Yêu Anh Sánh Ngang Cùng Trời Đất

Chương 12: Tình cảm khó kìm nén (phần 2)




Tố Huân lại không tin là vậy, đối với cậu, chưa từng việc gì là không thể:

- Em không thử sao biết ?

Nhưng Dản Tâm chỉ biết thở dài:

- Huân thiếu gia, tình cảm của bản thân, tôi rõ hơn ai hết. Có những thứ không thể ép buộc, giống như tình cảm, giống như món ăn cậu không yêu thích, ăn vào sẽ lại nôn, cuối cùng vẫn là không nuốt trôi được. Ít nhất tôi biết, đối với cậu, tôi không hề có cảm giác.

Tố Huân im lặng nghe cô nói, ánh mắt cậu nhíu chặt, thật sự đau, không phải vì một câu nói '' đối với cậu, tôi không hề có cảm giác'' mà là vì tiếng gọi đầy xa cách của cô '' Huân thiếu gia '', đem khoảng cách của cô và cậu kéo dài, chỉ vì hai chữ vật chất và địa vị.

Cô là ai chứ, một đứa trẻ mồi côi, nhà thuê vào hạng bọt bèo, lương tháng chỉ đủ ăn, không đủ tiêu.

Cậu là ai chứ, một thiếu gia cả đời sống trong nhung lụa, sắp kế thừa cơ nghiệp đồ sộ của Tố gia, cả ngày cơm đủ ăn, tiền thừa tiêu. Thậm chí, chỉ cần một chút tiền, đã có thể khiến một người như cô ngày ngày cơm bưng nước rót.

Càng nghĩ nhiều cô càng thấy kết bạn với anh ta đã là một điều xa xỉ, muốn làm người yêu anh ta lại càng không thể được. Cô không muốn ngày ngày nhốt mình trong biệt thự xa hoa này, ngày ngày làm một con búp bê treo tủ kính. Cô thích một cuộc đời oanh oanh liệt liệt, dám làm dám yêu, chứ không phải một cuộc sống an nhàn hưởng gấm lụa, cả đời ngắm nhìn bốn bức tường bao xung quanh. Nếu không chết vì buồn chán thì cũng chết vì hưởng thụ. Sau một hồi suy nghĩ, Dản Tâm quyết định phải nhanh chóng dời khỏi chỗ này, cô thấy đây cũng không phải chỗ cô nên ở lâu:

- Huân thiếu gia, tôi thấy bệnh tình của anh cũng đã tiến triểu rất tốt, không mấy ngày nữa đã có thể trở lại bình thường. Thật ra, bệnh nhân như anh ở viện đã có thể xuất viện rồi. Nên tôi nghĩ, mình cũng không còn việc ở đấy nữa, có lẽ tôi sẽ đi sớm hơn một chút.

Nghĩ đến việc cô sẽ rời đi, Tố Huân càng thêm sốt ruột cùng căng thẳng. Cậu không muốn cô đi, bởi vì nếu cô ra khỏi đây cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ dời xa cậu mãi mãi. Tố Huân không thể chịu được điều đó. Cậu sợ những thứ mình có thể giữ được, nhưng khi nó dời đi, lại ngớ ra lực bất tòng tâm. Cậu nhìn từng người cậu yêu thương dời bỏ cậu từng ngày. Mẹ cậu, người cậu yêu thương nhất, cậu cũng chỉ biết đứng nhìn hco đến khi bà chút hơi thở cuối cùng. Em gái cậu, vừa sinh ra đã bị giết chết không thấy xác, Tố Huân càng nghĩ càng khó tưởng tưởng. Chán cậu toàn mồ hôi lạnh, khuôn mặt trắng bệch không chút dưỡng khí, đôi mắt vô hồn mà bi thương như đến tột cùng của sự vô lực, rồi run rẩy nhắm nghiền lại. Cậu sợ những đêm phải tự thôi miên bản thân bằng liều thuốc ngủ, mà cuối cùng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ an lành. Cậu sợ rồi những thứ quan trọng sẽ dần dần dời xa cậu mãi mãi.

Tố Huân bỗng trừng mắt nhìn Dản Tâm khiến ô sợ hãi, ánh mắt cậu lạnh lẽo mà vô hồn đến thấu xương, nơi đó chất chứa một một vết thương đau đớn đến tột cùng:

- Em nghĩ em có sự lựa chọn, em chỉ có thể lấy tôi mà thôi

Hia tay cậu nắm chặt, rồi cậu cười hằn, nụ cười đó dường như lạnh lẽo hơn ánh nhìn của cậu vạn phần. Dản Tâm hoảng sợ lùi về phía cửa, cô chưa từng sợ hãi điều gì cho đến lúc này, tất cả cô có thể thay đổi, tiền bạc, tình yêu, nghề nghiệp, duy chỉ có cuộc sống của cô, nếu cả đời bị nhốt ở trong đây, cô nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có thể thay đổi được. Chưa bao giờ Dản Tâm thấy sợ hãi như lúc này, cô điên cuồng lấy tay ôm chặt đâu, dường như muốn xua đi tiếng cười đầy ma quỷ kia của Tố Huân. Cô điên cuồng hét:

- Không, cậu không có quyền ép buộc cuộc sống của tôi, chỉ có tôi mới có quyền làm chủ nó.

Sau đó không thể nán lại lâu hơn, Dản Tâm chạy một mạch ra cửa, cô cần dời khỏi đây càng sớm càng tốt. Dản Tâm lập tức về phòng thu dọn đồ đạc. Sau tiếng đóng cửa vội vã, cô nhanh chóng khóa trong lại. Dản tâm thở hồng hộc, mở tủ kéo vali ra, nhét vội đống quần áo, cầm điện thoại rồi lao ra khỏi phòng.

Nhưng vừa đến cửa, mặt cô đã sớm tái nhợt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Cô run rẩy nhìn căn biệt thự ngày ngày đều vắng vẻ, giờ đây trật ních không còn lối ra. Hơn 20 tên vệ sĩ dàn thành hàng trước cửa phòng cô, còn đứng trước mặt cô là Tố lão gia, ông ta mỉm cười một cáhc đầy ma quái:

- Dản tiểu thư, chưa chào mà vội vã đi như vậy thật sự không phải phép

Dản Tâm vội lấy lại bình tĩnh trong cơn hoảng loạng, giọng nói cất lên không chút run rẩy, nhưng lạnh lẽo hơn trước:

- Tố lão gia nói phải, tôi cũng không phải một người không biết phép tắc, việc đã làm xong, tất nhiên phải dời đi, đâu thể ở lại làm phiền lão gia thêm nữa. Sau khi về phòng dọn đồ đạc, tôi định sẽ tìm lão gia chào một tiếng, dù sao tôi cũng đâu biết đường dời khỏi biệt thự này, vẫn còn phải phiền lão gia một chuyến. Ngài thấy sao ?

Tố lão gia nhìn cô, đôi mắt nheo lại, không chút khách khí:

- Tôi cũng nghĩ Dản tiểu thư là người tốt bụng, hiểu phép tắc, sẽ không nỡ lòng từ chói con trai tôi chứ

Cả người cô trở nên lạnh lẽo, cô không nghĩ họ lại muốn ép cô đến đường cùng:

- Tố lão gia, ngài cũng biết, tình yêu là thứ không thể ép buộc, cũng không thể xây dựng trên tình cảm của một người, như vậy cuộc sống hôn nhân sẽ không hạnh phúc. Tôi biết ngài đối với Huân thiếu gia rất tận tâm, tận lực, nhưng ngài sẽ không để con mình ngày ngày sống với một người phụ nữ không hề yêu mình chứ, như vậy sẽ rất đau khổ - Hiện giờ đầu cô giống như một mớ bòng bong, nỗi sợ hãi chưa từng có dâng lên dường như muốn nuốt chửng lí trí còn lại của cô, cô không biết phải giải thích với ông ta như nào

Nhưng Tố lão gia lại không cho điều cô nói là đúng, ông ta đáp lại bằng chất giọng khinh khỉnh:

- Dản tiểu thư không thử sao thì sao biết

Haha bố con ông ta thật giống nhau, đều tự cho mình quyền quyết định tất cả, đều lấy người khác ra làm vật thử nghiệm. Dản Tâm càng nghe càng không thể bình tĩnh hơn nữa, cô cố rằn ra từng câu từng chữ:

- Nhưng thưa Tố lão gia, tôi với Huân thiếu gia là không môn đăng hộ đối.

Với mấy người nhà giàu, chẳng phải hôn nhân đều là để duy trì vật chất sao, chẳng phải đều lấy những tiểu thư đài cát một tay che trời sao. Cô so với họ, cái gì cũng không bằng, Dản Tâm là muốn nhắc nhở ông ta, cô làm vợ Tố Huân là không thể.

Nhưng Tố Nhạc không để ý đến những thứ ấy, đối với ông chỉ cần Tố Huân hạnh phúc thì tất cả đều có thể:

- Dản tiểu thư, điều này cô không cần lo lắng, chúng tôi sẽ cho cô một danh phận, chỉ cần Tố Huân hạnh phúc, thì có nghĩa là cô cũng phải hạnh phúc.

- Nhưng mà ông không sợ bị chê cười sao, lấy một cô con dâu không .....

Tố Nhạc không muốn tiếp tục trò chuyện vô ích, ông quay sang hai tên vệ sĩ đứng gần nhất, dặn chúng canh chừng cô cẩn thận, không để cô bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước, rồi theo những tên vệ sĩ khác dời đi. Trước khi khuất bóng sau cầu thang, ông ta còn nán lại một câu:

- Tiệc cưới sẽ sớm tổ chức, cô nên chuẩn bị tinh thần, cần cái gì có thể báo với vệ sĩ.

Sau đó Dản Tâm bị kéo vào trong phòng, cả người cô hoàn toàn đờ đẫn, không còn chút sức lựcv