Yêu Anh, Không Yêu Anh

Chương 7: Vấn vương




Tấm cửa của phòng thay đồ mở, Dương Dương bước ra như Nam Thần bước ra từ một cuốn truyện tranh vậy. Gương mặt góc cạnh. Chiếc sơ mi làm nổi bật lên cơ thể hoàn hảo của anh. Vẫn là thu hút mọi ánh nhìn, trong đó có cô. Lạc An chưa từng nhìn anh mặc sơ mi trắng lần nào.

“Đúng là khi bất cứ chàng trai nào mặc sơ mi trắng thì cũng có thể hạ gục được người mình yêu.” Đó là định nghĩa trong ngoặc kép, còn đời thực thì chắc chỉ có những ai thực sự đẹp trai, mặc sơ mi trắng mới biến thành nam thần như Dương Dương.

- Đẹp trai đến thế cơ à?! – Dương Dương lại gần Lạc An, nở nụ cười chết người.

Giật mình, cô lùi lại phía sau. Đưa tay lên chỉnh lại tóc rồi quay đi, miệng nói:

- Anh tự luyến quá rồi đấy! – Nói xong quay mặt lại nhưng không giám nhìn vào mắt anh – Tôi đi trước đây! Cần mua vài thứ linh tinh!!

Rồi chạy vụt đi bỏ lại anh đứng ngơ ngác ở đó. Dương Dương nở nụ cười khó hiểu.

Về Lạc An, sau khi chạy khỏi đó cô dừng lại. Đưa tay chạm nhẹ lên ngực, lồng ngực cô như có ai đang đánh trống trong đó. “Thịch!! Thịch!!”

“- Nguy hiểm quá! Lần sau phải cẩn thận hơn mới được!” – Cô lẩm bẩm và ngay lập tức gặp 4 ngôi sao điện ảnh đang đóng phim tình yêu đi đến.

- Ơ Dương Dương đâu mà để Lạc An một mình thế này!! – Hạo Nhiên chạy ra, vồ lấy vai cô.

- Cái tên này, chắc lại bỏ Lạc An đi mua sơ mi rồi đúng không?! – Mi Lan làm mặt bất công.

- Sao Mi Lan biết … Cậu ta đang trong khu vest kia kìa!!! – Cô vừa nói, tay chỉ về phía cửa đúng lúc Dương Dương từ trong đi ra. Tức là.. cô đang chỉ vào anh.

- Ơ cái tên này thiêng thật đấy, vừa nhắc cái là xuất hiện luôn! – Mi Lan cười nói.

Cô nhìn thấy anh, vội bỏ tay xuống và quay đi. Anh thản nhiên đi đến.

- Này sao cô chạy nhanh thế hả?! Đi mà chẳng chờ tôi gì cả!

Lạc An cắn môi nghĩ thầm: “Loại người gì mà lại nhây như thế này cơ chứ.” Cô quay lại mỉm cười với Dương Dương mà nụ cười mang đầy ẩn ý và sự căm hờn.

- Anh mua đồ của anh! Tôi không làm phiền! Đúng không?!!!

- Ơ kìa, giữa chúng ta sao lại nói là “làm phiền được”. – Vừa nói anh vừa vòng tay qua ôm chọn lấy đầu Lạc An. Tất cả chỉ đứng đó tủm tỉm người 2 cái con người thú vị này.

*

18:00 pm: Tại sảnh

- Sang Howling ăn tối nhé! Tôi đặt bàn ở đó rồi! – Mở màn lại là Vũ Huy, cậu chàng chu đáo gọi điện đặt bàn ngay sau khi nhận lệnh của Thụy Chi. Kẻ nói người nghe đương nhiên tất cả sẽ đồng tình rồi.

Mất 15 phút lái xe sang nhà hàng. Xuống xe, cả một dãy nhà san sát và khủng bố đập vào mắt người nhìn. Đèn điện lung linh, người ra kẻ vào nhộn nhịp, không khí vô cùng sầm uất.


- Làm thế nào mà Vũ Uy thiếu gia lại đặt được chỗ ở nơi “sang chảnh” thế này? – Dương Dương không quên đá đểu Vũ Uy một câu. Đáp lại Dương Dương bằng ánh mắt thản nhiên:


- Tất nhiên là có cách rồi. Đại thiếu gia Vũ Uy đây mà lại không thể đặt mời các cậu một bữa sao??!!

Đang chuẩn bị vào bàn thì một nhân viên chạy ra cản lại.


- Xin lỗi quý khách!! Nhà hàng chúng tôi yêu cầu khách ra vào phải vận đồ lịch sự ạ!


Hạo Nhiên tròn mắt, quay lại nhìn tất cả người của mình thản nhiên đáp:


- Có ai ở đây là trang phục không lịch sự?!


Cô nhân viên đi thẳng đến chỗ cô gái “đen xì” của hội, cúi mình trước khách hàng và nói:


- Thưa quý khách! – Và cô gái đó là Lạc An. Không chỉ người khác, chính Lạc An cũng trợn mắt không tin vào tai mình.


- Gì cơ?! Cô nói ai ăn vận không lịch sự?!


- Dạ! Tôi chỉ làm theo quy định của nhà hàng thôi ạ! – Nhân viên vẫn gập người trước Lạc An nhưng nét mặt có vẻ coi thường.


Cười khỉnh, Lạc An quay lại nói:


- Tớ vào bây giờ, các cậu cứ vào trước đi!


Nét mặt của mọi người thì đương nhiên là không thể làm thế rồi. Nhưng Lạc An quả quyết:


- Vào đi! Tớ vào ngay thôi! Yên tâm!! Đi đi!!


Nét mặt nghiêm túc của Lạc An làm chính các bạn của mình lo lắng có phần sợ hãi. Nghe theo lệnh, lũn cũn đi vào phòng ăn. Nhưng Dương Dương thì không, anh vẫn đứng đó chờ mặc kệ cô nói.


Cô im lặng một hồi, rút điện thoại ra bấm một dãy số nào đó.


“- Lạc An em có chuyện gì sao?!”


- Anh đang tính ký kết với bên Howling sao?! – Lạc An nói to, đủ để cho cô nhân viên kia khiếp sợ.


“- Anh đang cân nhắc. Sao em hỏi vậy??!! Em đang ở đâu?!”


- Nhà hàng chính của cái công ti đó, phiền anh gọi cho giám đốc nói cô nhân viên cho em vào. Cô ta nói em ăn vận không lịch sự nên giờ kẹt bên ngoài rồi!


“- Gì cơ?!”


“- Em chờ anh chút xíu!”


Cô cúp điện thoại, dương ánh mắt sắc bén khiến người ta thoáng chút sợ sệt. Dương Dương đứng đó, nhìn thái độ của Lạc An.


Độ khoảng 5 phút sau, có 1 người phụ nữ và 2 người đàn ông chạy ra với tốc độ nhanh chóng.


- Cô là Diệp Lạc An đúng không ạ?! – Người phụ nữ cúi cúi đầu. – Tôi là quản lý của nhà hàng, có mắt như không đã thất lễ với cô Diệp rồi!


Nhìn chính quản lý của mình cúi nép người, cô nhân viên nọ cũng cúi đầ lia lịa miệng nói xin lỗi hình ảnh thật nực cười.


- Và …?! – Lạc An nghiêng đầu nhìn Quản lý.


- À vâng, nghe nói Thiếu gia Vũ Huy đặt bàn ở lầu 2 nhưng phòng VIP của nhà hàng vẫn còn trống, xin phép đưa Tiểu Thư và Thiếu Gia lên phòng ạ.


Dương Dương có chút bất ngờ trước thái độ của Lạc An, giờ thì anh đã biết thêm đôi chút về tính cách khó ưa khó chịu và khó chiều của cô nàng.

*

Không chỉ ngạc nhiên vì đột nhiên được vào phòng VIP dù khách đến sau và nhà hàng này thì có khi phải đặt bàn cả tháng trời mà giờ trong nháy mắt đã được sống sang chảnh ngay lập tức thế này.


- Tôi vừa bỏ lỡ chuyện gì sao? – Hạo Nhiên quay đầu về phía Lạc An.


Cô không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ.


21:00 pm


Dương Dương đưa Lạc An về. Đến ngõ nhà cô, anh dừng xe lại. Cô quay sang nhìn anh với cái nhìn khó hiểu, định mở cửa xe thì anh đưa tay khóa chốt xe lại.


- Từ từ đã, tôi ăn thịt cô đâu!


- Có chuyện gì thì nói nhanh đi!! – Lạc An chau mày khoanh tay trước ngực. Dương Dương mỉm cười:


- Tôi chỉ định là sẽ xuống mở cửa xe cho cô thôi mà cô làm lỡ hết lòng tốt của tôi rồi. – Anh vừa mở khóa xe, Lạc An nhanh chóng phi xuống làm anh giật bắn mình lao xuống

theo.


- Từ từ, tôi đưa cô về!


- Không cần!


- Đã bảo đưa về là đưa về!! – Dương Dương gắt lên túm lấy cổ tay Lạc An, cô vùng vằng một lúc cũng chịu để anh đi cùng.


Bóng 2 người trên con đường thắp đầy ánh đèn, 2 bên là hàng cây xum xuê. Im lặng một hồi, Dương Dương lên tiếng:


- Chắc mai tôi đi sau rồi!


- Ừm..! – Lạc An che sự tò mò của mình bằng âm thanh phát ra từ cổ họng.


Anh kéo tay cô đi đằng sau, gương mặt trong ánh đèn vẫn rất đỗi đẹp trai.


- Không hiếu kỳ sao?!


- Nói đi! – Cô nhìn về phía hàng cây, cố tỏ vẻ không quan tâm.


- Mai đi bận việc cần sử dụng chiếc sơ mi hôm nay cô chọn đấy! – Dương Dương quay lại nhìn Lạc An, mắt cô dáo dác nhìn anh rồi lại nhìn ngang nhìn dọc.

Anh mỉm cười nhè nhẹ, kéo tay cô đi tiếp.