Dản Tâm có chút thặc mắc về ẩn ý trong lời nói của hắn:
- Vậy còn một mạng anh nợ tôi ? Người như anh lẽ nào lại không trọng tình nghĩa như vậy ?
Người đàn ông nhếch khóe miệng:
- Ai bảo em tôi không trọng tình nghĩa, tôi có thể giúp em thoát khỏi nơi này, vậy vẫn chưa đủ.
Dản Tâm lắc mạnh đầu:
- Không như vậy là đủ rồi. Anh chỉ cần giúp tôi thoát khỏi biệt thự này, coi như món nợ của chúng ta chấm dứt. Anh không liên quan đến tôi và ngược lại cũng vậy.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà xa cách.
Ánh mắt hắn lóe lên một tia kì dị rồi nhanh chóng bị nụ cười trên khóe môi mỏng che khuất:
- Được, vậy cứ làm theo ý em.
Dản Tâm lúc này mới thở dài một hơi thỏa mãn rồi gật đầu, bây giờ điều quan trọng là kế hoạch thoát thân, Dản Tâm đang muốn tiếp lời thì giọng Tố Huân từ ngoài cửa ảo não vang lên:
- Dản Dản, mở cửa, nếu không anh sẽ xông vào đó
Dản Tâm sợ hãi nhìn người đàn ông bên giường, cô còn chưa kịp có động thái tiếp theo thì cánh cửa đã bị đá văng ra, ánh sáng tràn vào phòng làm Dản tâm chói mắt, cô kinh hoàng quay về phía sau nhưng cả gian phòng đền trống không giống như cuộc dối thoại vừa nãy chưa từng xảy ra, chỉ riêng chiếc cửa sổ mở toang cùng chiếc rèm cửa lung lay mới chứng tỏ được hắn đã từng tồn tại ở đây. Tố Huân mải nhìn Dản Tâm, khuôn mặt của cô đã tươi sáng hơn trước, ánh mắt cũng không còn vô hồn nữa mà đã trở về dáng vẻ thường ngày khiến lòng cậu ấm ấp, lo lắng cũng dần dần mất đi. Tố Huân lúc này mới nhíu mày đi đến bên cửa sổ đang mở toang, lặng lẽ suy ngẫm.
Nhưng ngoài cửa sổ, chẳng có gì cả. Tố Huân vừa quay lại đã nhìn thấy Dản Tâm bước đến cạnh mình, cậu có chút ngỡ ngàng khi cô vươn tay ra chạm nhẹ vào má và mắt cậu. Ánh mắt cô có chút long lanh.
Tố Huân vẫn chưa khỏi bàng hoàng. Cả người cậu dựa vào cửa, dang tay ôm lấy dáng người mảnh mai của cô vào ngực, nhẹ nhàng siết chặt, chỉ nghe thấy tiếng nhỏ nhẹ:
- Em muốn lấy một chiếc đèn lồng ngoài kia, nhưng thật sự không với tới.
Nghe thấy cô nũng nịu lên tiếng, Tố Huân cả người mềm nhũn, cậu mỉm cười ấm áp:
- Ngốc ạ, nếu muốn lấy chỉ cần nói với anh một tiếng là được
Dản Tâm sau khi nghe thấy giọng nói và thái độ dịu dàng của cậu thì cười đến híp cả mắt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô nói vì nóng mà mở cửa sổ thì chắc chắn cậu ta sẽ nghi ngờ cô tìm cách bỏ trốn hoặc đã từng có người đột nhập vào đây. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô tư của cậu ta, Dản Tâm thấy yên lòng, nhưng cũng cảm thấy xót xa, '' Tố Huân xin lỗi, tình cảm của cậu tôi không thể nhận được, chúng ta không thể ''. Nghĩ rồi cô nhẹ nhàng hôn lên má cậu thay lời xin lỗi rồi kéo cánh tay của cậu lôi ra khỏi phòng:
- Anh không biết trước khi tiệc cưới được tiến hành thì cô dâu và chú rể không được gặp nhau à, anh ra ngoài mau, còn nữa, em cần trang điểm và chuẩn bị váy.
Tố Huân có chút ảo não, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô rồi gật đầu đồng ý. Trước khi cậu đi còn nghe thấy Dản Dản nói một câu '' Xin lỗi ''. Có lẽ đó là lời xin lỗi cho sự lạnh nhạt của cô trong thời gian vừa qua.
***
Ánh đèn xa hoa của ngôi biệt thự vụt sáng, trong sự im lặng đến nghẹt thở của những người khách quý, Dản Tâm khoác tay Tố Huân bước xuống cầu thang bằng cẩm thạch, pháo bay ngập trời. Cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, trên vai khoác một chiếc khăn lông cừu màu đen tuyền, tóc cô được thả xuống tới ngang vai, vài lọn tóc xoăn rủ xuống hai bên sườn mặt, thanh thoát mà yêu kiều. Xung quanh ‘’ Ồ ‘’ lên, rồi từng tiếng xì xào to nhỏ, không ai không khỏi ngạc nhiên về vị con dâu cao quý của nhà họ Tố. Vì nửa mặt của cô, được che lại bởi một chiếc khăn voan mỏng. Sẽ không ai nhận ra khuôn mặt thật của cô. Bởi vì một người cô dâu sắp bỏ trốn, không được để làm lộ thân phận của mình.
Tố Huân dẫn cô đi tới chào hỏi từng vị khách quý, cô biết mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, Dản Tâm cũng không mấy quan tâm, cô nghĩ sau vụ người con dâu của Tố gia mất tích, không biết sẽ loạn như thế nào ? Không, chắc chắn Tố lão gia sẽ cho người đi phong tỏa tin tức này. Tố gia một tay che trời đâu thể để mất thể diện như vậy được.
Suy nghĩ của cô nanh chóng bị cắt đứt khi giọng nói đầy lạnh lùng của Tố Huân vang lên:
- Anh Lục hôm nay cũng tới sao ?
Một mùi hương quen thuộc chàn vào mũi cô, khiến Dản Tâm giật mình ngước lên nhìn người đàn ông đối diên, dáng người này, mùi hương này, không phải là hắn sao ? Anh Lục ? Dản Tâm đứng đờ một vài giây, sau đó qua tấm khăn mỏng, dường như cô nhìn thấy ánh mắt mang theo vài phần tà mị của hắn, Dản Tâm đột nhiên rùng mình, liền ngớ ra, cúi xuống chào hắn. Tố Huân không nhận ra sự thay đổi của cô, giọng nói mang theo vài phần sát khí:
- Không ngờ ngày vui của Tố gia anh cũng tới góp mặt, thật là vinh hạnh
Dản tâm đeo mặt, hết liếc Tố Huân lại quay sang phía hắn, bởi vì bị ngăn bởi một tấm mạng, cô không nhìn thấy đôi môi hắn đang nhếch lên, ngón trỏ nhẹ nhàng miết ly rượu vang trong tay:
- Tố Huân, cậu như vậy không phải quá khách khí sao. Ngày vui nào của Tố gia, đương nhiên tôi đây cũng đều sẽ đến góp mặt
Khuôn mặt Tố Huân hơi nhăn lại, nét cười vụt tắt, nhưng rất nhanh sau đó lại được thay thế bằng một nụ cười rạng rỡ hơn trước, tất nhiên Dản Tâm nhìn thấy cánh tay buông thõng của cậu ta nắm chặt đến trắng bệch. Cả ba người cứ đứng nhìn nhau như vậy, cho đến khi một người bê rượu đâm sầm vào Dản Tâm, khiến ly rượu vang đổ đầy ra váy của cô, Dản Tâm giật mình thoát khỏi vòng ôm Tố Huân, lấy tay phủi phủi váy. Cùng lúc đó tiếng hét thất thanh của một người vang lên, Dản Tâm hoảng sợ bị một vòng tay khác ôm lấy, trong sự hỗn loạn, cô bị mùi hương quen thuộc bao phủ, Dản Tâm chỉ kịp nhìn thấy khóe môi của hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, còn Tố Huân vẫn đứng đờ người ở chỗ cũ, không chút động đậy.