Yêu Anh Không Hối Hận

Chương 5




Do lêu lỏng bốn năm đại học nên Nghiêm Sĩ Dương phải nhận lấy báo ứng, như vậy mới không phụ lòng những học sinh khổ học bốn năm, từng giây từng phút cũng không dám lãng phí.

Tên kia tuy tốt nghiệp đại học, nhưng lại không qua được kì thi tư pháp đặc biệt; ngược lại, Thẩm Bội Tuyền đã thi đậu, hoàn thành mục tiêu do bản thân đặt ra.

Nhớ ngày hôm đó, vào buổi công bố kết quả thi, mặc dù anh thi trượt, nhưng lại cười vui hơn bất cứ ai, không biết sao anh lại vui vẻ, bởi vì…cô thi đậu.

Chính mắt anh thấy công sức cô khổ học bốn năm, thành tựu như vậy là cô đáng được có. Đúng là ông trời có mắt!

Còn anh, lâm trận mới mài gươm, chỉ có nửa năm, làm sao có thể thi đậu? Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cạo trọc đi làm lính.

Nhưng Thẩm Bội Tuyền lại không buông tha anh. Mặc dù đi học cực khổ nhưng mỗi ngày cô đều viết thư, gửi sách, tìm một đống tài liệu, hơn nữa còn tự mình ghi chép, chú thích tài liệu rồi gửi tất cả tới trại quân đội cho Nghiêm Sĩ Dương, buộc anh phải cố gắng học tập, không ngừng động viên anh cố gắng lên.

Anh thật sự không thể không cảm động. Lần đầu tiên anh nghĩ, rốt cuộc vì cái gì mà Tiểu Tuyền lại nguyện ý trợ giúp anh như vậy; lần đầu tiên anh phát hiện vấn đề này không thể dùng "bạn tốt" hay "người bạn tốt nhất" để giải thích.

Có một người luôn ở phía sau không ngừng đốc thúc, khích lệ, nên Nghiêm Sĩ Dương cũng không dám buông lỏng, đem chính mình lên dây cót, ép mình nhất định phải vượt qua. . . . . . vượt qua để đạt được mục tiêu mà cô ấy đặt ra!

Không biết sao, anh chỉ sợ không đuổi kịp cô, chỉ sợ không xứng với cô!

Sau khi xuất ngũ, Nghiêm Sĩ Dương thuận lợi thi đậu, mặc dù cùng Thẩm Bội Tuyền là bạn học, nhưng hai người lại học ở hai khóa khác nhau, nên trở thành học tỷ, học đệ.

Một lần nữa, vào ngày công bố kết quả thi, đổi lại là cô, cô vui mừng thay cho anh, vui mừng đến nước mắt cũng rơi xuống.

Anh thì ngược lại, chỉ cảm thấy cũng tạm được, có lẽ cái tính tự tin kiêu ngạo lại tái phát. Lúc này, anh lại chú ý cô ── mặc dù biết nhau đã lâu, nhưng trước kia anh chưa từng nhìn cô như vậy.

Trải qua hơn một năm, trong lúc bất chợt anh cũng không nghĩ về Tiểu Quân nữa. Cô gái đã từng mang nỗi đau cực lớn cho anh, dần dần anh đã không nhớ nổi cô trông như thế nào, không nhớ rõ giọng nói của cô. . . . . .

Có lẽ bởi vì trong thời gian bọn họ kết giao, cô vốn ít nói chuyện, chỉ toàn im lặng nghe anh nói.

Hiện tại trong mắt anh chỉ chuyên tâm với một người là cô ── Tiểu Tuyền. Kỳ quái, không phải bọn họ biết nhau đã lâu sao, như thế nào mà anh lại chưa từng nghĩ đến cô?

Cô từng nói qua, ở đại học cô rất thích một nam sinh, thích đến tình nguyện chúc phúc cho anh ta, rốt cuộc người nam sinh kia là ai?

Đáng chết! Anh thật muốn biết là ai. . . . . .

--- -----

Ngồi ở vị trí kiểm phương, Nghiêm Sĩ Dương nhìn Thẩm Phán Thẩm Bội Tuyền ở phía trên. Cổ áo đen, tay áo đen, màu xanh dương khảm sọc theo thân áo, khuôn mặt thanh tú của cô chuyên chú nhìn tài liệu, không khí hiện trường dường như rất căng thẳng .

Đang mở phiên toà, không khí dĩ nhiên là nghiêm túc.

Nhưng không hiểu sao Nghiêm Sĩ Dương lại bật cười, toàn trường nhìn anh. Bị cáo, cậu thanh niên mười tám tuổi, đang ngồi cạnh bên cũng nhìn anh.

Thẩm Bội Tuyền ngẩng đầu, "Kiểm phương, yên lặng."

"Thật xin lỗi, Thẩm Phán Trưởng."

Người nam sinh kia, là anh sao?

Cô nói cô rất thích một nam sinh, nhưng nam sinh kia lại thích cô gái khác, cho nên cô nguyện ý chúc phúc cho anh ta. . . . . . Là anh sao? Là anh sao?

Thẩm Bội Tuyền rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía bị cáo, chính là cậu thanh niên kia, cậu ta phát hiện quan toà đang nhìn mình, không tự chủ mà phát run.

Cô nhìn về hướng những người dự thính, ngồi ở đó là một phụ nữ trung niên, sắc mặt tái nhợt, khóc không ngừng, cầm giấy vệ sinh lau hoài vẫn không thấm hết nước mắt.

Hồ sơ nói, mẹ của bị cáo sinh bệnh, mỗi tuần đều phải chạy thận, trong nhà rất nghèo, bị cáo không đi học nữa, mỗi ngày phải làm ba công việc ── đi đưa báo, làm công ở trạm xăng dầu, làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, một ngày ngủ không được năm tiếng, dinh dưỡng không đầy đủ, nên dù đã mười tám tuổi nhưng cao chưa tới 160 cm, cuộc sống vô cùng khổ cực.

Nhưng vẫn không đủ để trả tiền chữa bệnh cho mẹ, vì vậy mới phải ra ngoài đường phố cướp giật. . . . . .

Khó trách Sĩ Dương hy vọng cô có thể cân nhắc mức hình phạt. . . . . .

Thẩm Bội Tuyền nhìn cậu thanh niên kia đang đứng ở chỗ của bị cáo mà không ngừng phát run. Đột nhiên cô nhớ đến chính mình ── thật nhiều năm trước, cũng bởi vì mẹ sinh bệnh mà thiếu chút nữa là cô đã thôi học. . . . . . Lúc ấy cô có một nhóm lớn bạn tốt giúp một tay, bao gồm anh. . . . . . A Dương! Nếu như không có những người bạn kia, cô cũng không thể nào đi tới hôm nay, trở thành thẩm phán như bây giờ.

Thế nhưng ở trên đời, không phải ai cũng giống như cô, có được may mắn như vậy. . . . . .

"Hồng Chí, có biết chính mình làm chuyện gì không?" Âm thanh của cô rất dịu dàng, không có một chút chất vấn hay trách cứ. Có lẽ bởi vì như vậy, khiến bị cáo khóc ngay tại chỗ, nước mắt rơi không ngừng, cái gì cũng không nói được.

Lúc này, ở chỗ ngồi dự thính, một người phụ nữ trung niên khác, không để ý đến quy tắc tòa án, giơ tay lên tiếng, "Thẩm phán, đứa nhỏ này rất đáng thương, tha thứ cho nó đi! Tôi là người bị nó cướp, nhưng tôi không sao, tôi không quan trọng chuyện đó."

Thẩm Bội Tuyền cười, Nghiêm Sĩ Dương cũng cười.

Cô gật đầu, "Người bị hại có thể khoan hồng độ lượng như vậy là phúc khí của xã hội chúng ta, tôi thay thế bị cáo cám ơn bác." Nhìn về phía cậu thanh niên, "Hồng Chí, bỏ thân phận quan tòa qua một bên, tôi có chuyện xưa muốn nói với cậu."

Bị cáo nhìn cô… hốc mắt cậu tràn đầy nước mắt.

Thẩm Bội Tuyền nói xong, giống như lọt vào trong trí nhớ, "Lúc tôi học đại học, mẹ của tôi cũng mắc căn bệnh giống mẹ cậu, cũng đã một lần tôi nghĩ sẽ tạm nghỉ học, nhưng may mắn là tôi có rất nhiều bạn bè giúp đỡ, bao gồm Nghiêm kiểm sát, hiện tại đang ngồi ở chỗ của kiểm phương."

Nhìn anh gật đầu một cái, Thẩm Bội Tuyền nói tiếp: "Tôi không có nghỉ học, nhưng những ngày đó thật sự rất vất vả ── mỗi sáng sớm năm giờ là phải rời giường, ra chợ dọn hàng giúp mẹ; bảy giờ rưỡi, tôi chạy tới trường đi học; chỉ cần không có lớp, tôi liền trở lại chợ, tiếp tục giúp một tay."

"Buổi chiều tôi phải đi cùng mẹ đến bệnh viện để chạy thận, buổi tối phải về nhà nấu cơm, cả ngày bận rộn, đến cả thời gian học cũng không có, chứ đừng nói là ngủ, nhưng tôi vẫn rất cố gắng, nắm bắt từng phút từng giây, nhiều khi tôi vừa ăn cơm vừa đọc sách, sau đó liền ngủ thiếp đi, thiếu chút nữa là đập mặt vào tô cơm trước mặt."

Mọi người cười, Thẩm Bội Tuyền cũng cười, chỉ có Nghiêm Sĩ Dương vì cô mà đau lòng không dứt. Những hình ảnh kia, anh đều biết, có những chuyện anh cũng đã từng chứng kiến qua.

"Tôi biết rõ cậu rất vất vả, tin tưởng tôi, tôi có thể nhận thức được điều đó. Mẹ của cậu có thể có người con như cậu, tôi tin tưởng bà ấy rất kiêu ngạo, mà cậu cũng có thể làm cho mẹ mình tiếp tục cảm thấy kiêu ngạo vì mình."

Cậu thanh niên giống như mất khống chế, ngồi ở chỗ của bị cáo khóc rống lên; những người dự thính ở hiện trường sau khi nghe xong đều cảm thấy chua xót, mẹ của cậu thanh niên cũng khóc đến không thể kiềm chế.

"Hồng Chí, nếu như cậu có khó khăn, có thể đi nhờ người khác trợ giúp. Cũng giống như tôi, tôi đã nhờ Nghiêm kiểm sát giúp đỡ. Tôi tin tưởng, cậu không cô độc, trên đời này người nguyện ý giúp cậu còn có rất nhiều… nhưng tuyệt đối không thể phạm tội!"

Cậu thanh niên dùng sức gật đầu, hối hận không thôi, "Bởi vì hôm sau mẹ sẽ phải chạy thận. . . . . . mà trong nhà chỉ còn dư mấy trăm đồng. . . . . . cho nên tôi mới. . . . . ." Nước mắt không ngừng rơi.

"Tôi biết, tôi biết, nhưng cậu cướp ví da của bác gái này, lỡ đâu bác ấy té bị thương thì làm thế nào? Nếu như bác ấy cũng cần dùng khoản tiền này gấp thì sao? Hồng Chí, tôi biết cậu là một đứa con hiếu thảo, biết quan tâm chăm sóc, có lẽ cũng sẽ biết nghĩ đến hoàn cảnh của người khác, phải không?"

"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

"Kiểm phương, vấn đề liến quan tới gia cảnh của bị cáo, có phải nên thông báo với các đơn vị có liên quan hay không?"

Nghiêm Sĩ Dương gật đầu, "Ngày hôm đó, sau khi hỏi thăm về tình hình bị cáo, kiểm phương đã thông báo cho cục xã hội, bọn họ đã bắt đầu cung cấp viện trợ khẩn cấp; nhà bị cáo thuộc dạng thu nhập thấp, nên họ đã trích một khoản tiền để ứng phó một số nhu cầu cấp thiết trước, cục xã hội địa phương cũng đã phát động quyên tiền, ngoài ra chúng ta cũng đang tìm người giúp đỡ mẹ của Hồng Chí trong thời gian chữa bệnh."

Thẩm Bội Tuyền gật đầu một cái, cô biết nên làm thế nào rồi."Hồng Chí, tôi tin tưởng trong lòng cậu đang rất hối hận, rất khổ sở, nhưng tôi muốn thành thật nói cho cậu biết, lần này cậu đã phạm sai lầm rồi, luật pháp là luật pháp, không thể vì vậy mà xem như không thấy, nếu không sẽ tương đương với việc chúng tôi đang cổ vũ tội phạm, cổ vũ những người có khó khăn đừng đi theo chính đạo để giải quyết vấn đề, mà hãy đi tổn thương người khác. . . . . . Mong cậu thông cảm cho tôi, mặc dù tôi cũng rất không nỡ, nhưng cũng không thể thả cậu."

Cậu rơi lệ, gật đầu, chuẩn bị đón nhận.

"Nhưng … " Thẩm Bội Tuyền nói xong, đột nhiên nghẹn ngào, "Dù hôm nay tôi tuyên cáo cậu có tội, thì cũng không nhất định cậu là người xấu! Cậu có muốn làm người tốt hay không, hoàn toàn do thiện ác trong lòng cậu quyết định, không có ai có thể thao túng; đồng dạng, dù cho tuyên cáo vô tội, đi từ nơi này ra thì cũng không nhất định đó là người tốt; Hồng Chí, không nên phụ lòng mình, phụ lòng cha mẹ."

"Tôi hiểu. . . . . ."

Dọn dẹp hồ sơ, Thẩm Bội Tuyền đứng lên, "Tạm thời nghỉ ngơi, hai giờ chiều nay tuyên án."

Mọi người đứng dậy, tiễn quan toà rời đi.

Thẩm Bội Tuyền từ ghế Thẩm Phán bước đi đến cửa dành cho quan tòa rồi rời đi. Cô xoay người, lau sạch nước mắt ── Điều này thật làm cô cảm thấy khó xử, từ khi cô làm thẩm phán đến nay thường gặp phải khổ sở, mỗi vụ án đều muốn khảo nghiệm cô một lần.

Tất cả mọi người đều tin tưởng cô là người nắm giữ công lý, tin tưởng trong lòng cô cân bằng, tin tưởng cô chính là đại biểu thiện ác, nhưng chính cô cũng hoài nghi bản thân mình. Thiện ác, tốt xấu, nào có đơn giản như vậy?

Nghiêm Sĩ Dương thấy được, anh đứng lên, đi ra ngoài ── nơi này tuy là viện của tòa án, không phải kiểm sở nơi anh làm việc, nhưng anh lại rất quen thuộc, giống như đang chạy trong phòng bếp.

Vòng qua một đoạn hành lang, quẹo một cái, quả nhiên, anh nhìn thấy Thẩm Bội Tuyền. Cô đứng ở một góc của hoa viên, cầm ly nước nhưng lại không uống.

Nghiêm Sĩ Dương đau lòng nhìn cô, anh hiểu cô đang đấu tranh ── Ở vị trí này, mỗi ngày cô đều gặp phải những chuyện khổ sở như vậy, người bình thường không muốn thì cứ tránh là được, còn cô phải một giải quyết từng cái một, muốn trốn cũng trốn không được.

Đi tới bên người cô, Nghiêm Sĩ Dương cười với cô; dĩ nhiên Thẩm Bội Tuyền cũng đã nhìn thấy anh, bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng mệt mỏi.

Anh thật đau lòng, vì cô mà đau lòng, nhất là khi nghe đoạn tự bạch vừa rồi của cô, không thể không thừa nhận, hốc mắt của anh cũng đã đỏ.

Bọn họ cái gì cũng không nói, mà vốn dĩ cũng không cần nói, bọn họ đã quá quen thuộc lẫn nhau, một ánh mắt, một nụ cười là có thể biết ý tưởng của nhau.

Không cần phải nói, cái gì cũng không cần nói, nếu như cần an ủi, chỉ cần đem bả vai của mình cho đối phương! Đối với bọn họ, đó không chỉ là bả vai của bạn bè, so với quan hệ bạn bè còn sâu hơn, điểm này trong lòng bọn họ đều biết rõ.

Từ chương này mình sẽ chuyển xưng hô của 2 nhân vật chính là anh em nha

"Nhanh lên, nhanh lên, đi chạy bộ thôi!"

"Không thành vấn đề!"

"Chỉ chạy thôi thì rất nhàm chán!"

". . . . . . Vậy tôi sẽ ra đề mục để khảo cô."

"Phóng ngựa tới đây!"

" Hình pháp điều 310."

"Để tôi nghĩ. . . . . . Ở chốn đông người, người có ý chỉ trích hoặc thuật lại chuyện với ý đồ làm tổn hại danh dự người khác sẽ bị ghép vào tội phỉ báng, bị giam ngắn hạn, dưới một năm tù hoặc bị phạt tiền dưới 500 ngàn."

"Không tệ! Đổi lại cô hỏi tôi."

"Luật Tố tụng dân sự điều 277, liên quan tới. . . . . ."

"Không cần, tôi biết 『đương sự có trách nhiệm đưa ra chứng cứ chứng minh tính thực hư của câu chuyện. Nhưng luật pháp cũng không có quy định rõ ràng về vấn đề này nên đôi khi không được công bằng cho đương sự 』."

"Xem như anh lợi hại! Tôi lại hỏi anh. . . . . ."

"Đến phiên tôi chứ. . . . . ."

"Được được! Anh hỏi đi."

"Ngoại lệ của việc đưa ra chứng cứ."

"Sự thật đã được chứng minh rõ ràng ở toà án, đương sự đồng ý tiếp nhận vấn đề, không tranh chấp, dùng phương pháp phản chứng (một cách luận chứng gián tiếp) ở toàn án, những thứ này đều không cần đưa ra chứng cứ."

"Cô cô. . . . . .Cô thật lợi hại! Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong đầu cô hả?"

"Đâu có, tới phiên tôi! Luật tố tụng dân sự điều 645."

" ??? Tôi. . . . . . tôi không biết!"

"Lừa gạt anh á! Luật tố tụng dân sự chỉ có 640 điều, làm gì có điều 645."

"Cô trêu chọc tôi. . . . . ."

"Đừng có so đo như vậy mà!"

"Ha ha ha. . . . . ."

"Ha ha. . . . . ."

--- ------

"Lại đang cười chuyện gì vậy?"

Lúc hai người Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương tan việc, rời khỏi viện toà án cũng đã là mười giờ tối. Trùng hợp là bọn họ xong việc cùng lúc nên hẹn nhau rời đi.

"Cũng không có gì!"

"Còn nói không có, trên tòa án tự nhiên anh bật cười, không phải là cười nhạo em chứ?" Thanh âm êm dịu nhưng giọng điệu lên án lại rất nặng, điển hình là phương thức nói chuyện của Thẩm Bội Tuyền.

Anh cảm thấy căng thẳng, sợ cô hiểu lầm, "Không phải, không phải, anh. . . . . . anh nhớ tới chuyện trước kia, trước kia chúng ta cùng nhau chạy bộ ở sân trường, sau đó còn khảo bài nhau."

Nghĩ tới, cô cũng cười, hai người tiếp tục đi, đi đến chỗ quẹo, cách chỗ làm càng lúc càng xa, tâm tình cũng càng lúc càng nhẹ nhõm.

"Vậy bây giờ anh còn muốn chơi trò khảo điều luật không?"

Gương mặt điển trai như muốn sụp xuống, "Đừng!"

Cô lắc đầu bật cười, "May mắn là giờ anh đã là nhân viên chấp pháp."

Anh đi theo bên người cô, thể hiện một chút động tác để biểu hiện rằng anh luôn chăm sóc cô mọi nơi, ví dụ như để cô đi bên trong, để cô đi phía trước một chút...

Nhìn tay cô nhẹ nhàng lắc lư, Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên muốn nắm tay cô, nhưng lại không đủ dũng khí, nên cứ đưa ra rồi lại rút về!

Bàn tay của Nghiêm Sĩ Dương cứ duỗi rồi lại rút, duy trì một khoảng cách nhất định với tay của Thẩm Bội Tuyền.

Mắt thấy sắp chạm đến, nhưng rồi lại rụt về, trong lòng Nghiêm Sĩ Dương tự mắng mình là kẻ vô dụng; vào lúc này, Thẩm Bội Tuyền đột nhiên dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt ảo não của anh.

Cúi đầu, thấy tay của anh dừng ở giữa không trung, cô cười, "Anh nghĩ muốn nắm tay em sao?"

Bộ dạng lúc này của Nghiêm Sĩ Dương giống như là đứa bé bị phát hiện ăn trộm đồ. Đây là lần đầu tiên anh thấy xấu hổ, mặt cũng đỏ lên.

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, chủ động nắm tay của anh.

Cô cô cô. . . . . . Cô nắm tay anh?

Cô biết mình kích động, nhưng đây không phải là một ngày, hai ngày, mà là mười năm ── đoạn tình cảm đơn phương này nói sao cũng nói không rõ.

"Tiểu Tuyền, em còn nhớ là em từng nói rất thích một nam sinh, thế nhưng anh ta lại thích người khác, cho nên em nguyện ý chúc phúc cho anh ấy. . . . . . Người nam sinh kia là ai?"

"Trí nhớ của anh sao lại tốt như vậy chứ?" Chuyện cũng đã nhiều năm như vậy.

Nói đến cũng buồn cười, đoạn hội thoại này đã trôi qua nhiều năm như vậy mà anh vẫn không quên được, lại thường hay nghĩ tới, muốn biết cái người may mắn đó là ai? Rốt cuộc là kẻ nào có phúc đức như vậy được Tiểu Tuyền thích?

Đáng chết! Anh thật sự để ý, vượt qua cả tưởng tượng!

"Anh trả lời em trước đã, em hỏi anh...anh có còn nghĩ về Tiểu Quân không?"

Nghiêm Sĩ Dương suy nghĩ một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Nghĩ, bởi vì anh cùng cô ấy đã từng kết giao; nhưng bây giờ cũng không còn, bởi vì trải qua nhiều năm như vậy, chắc cô ấy cũng đã gả cho người khác."

Đây là mối tình đầu thời thiếu niên ── tuy dấu vết rất sâu, rất đau nhưng sức mạnh của thời gian vẫn lớn hơn, tuy cô ấy đã từng là người trong lòng anh, nhưng trải qua nhiều năm chia lìa, loại cảm giác thích đó đã sớm phai nhạt, nhạt đến mức chính anh cũng không xác định được là nó có từng tồn tại hay không.

Ngược lại, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn ở cùng anh, vẫn luôn bên cạnh anh, chưa từng rời đi, cũng chưa từng buông tha; cô khích lệ anh, cổ vũ anh.

"Em vĩnh viễn không quên được ngày mà anh mang theo Tiểu Quân xuất hiện trước mặt em. . . . . . Mặc dù nói muốn chúc phúc cho anh, nhưng vẫn cảm thấy rất khổ sở."

Cổ họng Nghiêm Sĩ Dương căng thẳng, tâm vì cô mà đau, "Tại sao em không nói cho anh biết?"

"Nói cho anh biết, để anh bắt cá hai tay à?"

"Anh. . . . . ."

"Em hiểu rõ, anh sẽ không làm như vậy." Thẩm Bội Tuyền cười, nắm tay anh thật chặt, "Chỉ có thể nói, chúng ta quen biết không đúng thời gian."

"Có lẽ a...! !"

Cô nhìn anh, cảm thấy anh thay đổi thật nhiều ── anh đã biết thu liễm, không còn liều lĩnh nữa; năm tháng cùng thất bại đã tôi luyện, mài dũa tâm trí anh. Tuy có lúc cá tính anh y như đứa bé, tự tin kiêu ngạo, nhưng so với trước kia thì thành thục, chững chạc hơn nhiều.

Nhìn về vụ án là thấy, anh đã đi sâu vào điều tra xuất thân, bối cảnh của bị cáo, phát giác bị cáo là người đáng thương, mặc dù phạm tội nhưng không phải là kẻ đại gian đại ác.

Cô bị anh ảnh hưởng, tâm huyết cũng muốn sôi trào. Về vụ án của Hồng Chí, cô xử hai năm tù, nhưng hoãn án ba năm ── trong vòng ba năm chỉ cần không tái phạm tội, thì có thể được miễn án. Nói cách khác, Hồng Chí có thể tiếp tục ở cùng với mẹ, không cần phải ngồi tù.

"Thật ra thì anh cũng rất ngốc, nếu không phải học tỷ nói với anh, chắc anh cũng không nghĩ ra." Không nghĩ ra là anh đã bị cô chinh phục, không nghĩ ra là anh đã đón nhận cô, yêu cô. . . . . .

"Học tỷ nói gì với anh?" Cô thật tò mò.

"Học tỷ nói anh nên có chút lương tâm, nhìn lại xem mười năm nay ai là người làm bạn với anh; học tỷ còn nói, có rất nhiều người theo em, nói anh không phải là duy nhất."

"Cho nên anh muốn báo ân? Hay là dựa theo bản năng, muốn cạnh tranh?"

Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu, rất nghiêm túc nói, "Không phải, dĩ nhiên không phải."

Thẩm Bội Tuyền cũng rất nghiêm túc, cô muốn lấy được đáp án ── cô không phải loại con gái vì tình cảm mà u mê, cô đã nói cô có thể cả đời che giấu tình cảm, cả đời làm bạn bè tốt nhất của anh.

"Tiểu Tuyền, anh thích em." Anh biết, anh phải cho cô đáp án ── những năm gần đây khi cô làm bạn với anh, chăm sóc anh, những thứ cô bỏ ra cũng đã nói rõ tình cảm của cô.

Anh quá ngốc, ngốc đến không thấy rõ, còn tưởng rằng mình đáng thương, tưởng rằng mình không có ai yêu, thì ra là mười năm nay đều có cô cùng với anh, anh thật là người may mắn nhất thế giới.

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, hốc mắt đã ướt, cô cười, gật đầu một cái rồi nắm tay anh đi về phía trước; cô luôn che giấu kích động, sợ bị người khác phát hiện là mình đang mất khống chế.

Nhưng cô đang thật vui mừng, thật. . . . . ."Em cũng thế. . . . . ."

Anh rất vui mừng, dừng bước lại, ôm lấy cô.

Thẩm Bội Tuyền cười, muốn vùng vẫy, nhưng anh không thả, hai người ôm nhau thật chặt; dù sao cũng đã ra khỏi tòa án, cũng không ai nhìn thấy được, mà cho dù thấy được thì đã sao?

Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nghe tiếng kêu gào. Nghiêm Sĩ Dương sợ có người công kích nên đem Thẩm Bội Tuyền bảo hộ ở sau lưng, nhưng khi quay đầu lại, bọn họ phát hiện người đó là một cô gái!

Bước chân cô gái lảo đảo, quần áo xốc xếch , trông cực kỳ nhếch nhác; với trực giác nghề nghiệp, anh lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, giống như nghe thấy mùi tội phạm.

Cô gái kia đến gần bọn họ thì té xuống; Nghiêm Sĩ Dương lập tức buông Thẩm Bội Tuyền ra, tiến lên đỡ cô gái, Thẩm Bội Tuyền cũng lộ vẻ lo lắng, ở một bên đỡ phụ.

Hai người còn chưa kịp nhìn về cô gái thì thấy phía trước có tiếng kêu gào, dường như một đám đàn ông đang đuổi theo cô gái này, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy có người thì lập tức chạy mất.

"Cô gì ơi… Cô. . . . . ."

Cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nghiêm Sĩ Dương cùng Thẩm Bội Tuyền, bọn họ cũng sợ ngây người ── Cô. . . . . . Là cô. . . . . .

Cô gái nhìn thấy bọn họ, nước mắt rơi xuống như đê vỡ ── cảm thấy xấu hổ, cảm thấy nhục nhã, cảm thấy không còn mặt mũi, cô thét lên một tiếng, "A ──" sau đó ngất đi.

"Tiểu Quân. . . . . ."

Tiểu Quân. . . . . .

Tình huống này khiến Thẩm Bội Tuyền vô cùng sợ hãi, đến bây giờ vẫn không thể tin được!

Dựa vào phán đoán của mình, Nghiêm Sĩ Dương nhận định việc này chắc chắn có liên quan đến việc phạm tội. Anh cũng không để ý đến Thẩm Bội Tuyền, kêu xe cứu thương rồi trực tiếp ôm Uông Ánh Quân đến bệnh viện, đồng thời thông báo cho cảnh sát cùng kiểm phương.

Cô trở về nhà một mình.

Sau khi về đến nhà, cô không biết mình nên làm cái gì ── đến giờ cô vẫn không có cách nào thoát khỏi sự sợ hãi, không có cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ.

Một đêm khó ngủ… Trong đầu cô toàn nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Quân, cùng tiếng thét chói tai của cô ấy ── những năm này rốt cuộc Tiểu Quân đã trải qua chuyện gì? Sao cô ấy lại như vậy?

Một người vốn dĩ đã bị lãng quên, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ, lại còn là bộ dáng bi thảm, thật khiến người ta ứng phó không kịp. Rốt cuộc Thẩm Bội Tuyền mất ngủ cả đêm. Cô đi đến toà án với đôi mắt gấu mèo và tinh thần không tốt, tiếp tục giải quyết đống công việc như núi kia.

Học tỷ nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô không nói một câu, chỉ lắc đầu một cái, sau đó xử lý công văn, thẩm duyệt hồ sơ, viết bản án.

Cô đang suy nghĩ gì? Có lẽ là cô đang sợ! Tiểu Quân biến mất nhiều năm như vậy, nhưng nay cô ấy lại xuất hiện, có phải tất cả sẽ thay đổi hay không?

"Tại sao mình có thể nghĩ như vậy. . . . . .?" Thẩm Bội Tuyền tự trách mình, sao có thể vì tình cảm riêng tư mà trở nên lạnh lùng như vậy ── Tiểu Quân thoạt nhìn giống như gặp phải đả kích rất lớn, đả kích đó nhất định rất nghiêm trọng, không biết là như thế nào? Những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không kềm chế được, cô gọi điện thoại di động hỏi Nghiêm Sĩ Dương, điện thoại đổ chuông nhưng lại không có ai nghe. Sau đó cô lại gọi đến sở kiểm sát tìm Nghiêm Sĩ Dương, nhưng không có nói tên của mình, đối phương chỉ nói kiểm sát Nghiêm vừa bắt giữ nghi phạm, trước mắt vẫn đang tra hỏi.

Liên lạc không được. . . . . . Anh ta thật là, dù thế nào đi nữa thì tối hôm qua cô cũng chính mắt nhìn thấy sự việc, chẳng lẽ nói cho cô biết một tiếng cũng không được, để cô hiểu rõ tình trạng, không cần lo lắng nữa.

Học tỷ Lý Gia Dung ngồi ở bàn làm việc bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô, "Tiểu Tuyền, hôm nay có chuyện gì sao, có vẻ như em không được tập trung."

Cô lắc đầu, "Không có việc gì." Nói không có việc gì là gạt người, không biết sao cô cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra, cũng sẽ rất nghiêm trọng, điều này làm cô thật lo lắng.

Học tỷ tiếp tục xử lý công việc của mình.

Thẩm Bội Tuyền an tĩnh được một lát thì lại bắt đầu gọi điện thoại, cố gắng liên lạc với Nghiêm Sĩ Dương, nhưng vẫn không có kết quả."Học tỷ, sở kiểm sát bên kia có chuyện gì không?"

"Sao lại hỏi đến sở kiểm sát? Có chuyện gì sao? Vụ án có vấn đề gì à?"

"Không phải, hôm nay bọn họ có đưa tin người nào, hoặc là đang điều tra vụ án nào không?"

Học tỷ lắc đầu, "Không có nghe nói! Tiều Tuyền, em quên sao? Chuyện của sở kiểm sát, chúng ta không nhất định sẽ biết. Toà án của chúng ta với bộ phận của bọn họ là riêng biệt. Bọn họ muốn làm cái gì cũng sẽ không cho chúng ta biết!"

Đúng a! Cô thật là…lo lắng đến u mê, "Đúng rồi . . . . .Em quên mất." Cô cười khổ, cười mình ngốc, ngốc đến mức ngay cả những chuyện cơ bản cũng quên.

Thẩm Bội Tuyền không hỏi nữa ── cô không nên tiếp tục phân tâm, như vậy thật không giống cô; nếu đã làm việc thì phải chuyên tâm, không nên nghĩ đông nghĩ tây, nếu không sẽ không công bằng với những đương sự đang chờ cô phán quyết.

Trải qua lần tự thuyết phục, Thẩm Bội Tuyền thu lại suy nghĩ, chuyên tâm làm việc, kiểm duyệt, sắp xếp tư liệu, tổ chức mở phiên toà; học tỷ cũng như bình thường, bận rộn giúp cô một tay.

Qua hết buổi trưa, rồi lại qua buổi chiều, cô bận đến nỗi quên luôn chuyện xảy ra tối hôm qua, những án kiện chất đống như núi này đã chiếm hết tâm tư của cô.

Công việc hàng ngày chính là như vậy, thời gian vĩnh viễn không đủ dùng. Đồng hồ đã điểm…. cô hoài nghi ai đó đã chỉnh giờ, chứ không sao chưa gì đã là 5 giờ chiều?

Cô duỗi người, hoạt động gân cốt một chút, nhìn đồng hồ, cô kinh ngạc khi thấy một ngày lại trôi qua. Dừng lại công việc cũng là lúc tất cả lo lắng đều trở lại.

Nhìn điện thoại, cô do dự không biết có nên gọi điện hỏi thăm một chút hay không? Nào có ai như vậy, tối ngày hôm qua còn mới tỏ tình với nhau, mặc dù không cần dính như keo sơn, nhưng ít nhất anh ta cũng nên gọi điện cho cô chứ?

Cho dù . . . . . gặp lại Tiểu Quân, thì cũng nên điện thoại cho cô.

Tuy không muốn nghĩ theo chiều hướng đó, vì nghĩ như vậy có vẻ như cô rất không độ lượng, nhưng cô cũng là con gái mà! Cô đã đặt hết tâm tư, tình cảm vào, làm sao có thể không nghĩ đây?

Nhưng lý trí của cô vẫn tự an ủi mình ── Sĩ Dương là kiểm sát viên, tập trung điều tra tội phạm là chức trách của anh, có lẽ cả ngày hôm này anh rất bận, bận đến nỗi không có thời gian chú ý đến cô, việc này cũng dễ hiểu mà.

Thẩm Bội Tuyền, cô là người lý trí, phải suy nghĩ thoáng, có biết không. . . . . .

"Ôi trời ơi!!. . . . . ." Học tỷ đột nhiên mở cửa vọt vào.

Thẩm Bội Tuyền nhìn về phía người đang chạy vào ── vẻ mặt học tỷ kinh hoàng, sắc mặt hốt hoảng, giống như là đang chịu đựng điều gì rất khủng khiếp."Học tỷ, thế nào?"

"Rút trúng rồi, rút trúng toà án của chúng ta, Tiều Tuyền, em phải chuẩn bị mở phiên toà giam giữ rồi. . . . . ." Học tỷ giống như là tuyển thủ marathon, ngàn dặm chạy tới báo tin.

"Mở phiên toà giam giữ cũng không phải là lần đầu tiên, làm gì khẩn trương như vậy?"

"Là vụ án của A Dương, sáng sớm hôm nay Đường Vinh được đưa đến để tra hỏi, hiện tại bọn họ muốn hướng tòa án xin lệnh giam giữ."

"Đường Vinh?"

"Chính là xí nghiệp Tiểu Khai, xí nghiệp lớn thứ hai trong cả nước của tập đoàn Đường Thị, Tổng quản lý đương nhiệm của Đường thị là Đường Vinh!"

"Em đâu có quen những người trong xí nghiệp đó . . . . ."

"Tiểu Tuyền, Đường Vinh chính là vị hôn phu của Uông Ánh Quân; Uông Ánh Quân! Em còn nhớ rõ cô ấy là ai chứ? Chính là Tiểu Quân đó!" Học tỷ lớn tiếng nói, vừa vội lại vừa loạn.

Toàn thân cô chấn động, "Vị hôn phu của Tiểu Quân?" Cô thì thào nói.

"Đúng vậy!"

Thẩm Bội Tuyền đứng lên, "Đơn kiện đưa tới chưa?" Cô muốn tận mắt nhìn.

"Đây là do chị nghe được, một chút nữa mới có thể đưa tới; A Dương muốn trong vòng 24 tiếng đem Đường Vinh bắt giữ, bây giờ đã qua 21 tiếng rồi. . . . . . Tiểu Tuyền, thời gian để em thẩm lý (thẩm tra + xử lý) vụ án không nhiều lắm, làm sao bây giờ?"

Thẩm Bội Tuyền vẫn còn chưa tiêu hóa được cái tin tức kinh người này, "Chị có biết. . . . . . Đường Vinh đó phạm vào tội gì không?"

Học tỷ cố gắng suy nghĩ, "Hình như là. . . . . . cưỡng chế, ép buộc quan hệ !"

"Cưỡng chế, ép buộc quan hệ. . . . . ." Thẩm Bội Tuyền rối loạn, hoàn toàn rối loạn, tin tức kinh người này giống như là sóng thần từng đợt từng đợt đánh tới.

Tối hôm qua mới cùng Tiểu Quân gặp lại, thì ra Sĩ Dương bận bịu cả ngày, đều là vì tra hỏi vị hôn phu của Tiểu Quân, khó trách Tiểu Quân. . . . . . Vẻ mặt thống khổ kia….dường như cô ấy đã bị đả kích rất lớn.

"Tiểu Tuyền, em. . . . . . em được không?"

"Không được cũng phải được . . . . . ." Cô hồi phục cảm xúc.

Việc mở phiên toà để bắt giữ người cũng không phải là lần đầu tiên, rõ ràng không có gì phải sợ, nhưng không hiểu sao, lần này cô lại cảm thấy vô cùng khẩn trương, thậm chí là sợ hãi, giống như là trời sắp sập xuống vậy.