Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 62: Viên kẹo ngọt 62




Editor: Cup

Beta: Dâu Tây 🍓

________________

Diêu Mỹ Nhân vội vàng quay về ký túc xá.

“May quá, cậu về rồi.” Ngô Đan Quế đặt sách lên bàn rồi cầm một tờ báo, thở hổn hển, “Cậu đã biết chuyện gì chưa….”

Vẫn chưa nói hết câu, cô ấy liền nhìn thấy chiếc máy tính trên bàn đang chạy vào forum của trường, hóa ra Mỹ Nhân đã biết.

Dương Lê kéo Ngô Đan Quế sang một bên để kể những chuyện đã xảy ra ở căn tin.

Sau khi nghe xong chuyện, Ngô Đan Quế quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn của Diêu Mỹ Nhân rồi nuốt nước bọt, bạn cùng phòng quá mạnh mẽ.

Diêu Mỹ Nhân nhấp chuột, nghiêm túc nhìn những dòng chữ trên diễn đàn.

“Tôi nghĩ cậu ấy bị hãm hại, một người đẹp trai như vậy sao có thể bị tâm thần? Khó tin quá!!!”

“Không ngờ nam thần mới của tôi lại bị hủy hoại theo cách này, tôi không thể tiếp nhận được việc cậu ấy bị thần kinh.”

“Đến cả con gái còn bị đánh thì nói gì đến con trai? Nói người này bị thần kinh cũng không sai.”

“Trời ạ, cậu ấy không phải là thiên tài của ngành kiến trúc ư? Chẳng lẽ ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên lại mong manh đến vậy?”

“Đẹp trai nhưng khốn nạn?”

………….

“Này, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Ngô Đan Quế nhìn những comment trên diễn đàn, “Tin tức này không chỉ được đăng trên website của trường mà còn cả trên báo nữa.”

Cô ấy lo lắng đưa báo cho Diêu Mỹ Nhân.

Năm chữ “Thiên tài hay kẻ điên?” nằm ngay ở phần tiêu đề của bài báo như đâm thẳng vào mắt cô.

“Báo cũng đăng rồi à?” Giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại pha thêm chút lạnh lùng.

“Đúng vậy, lúc mọi người trong lớp bàn bạc mình vẫn không tin, mãi đến khi nhìn thấy bài báo, mình mới chắc chắn người được nhắc đến chính là Thư Mạch.”

Ngô Đan Quế quan sát đôi mắt đang cụp xuống của Diêu Mỹ Nhân, sau đó lên tiếng hỏi thăm: “Thư Mạch, cậu ấy…..”

Diêu Mỹ Nhân vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một lúc lâu sau cô mới trả lời: “Thư Mạch vẫn ổn.”

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngô Đan Quế và Dương Lê, mười ngón tay trắng nõn tinh tế tung bay trên bàn phím, sự đối lập giữa trắng và đen khiến người nhìn có cảm giác mắt được kích thích. Khi hai người lấy lại tinh thần, mười ngón tay đang bay cũng dừng lại.

“Mình có việc phải đi trước, Lê Lê, chiều nay xin nghỉ giúp mình.” Diêu Mỹ Nhân đeo balo rồi chạy ra ngoài.

“Được, cậu đi đi.” Dương Lê hiểu ý.

Ngô Đan Quế nhìn màn hình màu xanh, tò mò hỏi: “Đây……”

Dương Lê kéo ghế ngồi xuống, “Trang web của trường bị Mỹ Nhân hack rồi.”

Ngô Đan Quế trợn tròn mắt.

Dương Lê thản nhiên nhìn Ngô Đan Quế, “Đừng ngạc nhiên, đối với Mỹ Nhân, trang web của trường chỉ như một bữa ăn sáng.”

Đúng là không nên chọc giận sinh viên khoa máy tính.

Vừa ra khỏi cổng ký túc xá, Diêu Mỹ Nhân liền gọi cho Cao Tiến để nhờ anh ấy hỗ trợ xử lý vài việc. Xong xuôi tất cả cô mới gọi cho Thư Mạch, tuy nhiên gọi mãi mà đầu bên kia vẫn luôn tắt máy. Vì vậy cô phải chạy đến ký túc xá nam để tìm.

Lâm Tinh Trình vừa nhận được điện thoại liền tranh thủ chạy xuống, “Chị dâu!!” Các thành viên trong ký túc xá đều được xếp theo tuổi tác, Thư Mạch xếp thứ ba, còn cậu xếp thứ tư nên phải gọi vậy.

Đây là lần đầu tiên Diêu Mỹ Nhân bị gọi như vậy, nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ đỏ mặt, tuy nhiên giờ phút này cô không còn tâm trạng để ý đến chuyện đó nữa, “Thư Mạch đã về ký túc xá chưa?”

“Chưa về, cậu ấy ra ngoài nói chuyện với người hướng dẫn rồi. Sáng nay tôi đã nghe thấy chuyện của cậu ấy, nếu tìm ra được thằng chó má nào tung tin đồn thì cả phòng 408 nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.” Lâm Tinh Trình cắn răng nói lớn.

“Cảm ơn tình cảm của cậu dành cho Thư Mạch, tôi đi trước đây, nếu Thư Mạch về thì bảo cậu ấy gọi cho tôi.” Diêu Mỹ Nhân không muốn lãng phí thời gian, cô định sẽ về khu nhà bên kia một chuyến.

“Được rồi, cậu cũng đừng lo lắng quá, Thư Mạch chắc chắn sẽ không sao đâu.” Lâm Tinh Trình an ủi.

Diêu Mỹ Nhân gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Hơn 1 giờ chiều cô mới về đến phòng.

Vừa mở cửa ra, Diêu Mỹ Nhân lập tức cảm nhận được sự u ám trong phòng khách. Trên ghế sofa có một người đang nằm.

“Thư Mạch?”

“Đừng bật đèn.”

Giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên ngăn cản động tác bật đèn của Diêu Mỹ Nhân.

Diêu Mỹ Nhân đóng cửa lại, đi đến chỗ cậu, “Thư Mạch, cậu làm sao vậy?”

Đối phương không trả lời.

Phòng khách nhất thời rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Diêu Mỹ Nhân ngồi xuống sát mép chăn, dịu dàng vỗ về, “Mình biết hết những chuyện xảy ra hôm nay rồi.”

Thư Mạch ngẩng đầu nhìn cô xuyên qua bóng tối.

Diêu Mỹ Nhân lặng lẽ ngắm nhìn người trước mặt, “Thư Mạch, cậu sợ à?”

Chàng trai năm đó giờ đã trở thành một người đàn ông, cậu ôm chặt Diêu Mỹ Nhân, tủi thân nói: “Bọn họ đều nói mình có bệnh.”

Diêu Mỹ Nhân đau nhói lòng, cô dịu dàng lên tiếng: “Không sao, mình là thuốc của cậu.”

Nói xong, cô ôm lấy vòng eo rắn rỏi của cậu, nói tiếp: “Thư Mạch, cậu đừng sợ, cũng đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì xảy ra thì mình vẫn ở đây.”

Nếu thế giới vứt bỏ cậu, cô nguyện vứt bỏ cả thế giới.

Thư Mạch của cô không đáng phải nhận sự tổn thương.

Nghe thấy lời Diêu Mỹ Nhân, mắt Thư Mạch lại sáng rực lên, cậu thầm thì vào tai cô gái: “Mỹ Nhân, yêu mình cậu phải khổ rồi.”

Sau đó, cậu chạm trán lên chóp mũi của cô, “Mình thật sự rất yêu cậu.”

Cảm nhận được sự vui vẻ trong lời nói của Thư Mạch, tâm trạng đang siết chặt của Diêu Mỹ Nhân cuối cùng cũng được thả lỏng.

Cô ôm Thư Mạch, ngẩng đầu hỏi cậu: “Sao cậu lại tắt điện thoại?”

“Tối qua mình quên sạc pin.”

Diêu Mỹ Nhân gật đầu, không sao là tốt rồi, “Vậy cậu ăn trưa chưa?”

Thư Mạch trả lời bâng quơ: “Chưa.”

Diêu Mỹ Nhân đau lòng, vội vàng kéo tay cậu, “Sao lại không ăn?”

Thư Mạch ngoan ngoãn giải thích: “Không được ăn cơm với cậu nên mình không muốn ăn.”

Diêu Mỹ Nhân lắc đầu bật cười, Thư Mạch dính lấy cô khiến cô khóc không được mà cười cũng không xong.

Thấy thế, Thư Mạch nói tiếp: “Những lúc ăn với cậu, mình mới thấy ngon.”

Diêu Mỹ Nhân gật đầu để cậu biết rằng cô đã hiểu, “Vậy sau này ngày nào mình cũng cố gắng ăn cơm với cậu, được không nào?”

Thư Mạch nhếch miệng, “Được.”

Đêm hôm đó, cho dù bên ngoài đang xôn xao lan truyền tin tức về Thư Mạch thì trong phòng khách vẫn vô cùng ấm áp.

Thư Mạch và Diêu Mỹ Nhân đang tựa vào thành ghế xem bộ phim thần tượng nhàm chán.

“Đừng lo lắng về trang web nhà trường, mình hack sập nó rồi.” Đầu Diêu Mỹ Nhân dựa vào vai Thư Mạch, mắt dán lên màn hình TV, “Mình đã tìm luật sư kiện trang báo kia tội xâm phạm quyền riêng tư của người bệnh.”

Thư Mạch nâng đầu cô lên, “Cậu đã phải làm nhiều việc vì mình rồi.”

Cậu bỗng cảm thấy vô cùng xúc động, trên thế giới này, có lẽ chỉ có mình Diêu Mỹ Nhân là yêu cậu nhiều đến vậy.

Nghĩ đến điều này, Thư Mạch vừa cười vừa nói: “Để mình xử lý việc còn lại.” Nên để cậu đối phó với nhà họ Phó, họ đã cướp mất của cậu cái gì, cậu nhất định sẽ trả lại gấp đôi.

Diêu Mỹ Nhân trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Mình nghe cậu.” Cô sẽ đưa hết tài liệu mà cô tìm thấy trong hệ thống công ty của họ cho cậu, những tài liệu này đủ để làm người nhà họ Phó phải điêu chật vật, điêu đứng.

Mặc dù những bài đăng trên web đã bị xóa, nhà báo đưa tin về Thư Mạch cũng đã phải ra tòa và công khai xin lỗi nhưng vẫn có không ít người ở Đại học B ngấm ngầm bàn tán về vấn đề này. Thư Mạch ít khi xuất hiện ở trường nên cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Cho dù có người nói thẳng vào mặt cậu thì cậu cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái rồi bỏ đi.

Những ngày sau đó, Thư Mạch càng lúc càng bận.

Cậu và Lâm Tinh Trình đã cùng nhau thành lập một công ty nhỏ. Muốn mọi chuyện diễn ra thuận lợi thì cần phải có một nguồn vốn ổn định, vì vậy Thư Mạch đã bí mật liên hệ với Diêu Thiên Nhai để cùng nhau hợp tác.

Diêu Mỹ Nhân không hề biết gì về chuyện này, một lần nào đó, do không kiềm chế được sự tò mò nên cô đã hỏi thẳng Thư Mạch. Cậu im lặng một lúc lâu rồi mới mở miệng đáp lại: “Đây là bí mật giữa mình và ba cậu.”