Yêu Anh Thật Đau Đớn

Chương 17




"Tiểu Hân và Khiết rất là thân thiết, có lẽ nên tác hợp hai chúng nó rồi đúng không, Lý phu nhân?"

"Tôi cũng nghĩ vậy...nó cũng nên có một tấm chồng giúp đỡ gánh vác gia tộc"

Hai người phụ nữ nói chuyện ăn ý cười đùa vui vẻ.

"Tường Hân, em có thật sự muốn lấy anh không?"

"Em... có thể lựa chọn sao?"

Cô mệt mỏi, mệt quá rồi.

"Anh không ép buộc em đâu..."

Cô nhìn Dạ Khiết, cô hiểu cảm giác của anh nhưng sao anh mạnh mẽ thế, cô thật hâm mộ.

"Em xin lỗi..."

"Đừng xin lỗi, em làm anh giống như đang bắt nạt em vậy haha"

"Em ngưỡng mộ anh lắm đó"

"Ngốc!"

______________________

Cuối cùng, cũng diễn ra buổi lễ đám cưới của cô và Dạ Khiết.

Cô khoác lên mình một chiếc váy lộng lẫy, được trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp.

"Cốc cốc"

"Mời vào"

"Tiểu Hân!"

"Khiết?" Cô ngạc nhiên nhưng hắn. Giờ này chắc hắn phải ở lễ đường chứ.

"Đây là cơ hội cuối cùng đấy...em có thể lựa chọn"

"Anh..."

"Hãy thử một ngày cởi bỏ chiếc áo người thừa kế của một gia tộc lớn, thay vào đó là một người bình thường, có tự do, chính kiến, theo đuổi người mình yêu" ánh mắt hắn sâu thẳm, trong lòng đau đớn tột cùng. Hắn sắp có được cô nhưng trái tim cô vẫn ở một nơi khác.

"Khiết..." khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ đã bị lem đi một chút vì những giọt nước mắt không kìm được của cô.

"Cám..cám ơn anh nhiều lắm"

Nói xong cô liền chạy ra khách sạn bằng cửa sau.

"Cả đời này chỉ cần em hạnh phúc thì anh sẽ không hối hận"

Nếu không phải vì hắn biết được chuyện anh trai mình bị hãm hại thì hắn nhất định sẽ không buông tay.

Vì hắn quá sợ hãi, sợ mất cô hắn lựa chọn im lặng đến bây giờ. Nhưng...chẳng có gì mãi mãi cả

________•_••_•___•_•_•_

Dạ Khâm từ sân bay bước xuống vội vàng đi lấy xe, chuyện hắn đã điều tra rõ ràng. Nhưng bây giờ hôn lễ có lẽ đã diễn ra. Hắn không thể chậm trễ được.

Lúc hắn lái xe đi thì cô lại tới nơi. Chiếc váy cưới lộng lẫy thu hút bao nhiêu người.

"DẠ KHÂM!!!!"

Cô gọi lớn nhưng không nghe đáp lại, mọi người xung quanh thì tích cực bàn tán, xì xào.

Cô tuyệt vọng nhưng chiếc đồng hồ lớn trên tường. Thời gian cứ trôi qua nhưng cô lại mãi không thấy hắn.

Định lấy điện thoại ra nhưng chợt nhớ lại là hắn đã thay số mới....

Có lẽ ông trời không cho họ gặp lại nhau...có lẽ. 

Từng bước nặng trĩu, cô không biết tại sao cô lại đến đây? Đây chính là công viên mà cô và hắn từng có một kỉ niệm rất vui.

Cô mệt mỏi ngồi xổm, nước mắt cứ thế mà tuôn. Không hiểu sao cô lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, cô đang đợi điều gì đây?

"Tiểu Hân!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc cô giật mình ngước lên

"Anh biết em sẽ ở đây"

Cô kích động càng khóc to hơn ôm chầm lấy hắn.

"Em tha thứ cho anh, sao cũng được em muốn ở cạnh anh"

"Nhưng anh và cô ấy..." hắn vờ vịt nhìn sang chỗ khác giả vờ ủy khuất.

"Không, anh là của em, của em! Không cho anh đi đâu cả" hai cánh tay vừa nói vừa siết chặt hơn.

"Ngốc này! Sao vẫn như một đứa trẻ vậy? Anh và cô ấy là trong sạch"

Nước mắt ngừng tuôn, cô nhíu mày nhưng hắn.

"Anh lại gạt em?"

"Thật, bây giờ anh là của em, tương lai cũng là của em, cô dâu của anh"

Hắn nhìn bộ dạng muốn khóc nhưng cố nín lại thì bất chợt buồn cười. Ôm đầu cô vào lòng ngực nhẹ nhàng nói.

"Nào! Chúng ta cùng giải quyết chuyện này với gia đình đi, được chứ?"

"Ưm" cô dụi dụi vào lòng ngực hắn gật gật đầu.