Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc

Chương 13: Hiểu nhầm




... Cho dù tất cả mọi người hiểu nhầm cô cũng không sao, chỉ cần anh hạnh phúc là đủ.


Sau tuần, cuối cùng Lưu Phi cũng hành động.

Cô bắt đầu công kích công ty của Lý Vân Thâm trên tất cả các tạp chí lá cải khiến rất nhiều nghệ sỹ tức giận với hắn, các vấn đề trước đây không dám nói ra giờ được phơi bày, trong làng giải trí dậy lên một làn sóng lớn.

Rất nhiều nghệ sỹ cùng nói lên sự thật về việc mình bị phao tin đồn nhảm như thế nào. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, trên báo chí và truyền hình đều xôn xao về vấn đề này.

Sau đó, tin tức truyền đi, Lý Vân Thâm không có cách nào khác đành đến cục cảnh sát đầu thú, thừa nhận các tội danh của mình và bị giam.

Trên truyền hình và báo chí, mọi thông tin đều không nhắc đến bất kỳ ai của Tranh Tinh, lúc này Lâm Mặc mới cảm thấy yên tâm. Cô gọi điện cho Lưu Phi nói lời cảm ơn, Lưu Phi nói đó chỉ là báo đáp ơn cứu mạng mà thôi.

Vấn đề liên quan đến Lý Vân Thâm dừng lại ở đó.

Vết thương của Lâm Mặc đã lành nhưng cô không muốn quay về công ty sớm. Tâm trạng của cô chưa ổn định mà luôn nhớ về buổi tối hôm đó, vì thế cô sợ rằng nếu cô xuất hiện lúc này sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.

Cảm thấy rất khó chịu, cô một mình lái xe đến viện phúc lợi.

Viện trưởng thấy cô mặt mày căng thẳng, bảo lũ trẻ ra ngoài chơi rồi cầm lấy tay cô, thân mật hỏi: “Sắc mặt không tốt lắm, phụ nữ không nên gắng sức quá, có thời gian để yêu đương mới tốt”.

“Yêu đương?” Lâm Mặc cười có vẻ như nghe thấy một việc lạ lùng, đột nhiên hỏi ngược lại: “Viện trưởng, tình yêu có thể sống được bao lâu?”.

Viện trưởng yên lặng rồi lắc đầu.

“Nếu có người vương vấn một tình cảm suốt mười mấy năm, bà có cảm thấy anh ta rất ngốc không?”

“Cô thấy thế nào?”

“Rất ngốc.”

“Không phải trong tiểu thuyết vẫn nói, tình yêu có thể làm cho con người ta ngốc nghếch sao?” Viện trưởng cười, trong lòng biết Lâm Mặc đã có người nào đó, chẳng qua là đang tự tìm lấy phiền não mà thôi.

“Xin lỗi, không hiểu vì sao tôi lại nói với bà chuyện này.” Lâm Mặc không muốn tiếp tục nói những lời dối trá với lòng mình. Cô thấy Giang Hạo Vũ ngốc, còn cô thì sao? Cô còn ngốc hơn cả Giang Hạo Vũ.

Viện trưởng vỗ nhẹ lên tay cô, nói những lời chân thành từ đáy lòng: “Lâm Mặc, cô phải thành thật đối mặt với trái tim mình. Không được che giấu, không được lừa dối. Cô không cần phải tự làm khổ mình như vậy. Cô là một phụ nữ, tôi hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình”.

Hạnh phúc có lẽ mãi mãi không đến với cô nữa. Nhưng cô không thể nói ra, cô chỉ cười để che giấu nỗi tuyệt vọng của mình.

Chạy trốn mãi cũng không được, sau khi bị Trương Như trách móc, Lâm Mặc không thể không kết thúc kỳ nghỉ của mình, bắt đầu đốimặt với hai người mà cô không muốn gặp.

Giang Hạo Vũ là người cô không thể gặp, Bách Vũ Trạch là người cô không muốn gặp.

Bất ngờ, vào buổi tối trước khi cô kết thúc kỳ nghỉ, Tô Á Nam chạy đến nhà cô với khuôn mặt đầy nước mắt, trong tay cô ấy cầm chai rượu uống đã vơi nửa.

Cô uống rất nhiều, mặt đỏ gay, lúc cười lúc khóc, cầm tay Lâm Mặc vẻ vô cùng đau khổ, nói không đầu không cuối.

Lâm Mặc đoán tâm trạng này của Tô Á Nam có liên quan đến Giang Hạo Vũ, không biết những ngày cô vắng mặt đã xảy ra chuyện gì không vui giữa hai người.

Tô Á Nam nói hết những lời trong lòng rồi đột nhiên ôm lấy cô khóc lóc vô cùng đau khổ.

“Mình biết là anh ấy không thích mình, mình luôn biết như thế! Mình cũng không ép anh ấy phải chấp nhận mình, mình chỉ muốn ở bên anh ấy mà thôi! Nhưng vì sao anh ấy lại tuyệt tình như thế? Vì sao ngay cả để cho mình thích anh ấy, anh ấy cũng cũng không muốn? Cậu biết hôm nay anh ấy nói gì với mình không? Anh ấy muốn mình không tốn công phí sức nữa, anh ấy không thể thích mình, mãi mãi không thể. Vì sao anh ấy lại như vậy? Anh ấy vẫn nhớ mối tình đầu của anh ấy, mình cũng không để ý, mình cũng không nghĩ đến việc anh ấy sẽ quên người con gái đó, nhưng vì sao anh ấy lại đối xử với mình như vậy? Vì sao?” Tô Á Nam khóc đến mức không thành tiếng.

Lâm Mặc chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy đau khổ như vậy, thực sự là cô ấy rất rất yêu Giang Hạo Vũ, nếu không đã không mượn rượu giải sầu.

Là lỗi của mình, Lâm Mặc nghĩ, cô luôn vô tình làm tổn thương những người bên mình cho dù cô không muốn.

Cô không biết làm thế nào để an ủi trái tim tổn thương cúa Tô Á Nam, cô đành bỏ chai rượu đi rồi dìu cô ấy lên sofa, lấy khăn ấm lau nước mắt cho cô ấy. Cô chỉ có thể làm như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy mình không còn sức lực, có lẽ một cây đại thụ như cô không còn đủ vững chắc để che mưa gió cho những người cô quan tâm nữa.

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại hơi chói tai. Lâm Mặc cầm lên, thấy tên của Liễu Vân Dật lóe sáng trên màn hình.

“Lâm Mặc, cô mau đến đây đi, Hạo Vũ uống rượu say ở PUB rồi.”

Anh ấy uống say rồi? Tô Á Nam vì anh ấy mà đau lòng nên uốngsay, còn anh ấy vì ai mà đau lòng? Cô sao? Hay vì không có được Chung Nhã Tuệ?

Lâm Mặc thở một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói: “Vậy anh đưa anh ấy về nhà”.

“Không được, tôi có việc phải đi, hôm nay chỉ có hai chúng tôi, tôi đi anh ấy không có ai chăm sóc.”

“Vì sao lại tìm tôi? Trợ lý không quản lý đời sống riêng.”

Liễu Vân Dật cười một cách đầy ý vị: “Tâm bệnh thì cần có thầy thuốc chữa tâm bệnh. Tôi sẽ gửi địa chỉ qua tin nhắn cho cô, mười phút nữa tôi đi rồi. Nếu cô không sợ mọi người nhìn thấy một Giang Hạo Vũ tốt đẹp bị paparazzi chụp ảnh trong bộ dạng như thế này thì cô không cần đến”.

Không đợi Lâm Mặc trả lời, Liễu Vân Dật cúp máy. Anh quay đầu lại nhìn Giang Hạo Vũ đang nằm trên sofa ngủ không biết trời đất là gì, trách móc: “Không biết uống thì đừng uống nhiều như thế, không thể hiểu sao anh lại có bộ dạng này nữa, đúng thật là…”

Hai thành viên trong một nhóm lại cùng thích một người con gái, người đứng ngoài đúng là không dễ nhúng tay vào. Nếu hôm nay Giang Hạo Vũ không buồn như thế thì anh đã không bảo anh ấy ra ngoài uống rượu nói chuyện, không ngờ, Giang Hạo Vũ nhìn thấy rượu là uống cho đến say, anh không có cách nào khuyên nhủ được.

Vì thế, anh đành gọi điện cho Lâm Mặc, sự việc tiếp theo như thếnào thì phó mặc cho tạo hóa.

Lâm Mặc cầm điện thoại thất thần. Liễu Vân Dật có ý định gì? Uy hiếp cô sao? Anh ta chắc chắn cô sẽ không thể bỏ mặc Giang Hạo Vũ?

Rốt cuộc cô có nên đi không?

Khi cô không biết quyết định như thế nào thì Tô Á Nam đã tỉnh táo hơn, xiêu vẹo bước đến nói: “Có việc à? Có việc thì đi đi! Mình ở đây một lát, không chóng mặt nữa mình sẽ về”.

Lâm Mặc đỡ cô ngồi xuống: “Hôm nay ở lại đây đi!”.

“Không được, ngày mai có việc, nhà mình cũng gần đây. Cậu mau đi đi, mình không phải là trẻ con.” Thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Mặc, cô đẩy Lâm Mặc ra cửa. “Mình không sao, cậu yên tâm!”

Thấy thái độ dứt khoát của Tô Á Nam, Lâm Mặc đành lái xe đến địa chỉ mà Liễu Vân Dật báo cho cô.

Khi cô đến nơi, quả nhiên Liễu Vân Dật đã đi rồi. Trong phòng lớn chỉ có một mình Giang Hạo Vũ, anh dựa nghiêng người lên sofa ngủ với vẻ không thoải mái, mày chau lại.

Cô bước đến khua tay trước mặt anh và cảm thấy đau lòng.

Năm đó, khi Chung Nhã Tuệ nói lời chia tay với anh, thái độ của anh cũng giống như vậy. Đó là một nỗi đau đớn không sao tả xiết, một nỗi tuyệt vọng của con tim đã chết khiến cô không dám nghĩ tiếp.

Cô vỗ vỗ lên vai anh muốn gọi anh tỉnh dậy, nhưng anh chỉ hơi động đậy mi mắt rồi không phản ứng gì nữa.

Để paparazzi không chụp được ảnh của họ, Lâm Mặc phải đợi ở PUB đến nửa đêm. Ở đây khá an toàn vì ông chủ cũng là người trong làng giải trí, khách đến hầu hết đều là nghệ sỹ nên công tác bảo mật rất tốt.

Khi nhờ nhân viên ở PUB giúp dìu Giang Hạo Vũ ra xe của mình thì đã ba giờ sáng.

Về đâu? Nếu cô nhớ không nhầm thì ngày mai Secret có rất nhiều việc phải làm, nếu đưa về nhà anh ấy thì e rằng đi đi về về cũng đến giờ đi làm rồi. Không còn cách nào khác, cô đành đưa anh về nhà mình.

Có lẽ Tô Á Nam đã đi rồi, nếu ba người bọn họ ở cùng nhau thì sẽ rất khó xử.

Lúc lên tầng, Giang Hạo Vũ vẫn chưa tỉnh, cả người anh dựa vào cơ thể nhỏ bé gầy yếu của Lâm Mặc. Lâm Mặc rất mệt nhưng trong lòng lại bình yên lạ thường.

Cảm giác an toàn và ấm áp, đã mười năm trôi qua mà không hề đổi thay.

Mở cửa nhà, trong phòng tối om. Lâm Mặc không bật điện, đưa anh vào phòng ngủ rồi đỡ anh nằm lên giường, đắp chăn cho anh.

Xong việc, cô yên lặng đi ra. Cô sợ nếu ở lại, cô sẽ không rời đi được vì hơi ấm áp tỏa ra từ cơ thể của anh.

Ngồi trong phòng khách tôi om, cô mệt mỏi dựa vào sofa, nhìn lên trần nhà cả đêm.

Cô không nhận ra Tô Á Nam chưa rời khỏi nhà cô.

Rượu mạnh quá, sau khi Lâm Mặc đi khỏi, ngồi một lát nhưng Tô Á Nam vẫn thấy chóng mặt, không có cách nào khác, cô đành vào phòng ngủ của Lâm Mặc nằm một lát. Dù sao cô cũng thường xuyên làm như vậy, có lúc thu âm đến nửa đêm, cô không về nhà mình mà đến thẳng nhà Lâm Mặc ngủ.

Khi Lâm Mặc đưa Giang Hạo Vũ về nhà, đúng lúc cô bị mơ ngủ đi vào nhà vệ sinh rồi ngủ quên trong đó một lúc. Khi quay lại thấy trên giường có người, cô nghĩ là Lâm Mặc đã về nên không suy nghĩ gì nhiều, vùi đầu ngủ tiếp, rất tự nhiên, cô còn khoác tay người mà cô vẫn nghĩ là Lâm Mặc.

Giang Hạo Vũ đang ngủ say nên không phản ứng gì, để cho cô khoác tay, thậm chí vô tình còn nằm sát lại.

Khoảng hai, ba giờ đồng hồ sau, trời sáng.

Giang Hạo Vũ dậy sớm đã thành thói quen, dù có uống say. Khi ngồi dậy, phát hiện ra tay phải của mình có người đang giữ, anh ngạc nhiên quay sang nhìn, mặt biến sắc, anh nhanh chóng nhảy khỏi giường.

Bị anh giằng tay ra, Tô Á Nam cũng tỉnh dậy. Cô vuốt tóc và mở mắt ra, thấy người ở trước mắt mình, cô hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Lâm Mặc đang nấu cháo, nghe thấy tiếng kêu vội chạy vào phòng ngủ, nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Tô Á Nam, cô vô cùng ngạc nhiên. Sao cô ấy không đi? Khi họ quay về, rõ ràng là cô ấy không ở đó mà.

Không đợi cô nói gì, Giang Hạo Vũ vô cùng tức giận.

“Vì sao cô lại làm thế?”

“…” Cô không làm gì, đây chỉ là hiểu nhầm thôi.

“Cô muốn tôi và Tô Á Nam ở bên nhau thì cũng không nên dùng thủ đoạn như thế này!”

“…” Cô không hề có ý đó.

“Được, được, được.” Giang Hạo Vũ nói liền ba tiếng rồi đột nhiên tiên đến bên Tô Á Nam. Anh ôm lấy cô rồi tức giận hôn lên môi cô.

Lúc đó Tô Á Nam rất ngạc nhiên, không dám phản ứng gì, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng ngọt ngào. Cô không dám tin Giang Hạo Vũ có thể hôn cô ngoài đời mà không phải là trong phim.

Lâm Mặc cũng đứng chết lặng ở đó, không dám tin cảnh hai người đang hôn nhau trước mắt mình. Máu như sắp vọt lên tận cổ họng cô. Cô cố gắng nuổt xuống, trong miệng có mùi tanh của máu.

Giang Hạo Vũ ngừng hôn nhưng vẫn ôm lấy Tô Á Nam. Anh quay đầu lại nói với Lâm Mặc: “Từ hôm nay, tôi và Tô Á Nam sẽ hẹn hò. Như vậy cô mãn nguyện rồi chứ?”.

Nói xong, anh kéo Tô Á Nam ra khỏi nhà Lâm Mặc.

Bỗng nhiên, anh rất hận sự tuyệt tình của Lâm Mặc, rõ ràng là cô giống hệt Chung Nhã Tuệ. Tối qua, anh vô tình nghe được Tô Á Nam và trợ lý nói đến việc Lâm Mặc đang giúp cô ấy theo đuổi anh, sự đau khổ và tức giận bắt đầu không ngừng giày vò anh.

Lâm Mặc có thể không chấp nhận anh, nhưng vì sao lại đẩy anh cho người khác.

Anh nói với Tô Á Nam anh không thể thích cô ấy để kết thúc trò chơi nhạt nhẽo này. Nhưng anh không ngờ, Lâm Mặc lại có chủ ý đến mức hoang đường như thế.

Được, anh sẽ cho cô toại nguyện. Dù sao khi tỉnh dậy, trái tim anh đã chết rồi, ở bên ai cũng không quan trọng nữa.

Anh không quan tâm đến gì nữa.

Lâm Mặc trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng sập cửa khi họ ra ngoài, tiếng động to đến mức dường như khiến cho cả căn phòng rung lên.

Cô cười, khóe miệng nở một nụ cười tuyệt đẹp nhưng trên mắt lại lấp lánh nước mắt. Cô mở ngăn kéo lấy lọ thuốc, bình tĩnh nuốt hai viên rồi bước đến bên giường, quỳ trước vị trí mà Giang Hạo Vũ đã nằm, nhắm mắt lại.

Cô đang đợi, đợi máu trong cơ thể mình bình yên trở lại, không còn cuộn lên từng hồi như lúc nãy nữa.

Như vậy rất tốt, đây là kết cục mà cô mong muốn.

Quay lại với công việc, Lâm Mặc khôi phục lại trạng thái vốn có, không vui vẻ cũng chẳng ngạc nhiên.

Quan hệ của họ bắt đầu thay đổi, cả công ty đều cảm thấy rất lạ, ngay cả những người hay nói cười nhất cũng không dám dò hỏi.

Lúc Lâm Mặc đọc lịch làm việc, Liễu Vân Dật và Bách Vũ Trạch ghé tai nhau thì thầm, luôn nhìn về phía Lâm Mặc.

Lâm Mặc giả vờ như không nhìn thấy gì.

Tâm trạng của Bách Vũ Trạch rất phức tạp, cậu muốn dùng ánh mắt dò hỏi cô nhưng cô vẫn lựa chọn cách giả vờ như không nhìn thấy gì.

Giang Hạo Vũ không ngẩng đẩu lên nhìn cô, mở máy tính riêng và bắt đầu làm việc của mình.

Cô cũng không nhìn anh, bình tĩnh trao đổi một số công việc làm trong ngày hôm nay.

“Thời gian tới, mọi người sẽ đi Nhật để tổ chức một buổi biểu diễn ca nhạc, vì thế nếu có thời gian, mọi người nên luyện vài câu tiếng Nhật.” Nói xong, cô bước ra khỏi phòng họp không hề quay đầu lại.

Bách Vũ Trạch đuổi theo cô.

“Chị thật sự...” Cậu không biết phải nói gì tiếp.

Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn cậu: “Đúng vậy, tất cả là do tôi sắp xếp, hơn nữa biện pháp này rất hiệu quả”.

Vừa dứt lời, cô thấy Liễu Vân Dật và Giang Hạo Vũ bước ra khỏi phòng họp, rõ ràng là nghe thấy câu nói của cô.

Giang Hạo Vũ không tỏ thái độ gì bước qua cô. Liễu Vân Dật thởdài, lắc đầu bỏ đi.

Việc này đúng là càng ngày càng rối rắm.

Từ hôm đó, Giang Hạo Vũ và Tô Á Nam có vẻ như đang hẹn hò, thậm chí họ còn mặn nồng hơn cả mọi người dự đoán.

Chỉ cần đều có mặt ở công ty, hai người không bỏ qua bất kỳ cơ hội thân mật nào. Lúc thì Tô Á Nam mang cơm hộp đến cho Giang Hạo Vũ, lúc thì Giang Hạo Vũ tặng hoa tặng quà cho Tô Á Nam. Lâm Mặc còn nhìn thấy họ ôm hôn thân mật vài lần.

Cô không thể giữ lòng mình bình tĩnh, thậm chí chỉ nhìn thấy ánh mắt ngọt ngào của họ dành cho nhau cô đã phải uống hai viên thuốc để bình tâm. Cô lựa chọn công việc cần phải ra ngoài nhiều, các công việc trợ lý khác cô đều giao cho những đồng nghiệp mới đảm nhận.

Như thế này không phải là rất tốt sao? Vì sao cô lại buồn như thế, buồn đến mức muốn chết đi? Khi Tô Á Nam nũng nịu trong lòng Giang Hạo Vũ, trong lòng cô xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ: Vị trí đó lẽ ra là của cô, của cô, của cô.

Cô bị phản ứng bất thường của mình làm cho sợ hãi, cô không biết phải làm gì.

Càng ngày cô càng không hiểu nổi trái tim mình, dường như có hai con người trong cô đang giành nhau, một người nói như vậy rất tốt, nên quyết định như vậy; một người khác lại nói không thể tiếp tục, nên bỏ cuộc, chối bỏ hạnh phúc mà mình có thể có trong tay.

Cô có thể có hạnh phúc sao? Không, cô biết chắc cô không thể có, không bao giờ có được hạnh phúc.

Một số người tiếp tục diễn vở kịch của mình, một số người vô cùng đau khổ. Người ngoài cuộc chỉ biết không ngừng thở dài.

Trước khi đi Nhật một ngày, Bách Vũ Trạch không kiềm chế được nữa, kết thúc cuộc họp, đợi mọi người rời khỏi phòng họp, cậu giữ Lâm Mặc lại.

“Chị thích Giang Hạo Vũ đúng không?”

“Không.”

“Thế vì sao gần đây chị lạ thế?”

Lâm Mặc giống như vừa uống phải thuốc nổ, bực bội vì những lý do nhỏ nhặt, trước đây cô không như vậy, chỉ yên lặng sắp xếp mọi việc để không có cơ hội phạm sai lầm.

“Có gì lạ đâu, tôi rất khỏe.”

“Chị nói dối.”

“Tôi cần phải lừa dối cậu sao? Mong cậu sau này không đề cập đến chuyện riêng tư trong giờ làm việc, có lẽ cậu cảm thấy nhàn hạ nhưng tôi không có thời gian rảnh rỗi.”

Tính cách trẻ con của Bách Vũ Trạch bộc lộ rõ trước những lời nói lạnh lùng của cô, cậu kiên quyết giữ lấy tay cô.

“Trong lòng chị em là gì? Rốt cuộc trong lòng chị những người ở đây là gì?”

Lâm Mặc không suy nghĩ gì, buột miệng nói: “Phiền phức”.

“Phiền phức?” Bách Vũ Trạch nghĩ mình nghe nhầm, hoang mang nhắc lại.

“Đúng, phiền phức, mọi người ai cũng thật phiền phức.” Lần đầu tiên cô cảm thấy tất cả những gì mình làm đều phiền phức, không biết vì sao trước đây cô có thể bình tình để hoàn thành công việc.

Khi tâm trạng không giống nhau, mọi suy nghĩ cũng thay đổi theo.

“Họ phiền phức, còn mình thì sao? Có phải mình cũng phiền phức không?” Người đang nói là Tô Á Nam.

Mắt cô hoe đỏ, đứng bên Giang Hạo Vũ. Ngoài ra còn có Liễu Vân Dật, Trương Như và vài trợ lý khác ở đó. Tất cả mọi người đều yên lặng chờ cô trả lời.

Lâm Mặc lấy lại bình tĩnh, tim cô như ngừng đập. Cô ngẩng đầu nhìn tất cả mọi người, nói rất nhẹ nhưng kiên định: “Đúng, mọi người đều phiền phức”.

Từ khi Tô Á Nam bắt đầu thành công đến khi Secret nổi tiếng như ngày hôm nay, cuộc sống của Lâm Mặc luôn gặp phiền phức. Cô phải quan tâm đến trạng thái tâm lý của họ, giúp họ thích ứng, giúp họ xử lý tất cả mọi chuyện. Cô chưa bao giờ trách móc, cam tâm tình nguyện làm tất cả bởi vì họ là những người cô muốn bảo vệ, phiền phức như thế nào cô cũng có thể chịu đựng.

Chỉ có duy nhất một điều cô không thể chịu đựng được là tình trạng như lúc này. Mọi người đều nhìn cô với vẻ hoài nghi khi nghe thấy cô thốt lên hai tiếng “phiền phức”. Đột nhiên cô cảm thầy những gì mình đã làm là không đáng. Trước mắt cô là những người cô hết sức bảo vệ họ, chỉ vì một câu nói mà họ không tin tưởng cô nữa.

Cô không để tâm đến họ nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng họp và bước ra khỏi công ty. Lúc đến bãi đỗ xe, đột nhiên tim cô đập nhanh đến mức cô không sao thở được. Lấy lọ thuốc ra khỏi túi, không còn gì ở bên trong nữa.

Uống nhanh quá, cô cười khổ sở, lái xe đến phòng làm việc của Chương Vận.

Khi gõ cửa nhà Chương Vận, cô đã không còn tỉnh táo nữa. Cô túm lấy Chương Vận, chỉ thốt lên được một tiếng “thuốc”.

Bệnh của cô nặng quá, những đau khổ trong lòng được kìm nén bao lâu nay giờ như muốn nổ tung khiến cho cô vô cùng khó chịu, hai tay ôm lấy cổ, cô cố gắng thở, cảm thấy không khí trong phổi mình ngày càng ít.

Chương Vận sợ hãi, vội vàng gọi trợ lý mang thuốc đến cho Lâm Mặc uống. Cô và trợ lý cố gắng giữ lấy tay Lâm Mặc để cô không làm hại chính mình, trong lòng cô có một dự cảm không hay.

Gần đây cô ấy uống thuốc nhiều như vậy, liệu có vấn đề gì không?

Một lúc lâu sau Lâm Mặc mới bình tĩnh trở lại, cô dựa người vào ghế, sắc mặt xanh tái. Chương Vận quỳ xuống bên cô, thận trọng hỏi: “Đồng ý để chị chữa bệnh cho em, được không?”.

“Em không sao, bây giờ em khỏe hơn nhiều rồi. Chỉ cần uống thuốc là có thể khống chế được, chị không cần phải lo lắng quá.” Lâm Mặc rất mệt, thở không ra hơi.

“Uống thuốc không phải là cách giải quyết, loại thuốc này uống nhiều sẽ bị phụ thuộc, có hại cho sức khỏe.”

“Uống liên tục thì có chết không?” Lâm Mặc hỏi lại.

Chương Vận yên lặng rồi đáp: “Nếu không quá liều thì không”.

“Vậy là được rồi.”

Thấy Lâm Mặc không quan tâm đến sức khỏe của mình khiến Chương Vận cảm thấy rất tức giận: “Bây giờ chị không phải là bác sỹ tâm lý của em, chị là bạn của em, lẽ nào em không muốn nhận sự giúp đỡ của bạn bè?”.

Lâm Mặc nghĩ đến những người mà cô coi là “bạn”, cười lạnh lùng rồi đáp: “Em không có bạn bè”.

“Em...”

“Có phải nơi này cũng không chào đón em nữa không? Vậy em sẽ đi, không phải chỉ có một mình chị là bác sỹ tâm lý.”

Chương Vận không cố khuyên giải cô nữa, cũng không muốn quản cô. Giống như trước đây, cô để Lâm Mặc ngủ trong phòng trị liệu rồi chuẩn bị bước ra ngoài.

Nhưng khi cô đóng của phòng lại, cô nghe thấy Lâm Mặc nói nhẹ nhàng: “Chương Vận, xin lỗi”.

Đóng cửa lại, nước mắt cô bỗng tuôn rơi.

Rổt cuộc là chuyện gì? Điều gì có thể giày vò một cô gái tốt thành như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?

Cô có thể cảm thấy lòng dũng cảm kháng cự lại bệnh tật của Lâm Mặc không còn nhiều nữa, khi lòng dũng cảm hoàn toàn biến mất, Lâm Mặc sẽ ra sao? Cô không dám tưởng tượng.

Lâm Mặc còn trẻ, cuộc đời của cô ấy còn dài, vì sao vận mệnh lại không công bằng với cô ấy như vậy? Vì sao?

Không ai biết được câu trả lời ngoài Lâm Mặc.