Yêu Anh Không Hối Hận

Chương 8




Vụ án của Uông Ánh Quân vẫn còn đang thẩm tra, tất cả mọi người đều đang chờ xem Thẩm Bội Tuyền sẽ xử lý án này thế nào ── không chỉ vì cô là Chánh án, mà còn vì. . . . . . các tạp chí bát quái đều nói Tiểu Quân cùng Sĩ Dương từng có quan hệ yêu đương, mà cô cùng Sĩ Dương cũng có tình cảm mập mờ, không rõ ràng. Vốn dĩ chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết, nhưng giờ thì…mọi người đều biết.

Dù vậy thì Thẩm Bội Tuyền vẫn mặc kệ, cô vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không dao động ── phải phán như thế nào thì cô sẽ làm thế ấy, cho dù trong lòng cô cũng cảm thấy Đường Vinh có vấn đề, nhưng cô vẫn như cũ bảo trì trung lập.

Muốn xử bị cáo có tội, Sĩ Dương phải lấy ra tất cả chứng cứ để thuyết phục cô; cô không thể nào tiếp nhận những ngôn từ mơ hồ kia, thứ cô cần là bằng chứng xác thực.

Nhưng cô biết việc điều tra của Sĩ Dương đang gặp khó khăn ──

Quả thật Tiểu Quân đã chịu đủ kinh sợ, dường như cô ấy không muốn lại ra toà đối chất với Đường Vinh, hoặc là nói, Tiểu Quân căn bản không nghĩ sẽ gặp lại Đường Vinh.

Mặc dù Tiểu Quân không nói rõ, nhưng cô cảm thấy cô ấy không muốn kiện, cũng không dám kiện!

Trên thực tế, Tiểu Quân rất sợ mỗi lần nhắc tới hai chữ Đường Vinh ── ngày đó khi cô ngồi ở trong phòng nhỏ, mặc dù nhìn thấy Đường Vinh thông qua tấm kính thuỷ tinh, mặc dù Đường Vinh không nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn bị hù doạ đến nỗi ngay cả lời nói cũng không nói rõ được.

Nếu nói Tiểu Quân cam tâm tình nguyện cùng Đường Vinh lên giường, đúng là có quỷ mới tin!

Cho dù Tiểu Quân không kiện thì kiểm phương cũng có thể làm, bởi vì đây là tội công tố, căn bản không cần Tiểu Quân nói kiện, nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng, Tiểu Quân phải ra tòa bày tỏ việc cô bị ép buộc, là bị ép, chứ không thể như lần đối chất trước, luật sư hỏi cô có từng cùng Đường Vinh lên giường ân ái hay không, cô lại trả lời có, những từ ngữ như vậy khiến người khác hiểu rằng cô không phải bị ép, mà là cam tâm tình nguyện.

Tại sao Tiểu Quân lại sợ Đường Vinh như vậy?

Chuyện này đúng là rất phiền toái. Những lời nói kia đã được ghi chép lại. Dù cho trong lòng Thẩm Bội Tuyền còn nghi vấn, nhưng lời nói đó lại ảnh hưởng đến hai quan toà kia.

Thẩm Bội Tuyền tự hỏi, việc Tiểu Quân thừa nhận cùng Đường Vinh "lên giường ân ái" , mà không phải bị cường bạo, trong này nhất định có nguyên nhân đặc biệt. . . . . .

Ai! Không chỉ có Sĩ Dương, mà ngay cả cô cũng cảm thấy phiền não; lần này Tiểu Quân xuất hiện quả thật đã làm rối loạn tâm tư của bọn họ, càng không cần nói đến màn tỏ tình của hai người vào đêm hôm ấy, bởi vì nó giống như. . . . . .

Chưa từng tồn tại!

Hiện tại trong mắt anh chỉ có Tiểu Quân, thậm chí vì Tiểu Quân mà chửi cô. . . . . . Ai ──

Giữa trưa, Thẩm Bội Tuyền đi ra khỏi tòa án ── cô cần tìm một chỗ để tỉnh táo suy nghĩ. Mặc dù đây không phải là công việc của cô, mặc dù trong lòng luôn nghĩ chỉ cần làm tốt chức vụ quan toà của cô là được rồi, nhưng khi nhìn Nghiêm Sĩ Dương giống như con ruồi không đầu bay tán loạn, cô vẫn không tự giác mà muốn nghĩ biện pháp giúp anh.

Cô đi tới một quán cà phê, kêu một ly cà phê và một món ăn, trên bàn là quyển vở ghi chép, nắm cây bút trong tay, ở trên quyển vở viết đông viết tây, giống như đang phán đoán cái gì.

Cà phê cùng món ăn đã đưa tới, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, trên cuốn vở là sơ đồ quá trình của vụ án, óc cô không ngừng suy luận. . . . . . Năm đó rốt cuộc là có chuyện gì?

Tiểu Quân biến mất cả đêm, nghe nói khi đó, Đường Vinh từng cùng cô về Uông gia để gặp cha mẹ, khi đó liền có tin đồn là bọn họ ở chung một chỗ, mấy năm nay cũng chưa từng gặp qua. . . . . .

Rốt cuộc Đường Vinh là người như thế nào? Làm sao mà chỉ trong một đêm lại xuất hiện trong khi Tiểu Quân cùng Sĩ Dương vẫn còn đang lui tới?

Người này rốt cuộc chui ở đâu ra?

Anh ta là danh nhân, là con trong một gia đình nổi tiếng, truyền thông nói anh ta hòa ái dễ gần, thường quyên tiền làm việc thiện; nhưng Tiểu Quân lại rất sợ anh ta, rốt cuộc là tại sao. . . . . .

Cô cũng rất hoài nghi, ngày đó cô cũng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của anh ta.

"Xin hỏi tôi có thể ngồi chứ?"

Một người đàn ông đột nhiên mở lời, cắt đứt tất cả suy nghĩ của Thẩm Bội Tuyền, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nói chuyện, trong lòng kinh ngạc không thôi, thậm chí có phần tức giận.

Đó là luật sư của Đường Vinh. . . . . . Đối phương kéo cái ghế đối diện Thẩm Bội Tuyền, trực tiếp ngồi xuống, thậm chí gọi phục vụ, kêu một ly cà phê. "Không ngại cùng bàn chứ?"

Thẩm Bội Tuyền dựa vào ghế, ôm ngực nhìn anh ── đây cũng không phải là ngày đầu tiên cô ngồi lên vị trí hiện tại, cô làm sao có thể không biết người trước mắt này có mục đích gì."Anh thật to gan! Vụ án của đương sự anh hiện tại đang do tôi thẩm tra, vậy mà anh dám bí mật tới đây gặp tôi? Anh có tin là tôi mời kiểm sở tới đưa anh về trừng phạt không?"

"Không cần tức như vậy chứ?"

"Nếu bây giờ anh lập tức rời đi, tôi còn có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nếu không tôi liền theo luật điều thứ 40 mời kiểm sở đưa anh về trừng phạt!"

"Chánh án Thẩm sao lại khó khăn vậy? Chẳng lẽ những điều tôi định nói, một chút hứng thú cô cũng không có sao?"

"Không có!"

Đối phương vẫn ung dung, "Vậy cũng không nhất định, có lẽ những gì tôi sắp nói, Chánh án Thẩm sẽ có hứng thú đó."

"Mời rời đi. . . . . ."

"Nghe nói kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương cùng vị hôn thê của đương sự tôi lúc ở đại học từng là người yêu của nhau?" Anh ta trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, để tránh bị cô đuổi đi thật.

Thẩm Bội Tuyền không nói.

"Chỉ là khi đó, cô Uông Ánh Quân bị đương sự của tôi theo đuổi. . . . . . Là đàn ông đúng là sẽ không chịu nổi, khó trách kiểm sát Nghiêm cứ gây sự với đương sự tôi."

Thẩm Bội Tuyền cười, "Hôm nay anh tới đây, chắc không chỉ là muốn làm ảnh hưởng đến lòng của tôi chứ? Anh có lời gì thì thành thật mà nói đi!"

Bởi vì kết quả cũng giống nhau, đợi bản án thẩm lý xong, cô nhất định sẽ xử lý tên luật sư phách lối cuồng vọng, xem kỷ luật như không này.

"Nghe người ta nói, tình cảm của chánh án Thẩm cùng kiểm sát Nghiêm cũng không tệ lắm?"

Tim lỡ một nhịp, nhưng cô vẫn cố gắng giả bộ không bị ảnh hưởng, "Luật sư không lo đọc hồ sơ, lại ở đây xem tạp chí bát quái. Nếu như anh lo lắng tôi sẽ thả cho kiểm sát Nghiêm, vậy thì… anh nên thay đương sự của mình biện hộ cho tốt."

"Tôi đương nhiên không lo lắng chánh án Thẩm thiên vị, bởi vì Chánh án Thẩm nhất định cũng rất rõ ràng, vụ án này nếu như kiểm phương thắng, đương sự tôi có tội, vậy thì… kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương cùng cô Uông Ánh Quân có thể hợp lại rồi." Vừa nói trên mặt vừa nở nụ cười tự tin, anh ta cho là nói như vậy nhất định sẽ làm cho Thẩm Bội Tuyền dao động.

Thẩm Bội Tuyền nhăn mày, "Cho nên?"

Luật sư thở dài, "Tôi thật sự cảm thấy không đáng cho chánh án Thẩm! Làm sao mà Uông Ánh Quân có thể vượt qua cô, Nghiêm Sĩ Dương như thế nào lại không có ánh mắt như vậy, cứ cố chấp với một tàn hoa bại liễu. . . . . ."

"Tàn hoa bại liễu?"

"Đương nhiên! Cũng không biết Uông Ánh Quân bị đương sự tôi chơi đùa bao nhiêu lần, không phải là tàn hoa bại liễu thì là cái gì? Nghiêm Sĩ Dương cũng thiệt là, không hiểu sao lại thích đôi giày rách mà người khác đã mang. . . . . ."

Thẩm Bội Tuyền khoanh tay ôm ngực, không nhịn được cười một tiếng, "Ngày đó đối chất, anh hỏi Uông Ánh Quân có phải từng theo đương sự của anh lên giường ân ái hay không? Anh dùng từ là 『 ân ái 』….Sao hiện tại anh lại nói Đường Vinh 『 chơi đùa 』? !"

Luật sư đột nhiên cứng họng, trong nháy mắt sắc mặt biến trắng ── ông trời, Thẩm Bội Tuyền thế nào lại lợi hại như vậy, hai ba câu nói liền tóm lấy sơ hở trong lời nói của anh?

Thẩm Bội Tuyền cười, "Đại luật sư, tôi rất rõ ràng việc anh định nói gì với tôi hôm nay, anh hi vọng để cho tôi cảm thấy nguy cơ, đừng để kiểm phương thắng kiện, nếu không thì Nghiêm Sĩ Dương sẽ hợp lại với Uông Ánh Quân, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, khi tôi thẩm lý bất kỳ một vụ án nào, cái tôi nghĩ tới đều không phải là chính mình."

Đứng lên, thu thập xong mấy thứ, "Đại luật sư, tôi chỉ có thể nói cho anh biết là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, anh nên để dành tâm tư mà biện hộ cho đương sự của mình đi!" Cô nói xong liền rời đi.

Luật sư ngồi ngây ngốc tại chỗ, chân mày nhăn sâu, càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Bội Tuyền khó chơi.

Nhìn ngoài mặt cô có vẻ im lặng, nhưng mỗi một câu nói, mỗi một cử động, biểu tình trên mặt, cô đều nhìn ở trong mắt, không bỏ qua chút nào.

Thẩm Bội Tuyềnn trả tiền, đi ra khỏi quán cà phê, ly cà phê của cô một hớp cũng chưa uống, món ăn cô kêu một miếng cũng không ăn được, nhưng chuyến đi này vẫn có thu hoạch khá lớn.

Ít nhất cô càng chắc chắn ── Đường Vinh có vấn đề.

Nhưng đồng dạng cũng làm cô đau lòng, cô phải lựa chọn thế nào đây? Cô thật muốn một tay đem Tiểu Quân cùng Sĩ Dương ở cùng một chỗ sao?

Cô sao có thể vì chuyện này mà cảm thấy khó xử? Cho dù cô phải cô độc cả đời, cuộc đời phải đi một mình, cho dù cô phải tự tay đem người đàn ông mình yêu nhất tới bên cạnh người con gái khác, thì cô cũng không thể quên lời thề muốn giữ vững chính nghĩa của mình.

Nhưng vẫn còn có người khác đang hoài nghi cô!

Thẩm Bội Tuyền đi ra khỏi quán cà phê, đi trên lối đi bộ, chuẩn bị trở lại phòng làm việc tiếp tục công việc ── cái tên chết tiệt kia, vốn dĩ cô có thể hưởng thụ một chút nhàn nhã khó có được này, sau đó mượn cơ hội tìm ra đầu mối, để biết bước kế tiếp phải làm như thế nào, kết quả là tên kia đột nhiên xuất hiện, làm cho cô cái gì cũng không thể hưởng thụ.

Mặc dù cô rất rõ ràng Đường Vinh có vấn đề, nhưng trong này vẫn có một bí ẩn lớn, mà người duy nhất có thể dẫn đường sáng cho bọn họ chỉ có Tiểu Quân. . . . . .

Nhưng Sĩ Dương lại không thể ép Tiểu Quân ── cô ấy đã đủ đáng thương, lần đó ra tòa đối chất, thông qua microphone có thể nghe thấy thanh âm run rẩy của cô ấy, thật là làm người ta đau lòng không dứt.

Thẩm Bội Tuyền còn cảm thấy như vậy, huống chi là Sĩ Dương. . . . . . Chỉ sợ tâm anh đau đến muốn nổi điên, giống như chính miệng anh nói ── đau lòng đến muốn nổi điên. . . . . .

Nghe Đường Vinh đe doạ Tiểu Quân, có lẽ Tiểu Quân có nhược điểm gì đó rơi vào tay Đường Vinh, khiến Đường Vinh có thể không chút kiêng kỵ đe dọa cô.

Cô dám kiện thì kiện. . . . . .

Đến bây giờ nhớ tới, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn rất tức giận, trong lòng càng chắc chắn tên Đường Vinh đó không phải là người tốt, lên trên tòa án vẫn không có sợ hãi.

Đến nay kiểm phương còn chưa có chứng cứ gì rõ ràng, nhưng nói ra cũng thật xấu hổ, lòng của cô giờ đã có thành kiến mãnh liệt với Đường Vinh, vậy thì….sẽ rất bất lợi với anh ta.

Trong đầu Thẩm Bội Tuyền vẫn còn đang suy nghĩ miên man, nhưng nói thật, cô thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới việc tại sao cô lại không để tâm tư trên người mình, mặc dù miệng của tên luật sư kia đầy lời vô vị, nhưng những lời anh ta nói cũng đúng sự thật.

Với cá tính của cô, cộng thêm việc cô được giáo dục trong môi trường này, làm cho cô không thể vì chính mình nghĩ quá nhiều.

Cho dù cuối cùng cô xử Đường Vinh có tội, tự tay đem Sĩ Dương tới bên cạnh Tiểu Quân, thì đó cũng là mệnh của cô ── cô cùng Sĩ Dương không có duyên phận, cô cũng không trách ai.

Thành thật mà nói, cô mệt quá rồi, nhiều năm ngồi ở vị trí này làm cho cô mệt mỏi kiệt sức, có phải hay không đã đến lúc… cô không còn thích hợp ở vị trí này nữa rồi ?

"Em mới vừa đi nơi nào?"

Vốn dĩ Thẩm Bội Tuyền cúi đầu đi bộ, vừa nghe âm thanh, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, người đến là Nghiêm Sĩ Dương, anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Như thế nào? Tại sao mỗi người đếu cứ như vậy mà xuất hiện, em chỉ muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút cũng không được sao?"

Nghiêm Sĩ Dương mím môi, vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm, trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia sáng lạnh. Anh ngại nhìn thấy cô, gằn từng tiếng hỏi lại một lần nữa, "Em mới vừa đi nơi nào?"

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, dĩ nhiên cũng phát hiện sự khác thường của anh, chỉ là cô không hiểu, anh vì sao lại tức giận như vậy? Cô lại làm cái gì không đúng sao?

Gần đây cô thường làm anh không vui ── từ việc cô không chịu giam giữ Đường Vinh, đến việc cô đồng ý để Tiểu Quân ra tòa cùng Đường Vinh đối chất, cô biết cô quyết định như vậy sẽ khiến Sĩ Dương không vui, nhưng cô vẫn cho là anh có thể thông cảm với cô.

"Tại sao em có thể làm như vậy?"

"Đến cùng thì em đã làm cái gì?" Cô cảm thấy bất đắc dĩ, thời gian này vì vụ án của Tiểu Quân, anh với cô có thể nói là phản bội rồi.

Biết nhau nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng có xung đột như vậy?

Cho dù cô không nguyện tin tưởng, nhưng cũng không thể không tin ── tâm của anh vẫn còn nhớ Tiểu Quân, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa từng để xuống.

Vậy đêm hôm đó anh nói thích cô thì tính là gì? Lừa gạt cô? An ủi cô? Trêu cợt cô?

"Em mới vừa đi gặp người nào?" Anh trầm giọng hỏi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh thật không thể tin được cô là như vậy người, luôn luôn tự xưng là công chính, lời thề duy trì chính nghĩa của cô đâu rồi!

"Em đi gặp ai?" Cô nào có đi gặp người nào. . . . . . Chẳng lẽ anh nói tới luật sư kia?

"Tại sao em có thể cùng luật sư của bị cáo gặp mặt?" Nghiêm Sĩ Dương gằn từng tiếng, gần như cắn răng nghiến lợi chỉ trích cô.

Mỗi một chữ, vừa bắt đầu dường như không có chút cảm giác nào, nhưng ở trong đầu cô lặp đi lặp lại, cứ như thế đâm vào tim cô.

"Là do anh ta tới tìm em!" Cô nghĩ muốn giải thích, mặc dù đây không phải là thói quen của cô, cô tự nhận là người đi ngay, ngồi thẳng, người khác phê bình chỉ trích, cô sẽ dùng một tiếng cám ơn để đón chiêu, nhưng anh phê bình lại làm cho cô nóng nảy muốn đáp lại, muốn vì mình mà cãi lại.

"Không cần nói dối! Anh đều đã thấy được." Nghiêm Sĩ Dương chỉ trích, "Hai người các ngươi ngồi ở trong quán cà phê, trò chuyện rất vui vẻ. Anh ta đi tìm em? Anh ta biết em sẽ ở trong quán cà phê đó sao? Các người có tâm linh cảm ứng à? Mẹ nó, em lừa gạt ai chứ?"

"Em không có lừa anh." Một câu cuối cùng, cô vì mình giải thích.

"Em. . . . . Tại sao em có thể lén lút cùng luật sư của bị cáo gặp mặt? Các người nói cái gì? Anh ta muốn em làm cái gì? Em nói đi! Đem tất cả nói cho rõ ràng."

". . . . . ."

"Tại sao không nói lời nào? Em có tật giật mình sao? Nói đi chứ!" Anh cảm thấy rất đau ── tận mắt nhìn thấy cô như vậy!

Cô hít sâu, lần nữa mở mắt, trong mắt là một mảnh ướt át ── Đủ rồi! Thật là đủ rồi, vì vụ án của Tiểu Quân, anh có thể đem tất cả mọi người biến thành người xấu; chỉ cần không thuận ý anh thì đều là người xấu."Anh thật rất thích Tiểu Quân có đúng hay không?"

"Không cần đổi đề tài, em. . . . . ."

"Nếu như Tiểu Quân không có xuất hiện, anh còn có thể đối với em như vậy sao?" Nước mắt chậm rãi chảy ra, cô nhìn anh, giống như là muốn nhìn xuyên anh, sau đó để cho chính mình chết tâm.

"Em. . . . . ."

Lau nước mắt, thật là nên hết hi vọng rồi, đủ rồi, cô không cần lại bị nhục nhã như vậy nữa. . . . . ."Anh đi tố cáo đi! Tìm kiểm sát tới điều tra tôi, muốn nói chuyện, muốn hỏi han; muốn bắt, muốn giam giữ đều có thể, còn không thì anh đi đến Viện Giám Sát tố cáo tôi đi! Anh muốn làm gì cũng được, tùy anh, tôi không quan tâm!"

". . . . . ."

"Tôi không thẹn với lương tâm, đến chết tôi cũng vẫn lặp lại câu ấy, là luật sư của bị cáo tới tìm tôi, chẳng quan hệ gì tới tôi! Anh muốn hiểu lầm tôi thế nào thì tùy anh thôi, lòng tôi an ổn là được." Thẩm Bội Tuyền quay đầu, đẩy anh ra một bên, đi trở về tòa án, đem tất cả tình cảm còn lại thu thập sạch sẽ.

Vào giờ phút này, cô không có tình cảm riêng tư rồi !

Nghiêm Sĩ Dương xoay người, nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng đột nhiên đau xót ── Kỳ quái? Cùng luật sư của bị cáo gặp mặt là cô, rõ ràng là cô không đúng, làm thế nào anh lại cảm thấy người sai là anh?

Trong lòng anh thầm mắng một tiếng, cả người đau đến bất lực, nhìn bóng lưng Tiểu Tuyền rời đi, anh thật rất đau lòng.

Anh rốt cuộc nên làm cái gì?

Một bên là Tiểu Quân, một bên là Tiểu Tuyền, làm sao anh lại rơi vào tình cảnh như vậy? Anh rốt cuộc nên chọn người nào?

Một là cô gái cả người bị thương, cần anh vì cô mang đến chính nghĩa; một người đã tồn tại rất sâu trong lòng anh, sâu đến đến nỗi anh không thể bỏ qua; anh không nghĩ muốn lựa chọn, nhưng từng hành động của anh bây giờ đều phải chọn lựa giữa hai cô gái.

Thật là khó. . . . . .

- - - - - - - - - - - - - -

"Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà."

Lại thêm một lần mở phiên toà không có lợi ích ── hai bên kiểm, biện vẫn biện luận chủ đề cũ, một bên muốn tố tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, một bên thì lý giải đây là hành vi tình dục bình thường giữa vị hôn phu và vị hôn thê.

Bởi vì Tiểu Quân sợ, nên không dám ra đối chất, cũng không dám nói kiện; còn bị cáo thì cắn chết một điểm này, cho rằng việc này đại biểu là người bị hại không có ý định kiện.

. . . . . . Hoặc là nói, án này không có người bị hại?

Nhưng Nghiêm Sĩ Dương vẫn khăng khăng nói việc này cùng ý tứ của người bị hại không liên quan, đây là tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, là tội công tố, người bị hại vẫn còn trong tâm trạng mơ hồ.

Thẩm Bội Tuyền thở dài ── mở ra mấy lần phiên toà, hai bên nói lên một chút chứng cứ, nhưng đều là lượn quanh vấn đề này; hai quan toà kia cũng cảm thấy như vậy là quá lâu, nên mau sớm xử lý.

Nhưng Thẩm Bội Tuyền không muốn nhanh như vậy liền quyết định không thụ lí, bởi vì lòng của cô luôn cho là Đường Vinh có vấn đề!

Nhưng mà bây giờ cô lại không cách nào thuyết phục hai quan toà kia, bởi vì hai vị quan toà đều cho là ── nếu như Tiểu Quân không muốn ra mặt cãi lại, nghĩa là Tiểu Quân tự nguyện cùng Đường Vinh phát sinh quan hệ.

Nói một cách khác, cho dù trên người của người bị hại phát hiện được tinh dịch của bị cáo, nhưng nếu người bị hại không ra mặt nói cô bị xâm hại, hơn nữa khi đối chất với bị cáo lại nói ra những từ ngữ mơ hồ, như vậy sẽ rất khó định tội.

Cho nên, trọng điểm là phải biết Tiểu Quân rốt cuộc đang sợ cái gì? Tại sao Tiểu Quân lại sợ Đường Vinh như vậy?

Trở lại phòng làm việc, Thẩm Bội Tuyền cởi bỏ áo quan toà; học tỷ vội vàng nhận lấy, giúp cô treo lên, sau đó chạy tới quan sát nét mặt của cô.

"Học tỷ, giúp em gọi điện tới kiểm sở, nói em muốn cùng Sĩ Dương nói chuyện."

"Không thành vấn đề, đương nhiên là không thành vấn đề." Học tỷ lấy điện thoại, "Chị sớm đã nói, em nhất định phải có hành động, như vậy mới có thể đem người đoạt lại a. . . . . ."

Không muốn nhiều lời, hiện tại lòng của cô đã lắng đọng ── cô không phải vì mình!

Bấm điện thoại xong, lập tức giao cho Thẩm Bội Tuyền. Cô nhận lấy, "Này! Là tôi."

Nghiêm Sĩ Dương rất kinh ngạc ── giữa hai người vẫn còn một chút lúng túng, cô không muốn tồn tại cảm xúc hai người, liền lập tức vào chủ đề, "Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, cho nên tôi muốn cùng Tiểu Quân gặp mặt."

Học tỷ nghe, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ông trời, cuộc tình tay ba này…nhân vật chính rốt cuộc muốn ngả bài sao? Trời ạ. . . . . . Cô có thể chính mắt thấy sao?

Nghiêm Sĩ Dương im lặng một hồi, ". . . . . . Em định làm gì?" Anh có chút kinh ngạc, bởi vì quan toà lén lút gặp người bị hại, quả thật có chút kỳ quái.

"Gặp mặt rồi nói đi!" Nói xong liền tắt máy.

Học tỷ nhìn, "Tại sao lại tắt máy?"

"Nếu không thì sao? Em với Sĩ Dương cũng không có chuyện gì khác để nói."

"Các ngươi không phải. . . . . ."

"Không phải! Cho dù là đã từng…thì về sau cũng không phải rồi." Cô rất chắc chắn, âm thanh lạnh lẽo, tuy chưa đến mức vô tình, nhưng ít nhất cô cũng thoát ra được rồi.

Cô không muốn cuốn vào trong đó, không muốn làm khó mình, cũng không muốn làm khó Sĩ Dương ── so với cô, Tiểu Quân càng cần Sĩ Dương.

"Em thật ngốc."

"Có lẽ...!" Kỳ thật cô vẫn giữ câu nói kia ── thích một người, không nhất định phải cùng anh ở chung một chỗ, chỉ cần anh có thể hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi. . . . . .

Đã nhiều năm như vậy mà cô vẫn giữ câu nói này.

Vốn dĩ Nghiêm Sĩ Dương muốn lái xe chở Thẩm Bội Tuyền đi, nhưng cô cự tuyệt; cô tự mình đi taxi tới ── có lẽ cô cũng không muốn quá thân cận với kiểm phương.

Khi đến địa điểm mà Nghiêm Sĩ Dương chỉ định thì thấy anh đang đứng chờ ở đó, "Tại sao không đi xe của anh?"

". . . . . . Tôi không muốn bỗng chốc lại bị bị cáo nhảy ra chỉ trích tôi lén lút gặp kiểm sát."

Hít sâu, "Chuyện ngày đó, thật xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, tôi cũng không để ý." Cô thật không muốn nói chuyện nhiều, có lẽ bởi vì bây giờ phải xử lý công sự, hơn nữa, cô quả thật giận anh.

Cho dù không phải quan hệ trai gái thì cũng là bạn tốt nhiều năm, nhưng… anh lại cứ như vậy mà chỉ trích cô, không có chút nào sợ cô đau lòng.

"Ở chỗ này sao?"

Gật đầu, "Em định làm thế nào?"

"Còn có thể làm sao? Khuyên cô ấy. . . . . . Tôi cũng cho là tên Đường Vinh đó có vấn đề, nhưng thái độ của Tiểu Quân mới là mấu chốt."

Nghiêm Sĩ Dương gật đầu. Trên thực tế, bởi vì anh không tìm ra biện pháp nào khác, nên không thể làm gì khác hơn là để cô đến; trong lòng anh cũng hy vọng Tiểu Tuyền có thể khuyên nhủ Tiểu Quân, giảng giải cho cô ấy hiểu.

Anh lấy chìa khóa ra, ở trước mặt Thẩm Bội Tuyền mở cửa ── đây là chỗ mà kiểm phương cùng cảnh sát đặc biệt tìm, luôn có cảnh sát canh giữ, bảo vệ an toàn cho Tiểu Quân.

"Anh đúng là rất dụng tâm, bảo vệ người bị hại rất khá."

"Anh. . . . . ." Anh cười khổ, cái gì cũng không nói được.

Đi vào trong nhà, không đợi Nghiêm Sĩ Dương giúp cô đẩy cửa ra, bước chân của cô rất nhanh, cũng không đợi anh ── vào giờ phút này, lòng của cô đã thật buông xuống, không cần nữa rồi!

Nghiêm Sĩ Dương đóng cửa lại, nhìn bóng lưng của cô mà thở dài trong lòng, anh thật sự đã nói bậy rồi ── bây giờ Tiểu Tuyền thật giống như năm đó, lúc anh kết giao bạn gái khi ở đại học, Tiểu Tuyền cũng không để ý đến anh nữa.

Mở cửa đi vào, cô nhìn thấy Uông Ánh Quân ngồi ở trên ghế sofa, nghe được tiếng cửa mở còn có chút giật mình.

Thẩm Bội Tuyền đi vào, Uông Ánh Quân cứ như vậy nhìn cô, hai người nhìn nhau.

Cô ngồi xuống bên cạnh Uông Ánh Quân."Tiểu Quân, thật xin lỗi, trễ như thế mới đến gặp cậu."

Uông Ánh Quân lau nước mắt, nhìn thấy Tiểu Tuyền, nhìn thấy người bạn tốt nhiều năm không gặp, giống như đang nhìn thấy hi vọng.

Thẩm Bội Tuyền vươn tay ôm lấy cô, hai người an ủi lẫn nhau, cho nhau ấm áp.

Tiểu Quân như vỡ oà, khóc không ngừng, tiếng khóc của cô khiến lòng Thẩm Bội Tuyền cảm thấy chua xót, vừa ôm cô an ủi, vừa lau nước mắt của chính mình.

"Tiểu Tuyền. . . . . . Ô ô ──"

"Có mình ở đây, tất cả sẽ không sao đâu. . . . . ."

Nghiêm Sĩ Dương ở một bên nhìn, vẻ mặt cũng rất khổ sở ── anh nhớ tới năm đó, nhớ tới cuộc đời sinh viên vui sướng, hiện tại bọn họ cũng đã trưởng thành, anh sống rất tốt, nhưng Tiểu Quân thì không, cô cứ như vậy rơi xuống vực sâu, trèo thế nào cũng không leo lên được.

Qua thật lâu, Thẩm Bội Tuyền mở miệng trước, "Tiểu Quân, chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp cậu thoát khỏi vực sâu này, mình biết rõ cậu rất khổ sở, nhưng bây giờ, trừ cậu, không ai có thể giúp cậu được!"

"Mình. . . . . . Mình rất sợ. . . . . ."

Ôm cô, hốc mắt của Thẩm Bội Tuyền cũng tràn đầy nước mắt."Cậu sợ người nào?"

"Sợ. . . . . . Mình sợ hắn. . . . . ."

"Đường vinh sao?"

Nghe được cái tên đó, cả người cô giống như bị điện giật, toàn thân phát run.

"Tiểu Quân, năm đó tại sao cậu lại đột nhiên rời đi? Tới cùng là có chuyện gì?"

Cô phát run, cả người không ngừng phát run ── mười năm này, cô quả thật giống như là sống ở trong địa ngục, ác ma kia cứ dây dưa với cô, không buông tha cô, để lại những dấu vết đau đớn trên người cô.

Thẩm Bội Tuyền vẫn ôm Tiểu Quân không buông, cô muốn cho Tiểu Quân ấm áp, cho Tiểu Quân sức mạnh để nói ra.

Cô biết, lúc kiểm phương hỏi vấn đề nhất định là hỏi liên tiếp, một câu rồi lại một câu; nhưng thực ra, khi đối mặt với người bị hại thì không thể vội vả như vậy.

Rốt cuộc, Tiểu Quân lên tiếng. . . . . ."Khi đó mình bị hắn. . . . . . bị hắn. . . . . ." Cô không có nói tiếp, chỉ dùng tiếng khóc thút thít để thuyết minh tất cả.

Mà bọn họ, tất cả đều đã hiểu!

"Mười năm trước hắn đã tổn thương cậu sao?" Thấy Tiểu Quân gật đầu, Thẩm Bội Tuyền hỏi nữa: "Vậy tại sao cậu không đến tìm bọn mình? Tại sao không nói cho bọn mình biết?"

"Không được! Hắn ta chụp được. . . . . ."

"Chụp được cái gì?"

Toàn thân Tiểu Quân phát run, ánh mắt tan rã, nước mắt rơi xuống, "Hắn chụp những hình ảnh khi mình bị cường bạo . . . . . . Hắn nói, nếu mình dám nói ra, hắn sẽ đưa hình ảnh cho mọi người xem. . . . . ."

Nghiêm Sĩ Dương rống giận, "Mẹ kiếp! Thật là súc sinh."

"Ngay cả cha mẹ cậu cũng không có nói sao?"

"Bọn họ sẽ không tin, hắn rất khủng khiếp, hắn là kẻ đạo đức giả. . . . . .Hắn còn dẫn mình về gặp ba mẹ, nói muốn cưới mình. . . . . . Ba mẹ mình liền tin. . . . . . Hắn nói nếu như mình dám nói với ba mẹ, thì sẽ đem phim nhựa cho ba mẹ mình xem. . . . . ." Tiểu Quân khóc đến không kịp thở.

"Cho nên cậu không hề nguyện ý gả cho Đường Vinh?"

Dùng sức lắc đầu, ". . . . . . Mình không biết nói với ai, mà mình cũng không dám nói! Mình đã trốn nhiều lần, nhưng đều bị bắt trở lại, sau đó. . . . . .hắn . . . . . Lại tổn thương mình. . . . . ." Cuối cùng cô cũng nói ra tất cả.

Thẩm Bội Tuyền vừa an ủi vừa sắp xếp những thông tin trong đầu; trong lòng càng thêm xác định, Nghiêm Sĩ Dương cũng thế, nhưng anh kích động hơn, nắm chặt quả đấm, dường như không thể khống chế.

"Không chỉ mình, mà còn có những người khác. . . . . . Hắn còn tổn thương người khác. . . . . . Hắn là tên biến thái, hắn cũng chụp những hình ảnh của họ . . . . . ." Uông Ánh Quân khóc rống .

Cho nên…. thật ra thì tất cả đều có chứng cứ. . . . . .

Thẩm Bội Tuyền nói với cô: "Tiểu Quân, hãy nghe mình nói, cậu phải đứng ra."

"Mình không dám. . . . . . Hắn sẽ giết mình . . . . . ." Nhớ tới buổi tối hôm đó, khi cô chạy trốn rồi bị bắt trở lại, Đường Vinh cầm dao vẽ loạn trên người cô, còn khắc lên hai chữ đê tiện.

"Hãy nghe mình nói, không ai có tư cách tổn thương cậu! Tiểu Quân, cậu phải đứng ra, như vậy mới có thể cứu chính mình." Thẩm Bội Tuyền cũng khóc, "Đáng chết là tên súc sinh đó, tại sao cậu lại muốn cả đời cậu sống trong địa ngục? Người nên xuống địa ngục là hắn ta, cậu không có bất kỳ lỗi gì!"

"Mình. . . . . . Mình không biết. . . . . ."

"Tiểu Quân, đứng ra lên án hắn ta, cũng là đang giúp những người bị hại khác, để các cô ấy cũng có thể đứng ra, Tiểu Quân, không phải sợ, mình sẽ bảo vệ cậu, Sĩ Dương cũng đã biết, không có ai có thể tổn thương cậu nữa! Tiểu Quân, đứng ra. . . . . ."

Uông Ánh Quân khóc, không tự kiềm chế mà phát run ── mười năm này, mỗi một lần bị cường bạo đều để lại trong cô những hình ảnh kinh khủng, lần nào cũng làm cho toàn thân cô phát run, thể xác và tinh thần của cô đã quá mệt mỏi.

"Tiểu Quân, cậu phải tỉnh lại, chỉ có chính cậu mới có thể giúp cậu tỉnh lại. . . . . . Huống chi cậu cũng muốn cùng Sĩ Dương một lần nữa ở chung một chỗ, không phải sao? Muốn có kết quả đó thì cậu phải đứng lên; Tiểu Quân, chỉ có cậu tự giúp cậu trước thì bọn mình mới có thể giúp cậu được, biết không?"

Uông Ánh Quân khóc, còn lời nói của Thẩm Bội Tuyền cô cũng không có nghe rõ ràng.

Nhưng Nghiêm Sĩ Dương nghe được, anh nhăn mày, mơ hồ cảm thấy Tiểu Tuyền nói như vậy hình như không tốt lắm, "Tiểu Tuyền. . . . . ." Anh định mở miệng.

Đúng lúc này, Tiểu Quân gật đầu một cái, "Nhưng mình sợ. . . . . ."

"Không phải sợ, cậu không có làm việc gì sai, không cần sợ! Nên sợ là tên súc sinh kia, Tiểu Quân, bọn mình cần cậu đứng ra, đưa tên súc sinh kia xuống địa ngục; Tiểu Quân, không cần sợ!"

Cô vẫn còn phát run, nhưng khi nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Tiểu Tuyền, nghe giọng nói an ủi của cô ấy, thì cô muốn tỉnh lại; bởi vì vết thương đã ngủ đông quá lâu, cũng không có cách nào xua đuổi tâm ma trong lòng,nên mới không dám lên tiếng, không dám đứng ra, vì vậy khi đối chất, cô không dám phủ nhận vấn đề mà luật sư đưa ra ── trên thực tế, cô muốn nói là, đó không phải là ân ái, đó là cường bạo. . . . . .

Thẩm Bội Tuyền lau sạch nước mắt, đầu óc xoay chuyển, "Sĩ Dương, tôi có biện pháp."

"Biện pháp gì?" Hiện tại anh cũng không có cách, chỉ có thể nghe theo Thẩm Bội Tuyền .

Cô nhìn Tiểu Quân, lại nhìn Nghiêm Sĩ Dương, trong đầu một mảnh rõ ràng ── vào giờ phút này, cô không rảnh nghĩ đến mình, đây là công tác của cô, cô chỉ cầu không thẹn với lương tâm.