếp ôn luyện lại là GVCN lớp anh. Để tiện cho việc ôn luyện nên cô được đặc cách chuyển sang lớp B học nhưng trên sổ học bạ thì vẫn ghi là học sinh lớp 3A. Lên lớp bốn, trường tổ chức thi sát hạch chọn lớp chọn đầu, anh và cô lại tiếp tục ngồi cùng bàn.
Với những kỉ niệm ấy có lẽ anh và cô đã có thể trở thành những người bạn thân, nhưng trong cùng một đội tuyển bao giờ cũng khó tránh việc bị so sánh, đánh giá giữa người này với người kia. Anh và cô cũng vậy, luôn bị so sánh với nhau. Mọi người luôn nói : “ Con gái không bao giờ thông minh được hơn con trai”. Cô rất ghét câu nói ấy, vậy nên vô tình cô cũng bị cuốn vào cái vòng quay so sánh ấy mà không nhận ra rằng so sánh với người khác chỉ khiến giá trị cá nhân của cô bị làm mòn, bởi mỗi người trong chúng ta, ai cũng là những người đặc biệt. Từ đó cô gọi anh là yêu nghiệt, coi anh là mục tiêu, là bức tường để đạp đổ. Cô luôn cố gắng đánh bại anh. Hơn nữa, cô còn phải thực hiện lời hứa với ông mình.
Nhưng kết quả không bao giờ giống như người ta mong đợi, anh luôn đứng thứ nhất, còn cô, cô luôn đứng sau anh một bậc. Cái gì, lĩnh vực nào cũng vậy, nhưng càng như vậy, cô lại càng cố gắng, đặc biệt là sau khi ông nội mất, cô chỉ xem việc học là quan trọng nhất, cô tự bọc cho mình một vỏ bọc, không tin ai hết cả, cũng không kết bạn thân với ai, bởi vì, tâm nguyện của ông là mong cô thành tài. Vậy là trong mọi lĩnh vực, hoàn cảnh, anh và cô luôn đấu đá lẫn nhau, tranh giành từng chút một. Những mưu mô cực kì xảo trá mà cũng cực kì con nít ngày càng được thực hiện nhiều. Đó cũng là những kỉ niệm cô còn nhớ về anh trước kia.
Anh là một con người lạnh lùng ít nói trên lớp, nhưng với một ngoại hình khá ưa nhìn, anh cũng được một số bạn gái trong lớp yêu thích. Những tình yêu theo kiểu bọ xít ấy. Hồi đó, cô chỉ nhìn anh với một con mắt “gã này thật đào hoa a!” và thầm miệt thị bọn bạn mê muội hắn.
Nhưng cũng vì cô ngồi cạnh anh nên có một nhiệm vụ cực kì quan trọng là …. gửi love cards. Những cô gái thích anh đều nhờ cô gửi thư tình, nếu không có những “phần quà” nhỏ nhắn, xinh xắn kèm theo thì không đời nào cô chịu. Nhờ đó cô thu được lợi rất nhiều, còn những bức thư tình ấy ư, nó đi đâu về đâu thì chỉ có trời và cô mới biết. Vì cô đã thay những tấm love cards đó bằng những bức thư có nội dung như: “ Đồ con lợn”, “Đồ con rùa”, “ Tên bẩn tính nhỏ nhen”…….kèm theo hình ảnh minh họa cực kì ... sinh động.
Nhưng với tư chất thông minh, anh nhanh chóng phát hiện ra những tấm postcards đó là do cô làm. Kết quả là một năm học có 9 tháng thì cô phải trực nhật nguyên 7 tháng ( Anh được GVCN giao cho nhiệm vụ phân công lao động cho các bạn, và tất nhiên là công tư chẳng phân minh tí nào. Nhưng cô mưu mẹo, toàn bắt các bạn khác làm giúp cho. Đặc biệt là anh bạn cùng bàn cù lần, đồng ý giúp cô vô điều kiện.).
Anh, anh và anh…Thật nghiệt ngã, trêu người thay khi người mà cô luôn coi là kẻ thù lại là người hiểu cô nhất, luôn đem lại cho cô những năm tháng tuổi thơ vui vẻ nhất. Anh đã đem lại cho cô những kí ức đẹp nhất về tuổi thần tiên ấy. Cái tuổi mà chúng ta vô lo vô nghĩ đúng chất của nó nhất.
Kỉ niệm, phải, những kỉ niệm đẹp đẽ ấy anh và cô có rất nhiều. Anh trong cô luôn là một cậu bé có mái tóc nâu đỏ, để hơi dài, người nhỏ nhắn nhưng móng tay lại rất sắc. Chúng nhiều lần làm cô đau điếng, và cũng vì chúng mà nhiều lần… đánh nhau với anh, cô toàn bị thua.
Một cậu bé với vẻ mặt lãnh đạm và cách ăn nói như ông cụ non. Anh vẫn luôn như vậy, trước kia là vậy, bây giờ là vậy và có lẽ mãi mãi là như vậy. Lạnh lùng mà không lạnh lùng. Vô cảm nhưng lại tình cảm. Đúng như câu, ngoài lạnh trong ấm.
***.
Vì đã lỡ dậy sớm nên cô đi học khá sớm. Vẫn là xe buýt, vẫn là năm tiết. Cô học theo kiểu chống đối cho hết buổi. Tan học, cô lại về bằng xe buýt.
Lặng lẽ ngắm dòng đời trôi qua đầy tẻ nhạt qua ô cửa xe buýt, Dương im lặng cho tới khi tới bến xe. Cô lững thững lê từng bước về nhà. Trên đường có vài top học sinh đi học về. Họ cười nói ríu rít. Thật vui vẻ! Dương nhìn sang công viên ngay bên lề đường. Dưới những tán cây rộng, những cặp tình nhân bên nhau rất thắm thiết. Thật hạnh phúc! Nhưng lúc này cô chợt cảm thấy cô đơn ghê gớm. Ghen tị quá. Cô tự hỏi lòng mình, tới bao giờ cô mới có được hạnh phúc như những người kia.?
Hôm nay cô chọn đi qua con đường tắt, nơi đây tuy hơi vắng người một chút nhưng phong cảnh thiên nhiên thì quả là tuyệt diệu. Trời Hà Nội về thu trở nên thật ôn hoà. Dạo bước trên những con đường trải dài đầy lá rụng, gió thổi bên tai êm ái khiến con người ta thấy khoan khoái lạ kì. Cô dang rộng đôi bàn tay, nhắm mắt để tận hưởng cái vị thanh mát ấy. Có phải ai cũng được tận hưởng chúng đâu. Ở cái đất Hà Thành này, ra đường ai cũng đeo khẩu trang, đeo kính, nhìn ai cũng như ninja vì sợ khói bụi ô nhiễm. Nhưng mấy ai biết rằng, ở giữa lòng Hà Nội cũng có nơi như vậy, đưa con người vào thế giới yên tĩnh như nơi cửa thiền. Đang tận hưởng vẻ thanh mát của thiên nhiên cô nghe thấy tiếng ồn ào nào đó, cô khó chịu mở mắt. “Chắc lại có đám nào đánh nhau đây” Cô nghĩ. Cô định bỏ đi, nhưng cái trí tò mò lại thôi thúc cô quay lại. Tiếng ồn ào từ trong ngõ phát ra ngày một lớn:
- Cho mày chừa nha. Có ngon thử một lần nữa coi.
Dương đứng đầu ngõ thò đầu vào nhìn. Bên dưới đất có một cô gái chạc tuổi cô, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch lấm lem bùn đất. Bên cạnh có khoảng 5 người, cả nam cả nữ, vừa luôn miệng chửi vừa đánh cô bé. Cô bé ấy rên rỉ:
- Em có làm gì sai đâu ạ? Sao anh chị đánh em?
“Chuyện thiên hạ, mình không nên lo thì hơn”. Nghĩ tới đó, Dương định quay đi thì nghe thấy tiếng của đứa to béo nhất bọn nói:
- Mày còn già mồm à? Chẳng lẽ mày không biết Vũ thuộc về ai sao mà còn dám bén mảng. Bà cho mày chết.
Nghe tới đó, Dương quay ngoắt lại. “Sao lại liên quan tới yêu nghiệt chứ?” Nhưng chỉ một lúc sau, cô hiểu ra tất cả. Có lẽ cô bé này thích Vũ và đã làm một chuyện gì đó nên bị người của Quyên uy hiếp. Bất chợt, Dương nổi hứng muốn làm anh hùng hiệp nghĩa. Cô nhảy vào trong ngõ nói:
- Lấy mạnh hiếp yếu, quả là hành vi bần tiện.
Nghe thấy có người chửi mình, cả nhóm dừng tay không đánh cô gái ấy nữa mà chĩa mũi dùi vào cô. Tên đầu đàn nói:
- Mày là đứa nào mà dám cả gan ngăn cản “chuyện tốt” của chúng tao? Mày chán sống rồi à?
- Ha ha, thấy bất bình thì nói thôi. Đời còn đẹp lắm, có ai chán sống đâu.
Cùng lúc đó có một đứa nhận ra Dương nên ghé tai đàn chị nói nhỏ: “Là con nhỏ đó đã dám tát chị Quyên trước mặt bao người đó”. Nghe tới đó, nó rống lên:
- Sao? Nó dám? Chúng ta sẽ trả thù cho chị Quyên.
Nói rồi cả bọn nhào tới tấn công Dương. Với thân thủ của mình, cô dễ dàng hạ gục chúng. Nhận thấy mình không thể thắng nổi, chúng nhìn nhau rồi chạy bạt mạng. Đợi bọn họ chạy xa rồi, Dương nhẹ nhàng tới bên cạnh cô gái:
- Em không sao chứ?
- Em không sao? Cảm ơn chị.
Cô gái ngẩng đầu lên nói, miệng nở nụ cười khó khăn vì bị chúng làm cho sưng miệng. Dù vậy, Dương vẫn nhận ra cô nhóc ấy. Cô nói:
- Là em? Vương Kiều Ân đúng không?
Cô bé nghi hoặc hỏi lại:
- Chị là?
- Chị Dương đây. Không ngờ lại gặp lại em trong hoàn cảnh này.
Nói rồi Dương đỡ Kiều Ân dậy. Cô cởi áo khoác ngoài rồi khoác lên người cô nhóc ấy. Nhìn tổng thể thì Kiều Ân cũng không bị thương nặng lắm. Ngoài một vết bầm trên mặt thì chỉ có vài xây xát nhỏ.
Cô nhóc kia kém cô một tuổi, trước là hàng xóm nhà cô ở dưới quê. Khi bố cô được thăng chức đã dời đi mà chưa chào tạm biệt. Hỏi ra mới biết cô nhóc ấy cũng học cùng trường với cô – trường A, và ở chung dãy kí túc xá với yêu nghiệt. Do cả gan dám theo đuổi Vũ nên mới bị Quyên “ám toán”. Nhưng có điều Dương vẫn chưa hiểu là tại sao cô nhóc ấy học dốt như vậy mà cũng có thể vào trường cô. Cô còn nhớ hồi học Tiểu Học, cô nhóc này phải khó khăn lắm mới có thể lên lớp. Nghĩ tới đó cô hỏi:
- Sao em vào được trường chị thế?
- À, hì hì, do trường thiếu chỉ tiêu nên hạ điểm, em may mắn nằm trong danh sách dự bị thôi.
Ra là vậy. Dương cười rồi đưa cô bé về kí túc xá. Trước khi về cô còn dặn ngày mai sẽ tới đón cô nhóc ấy.
***.
Về tới nhà, Dương nấu cơm, ăn cơm rồi đi học bài. Sau khi hoàn tất mọi việc, cô lên giường đi ngủ. Do đã hứa với cô nhóc kia nên cô đành phải đặt báo thức bằng ba chiếc đồng hồ quái quỷ kia.
Sáng hôm sau, với sự trợ giúp nhiệt tình của những chiếc đồng hồ không sợ nanh vuốt Dương, cô đã dậy được đúng giờ. Cô nhanh chóng hoàn tất những thủ tục cần có rồi đón xe buýt sớm đến kí túc xá. Vậy là họ Vương kia đã tới trường an toàn dưới sự bảo hộ của Dương.