Chiều tối,
- Quá tốt rồi!
Trí Thiện gần như vừa nhảy vào nhà vừa hét lên.
Bà Nguyệt đang bưng rổ rau cũng bị dọa cho hết hồn.
- Mẹ ơi! Con trúng tuyển rồi!
- Công ty nào vậy?
Bà Nguyệt không dấu được nét vui mừng.
Trí Thiện hào hứng kể:
- Chiều nay một công ty giải trí đã gọi cho con, họ nói bên họ có người phát hiện giọng hát của con rất ổn nên họ muốn con tới thử giọng.
- Xem con, mới là thử giọng mà đã phấn khởi như đậu rồi ấy!
- Hi hi, con trai mẹ là ai cơ chứ?. Tất nhiên trước đây chỉ vì sao sáng bị mây che mờ thôi. Chứ giờ nếu con xuất hiện có khi ký hợp đồng ngay vì sợ mất ấy chứ!
- Cái thằng!
Bà Nguyệt lắc lắc đầu, thế nhưng vẫn không quên động viên con trai mình. Bà biết, Trí Thiện chỉ thích đàn hát, vẫn luôn mong được tỏa sáng. Bà không hiểu lắm về nghệ thuật, cũng không đánh giá được khả năng của con mình tới đâu. Nhưng không phải sao? Trong mắt một người mẹ. Các con luôn chính là tuyệt nhất.
Trí Thiện vừa vào tới phòng đã bốc máy gọi cho Tuấn Minh.
- A ha! Có muốn ăn khao không?
- Được được. Anh tới liền nha. Muốn ăn gì?
Trí Thiện vừa huýt sáo, vừa nấu ăn, vốn muốn làm một bữa thịnh soạn công bố tin vui cho cả nhà, nói gì thì nói, trước giờ cậu cũng có nộp tới vài công ty giải trí. Nhưng những công ty lớn như thế này, hồ sơ thực chỉ nộp cho vui. Loại ngay từ vòng gửi xe. Lần này dù thế nào, cũng là một cơ hội trời ban.
Thế nhưng trong bữa ăn thằng than lại cứ liên tục nhăn mày lừ sang phía Tuấn Minh.
Trí Thiện gõ cái đũa lên bát nó:
- Ê! Bộ trên mặt bác sĩ Minh có cái gì hả?.
- Không có gì.
Quái lạ. Trí Thiện tự dưng thấy lạnh lạnh nha. Không lẽ... nó biết chuyện gì rồi?!
Không phải chứ?!. Nếu để thằng than và ba mẹ biết chuyện, có lẽ ăn hành ngập mặt quá.
Sau bữa ăn, cả hai đi dạo một chút.
Tuấn Minh vẫn giữ nguyên cái mặt than không biểu tình, Trí Thiện bực bội đá đá cái gốc cây đầu ngõ:
- Anh ghen tị vì tôi sắp thành idol sao? Xí!
- Trí Thiện, anh sẽ không phản đối. Nhưng, em có thể hứa với anh một việc không?
- Việc gì?
- Bất kỳ khi nào em muốn đi đâu. Cũng nói trước với anh một tiếng?!
- Không thành vấn đề!
Nhìn nụ cười nở tươi rói trước mắt. Tuấn Minh cũng thừa hiểu rằng cái lời hứa không thành vấn đề này thực quá có vấn đề đi. Thế nhưng còn cách nào khác đâu. Dẫu sao cũng đã dằn trước với Trí Lâm rồi, có lẽ, là do cậu lo lắng quá thôi.
Ôm người trước mặt vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc trước ngực.
Trí Thiện, em thật ngốc.
======
Ngay sau khi biết Lĩnh lùn có ý tứ với Trí Thiện,
Sơn cũng đã biết được, hóa ra không phải ngày một ngày hai, mà Lĩnh lùn đã theo Trí Thiện cả chục ngày rồi, hắn thường tới các quán mà Trí Thiện hát, ngồi một góc khuất âm thầm theo sát, đánh giá.
Sơn sau khi nghe mấy người anh em kể lại. Thực sự cảm thấy không ổn.
Lĩnh lùn ít khi chơi hàng, cũng chính bởi yêu cầu quá cao. Thế nhưng khi đã lọt vào mắt của hắn, thực khó thoát.
Nhìn Trí Thiện say sưa với cây đàn.
Sơn muốn tặc lưỡi. Nói không chừng đó là vận may của cậu ta thì sao?
Thế nhưng Long ngay sau đó đã phát hiện ánh mắt kỳ quái của Sơn dán trên người Trí Thiện.Lập tức nhéo tai xách hẳn lên phòng.
- Nói! Ánh mắt của anh thế là có ý gì?
- Buông buông... đau quá!
Long mặc đồng phục quán,nhéo thêm một phát mạnh nữa rồi mới nhả cái tai đã đỏ ửng của Sơn ra.
- Anh tính toán gì với anh Thiện?
- Tính toán gì? Còn lo cho cậu ta chưa xong nữa!
- Có chuyện gì?
Sơn trầm ngâm vài giây, rồi cũng đem chuyện đó mà nói ra.
- Không phải chứ? Số bác sĩ Minh sao lại xui như vậy?
Thế rồi mặc sự ngăn cản của Sơn, Long cứ thế bấm bấm nhắn nhắn, thông báo cho Tuấn Minh những gì mình vừa nghe được.
Long biết lão Lĩnh lùn kia. Nói chung là không quan tâm hắn như nào đi, nhưng cái bụng bia kia là thấy ói rồi. Nếu Trí Thiện thực sự phải dưới thân hắn.. mà nói chung, Long không muốn bác sĩ Minh mọc thêm một cái sừng nữa. Tê giác một sừng thì thôi đi, làm đôi sừng trâu thì chán hẳn.
Nói tới so sánh giữa Tuấn Minh và Trần Đức, thôi, thà là đừng nói tới.
Một người yêu anh Khải tha thiết, một kẻ lại đem tâm mình ra mà trao cho cái tên Đức thúi ấy.
Nếu không phải là dính bả với cái tên Sơn này ấy mà. Cậu thực mong kiếm được một người như Tuấn Minh kia. Si tình một mảnh.
- --------
Tuấn Minh tìm hiểu qua.
Cậu vốn dĩ không muốn dây dưa gì với những người này.
Thế nhưng nói Trí Thiện lập tức từ bỏ cơ hội ấy, chắc chắn là không thể mở lời. Cậu cũng không muốn Trí Thiện vì thế mà mất vui. Thế nên vẫn là một mặt vui vẻ mà đồng ý, mà tới chúc mừng. Nhưng mặt khác đã hẹn Trí Lâm ra để bàn trước một chút.
- Tại sao anh lại quan tâm tới chuyện của anh Thiện?
- Anh nghĩ rằng em hiểu.
- Hai người là thực sự?
- Thực sự.
Giữa hai thằng con trai, lại có thể có cái thứ tình cảm ấy sao?. Thế nhưng Trí Lâm sau cái nhíu mày, thì vẫn là đồng ý. Cậu sẽ để ý kỹ lịch của Trí Thiện, đặc biệt là theo sát trong những ngày đầu Trí Thiện tới đó phỏng vấn. Dẫu biết rằng chuyện người tên Lĩnh kia có thể chẳng liên quan gì tới việc Trí Thiện được gọi. Nhưng đó là anh hai cậu, vẫn nên cẩn thận hơn.
=======
Sau khi thử giọng xong, ngồi chờ ở phòng cùng với mấy bạn cùng tới tuyển.
Trí Thiện căng thẳng tới mức mỗi lỗ chân lông đều muốn hít thở cùng cậu. Quay sang Trí Lâm vừa đưa tới một chai nước.
- Than này, có khi nào anh rụng luôn tại đây không?
- Anh hát hay mà. Tự tin lên.
- Ừm.
Có thằng than bên cạnh, Trí Thiện cũng thực tự tin lên thêm được mấy phần.
Nói cho cùng, trước giờ thằng Than luôn luôn làm tấm chắn vững vàng cho cậu.
Đợi mãi, đợi tới rời cả cổ, Trí Thiện liền tựa đầu vào vai thằng than.
Một bóng bụng tròn vừa đảo qua, khẽ cười: Lại mang cả người yêu tới?. Trí Thiện, sẽ sớm thôi.
Bước vào phòng, mấy người lập tức đứng dậy chào hỏi.
Lĩnh lùn đưa tay lên hợp đồng, chỉ qua:
- Người này, lương tăng lên gấp 6 lần. Mọi hậu đãi gấp đôi. Có xe riêng đưa đón. Chỉnh sửa xong, đưa cho tôi.
Không ai nhìn ai, đều hiểu, một cô thư ký lập tức ngồi vào máy, chỉnh lại hợp đồng, phút chốc, chiếc máy in đã như hiểu ý mà vội vã in ra một bản hợp đồng mới toanh còn vương mùi mực.
Khi bóng sếp Lĩnh vừa qua. Mọi người xúm lại xem hồ sơ của kẻ may mắn ấy." Trí Thiện ".
- ---------------
Nhà hàng 5 sao.
Trí Thiện căng thẳng đi đi lại lại mãi trong nhà vệ sinh nam. Chỉnh bên này lại chỉnh bên kia.
- Than, em cũng không cần phải theo anh tới đây, một suất ăn tốn bao nhiêu là tiền!
- Không sao.
Trí Lâm cũng không có nói rằng, không những chi phí bữa ăn, mà tự dưng việc đi theo anh hai mình lại có thêm một khoản kha khá từ túi của tên bác sĩ nào đó . Cậu không chê. Sinh viên mà. Hơn nữa, thực thì cậu cũng biết rõ, Tuấn Minh không đơn giản như vậy.
Cậu ngồi cách Trí Thiện 3 bàn.
Trí Thiện nhìn người trước mặt. Khoảng 40 đi, thấp hơn cậu một chút, khuôn mặt rất nam tính, ngoại trừ cái bụng bia ra thì cũng coi như là khá bảnh.
- Chào anh! Em là Trí Thiện,
- Vâng, vâng ạ...
Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra.
Vị khách kia ánh mắt như thiêu như đốt nhìn qua, Trí Lâm cách xa 3 bàn còn thấy được. Vậy mà ngay chính Trí Thiện lại chẳng hay biết gì. Mà còn biết gì nữa? Hợp đồng phơi ra trước mắt làm cậu thực muốn xỉu ngay tại trận:
- Sáu... sáu... sáu mươi.. triệu?
- Có xe riêng!
Trời ạ!. Cái bánh từ trên trời này rơi xuống đầu cậu, cũng không phải là to quá đi!. Cậu sợ cậu ăn không nổi!
Đảo mắt một vòng quanh hợp đồng, lại muốn cứng đờ cả họng.
Nhìn vẻ mặt thất thần của Trí Thiện, Lĩnh lùn khoan khoái ngửa lưng ra phía sau ghế.
Đã là con người, ai cũng có điểm yếu.
Mà điểm yếu nhất, chính là tham.
Phải nói rằng bản chất của con người thay đổi nhanh nhất, cũng chính bởi sự tham lam.
Mà Lĩnh lùn hắn có gì? Có tiền.
Có tiền thì đừng có nói một Trí Thiện đang ngây ngốc vì bản hợp đồng béo bở kia, mà ngay cả cái tên da ngăm ngồi cách 3 bàn kia, cũng sẽ sớm vì nó mà bị đá.
Đưa tay lên bản hợp đồng, hơi gõ:
- Em còn gì chưa hiểu không? Có thể hỏi lại anh?!
- À,... không... chỉ là.. cái này.. anh đánh nhầm sao? 60 triệu một năm.. đúng chứ? Ở đây.. có ghi 1 tháng?
Lĩnh lùn như đã biết cơ hội của mình,
Không vồ vập, chỉ nhẹ lướt bàn tay mình chạm tới tay Trí Thiện một cái:
- Không nhầm.. nhưng, dĩ nhiên, có điều kiện đi kèm.
- Điều kiện?
- Đúng vậy.
- Chỉ cần em, làm người của anh..
- Hả?
Trí Thiện thật muốn ngoáy lỗ tai thật chứ. Nghe nhầm sao?. Làm người của anh ta.. gián điệp sao?
- Anh muốn.. em theo dõi ai ạ?
Lúc này, Lĩnh lùn thực sự tròn mắt ngạc nhiên, một lúc sau mới bật cười ha ha
- Em không hiểu thực sự?
- Vâng... Phiền anh nói rõ một chút, nếu không.. em không dám ký...
- Được. thẳng thắn với nhau một chút nha.
- Dạ.
- Anh dạo này đang cô đơn, cần một người bầu bạn hằng đêm. Nói trắng ra thì là người tình. Hợp đồng này thời hạn 2 năm. Sau hai năm, anh đảm bảo em sẽ trở thành Sao như em muốn. Chúng ta lại ai đi đường đấy, em thấy thế nào?
Thấy thế nào? Nói là u40 không nói, gọi hẳn là U50 cũng được đi. Nhưng làm ơn là gái không trym giúp con được không trời. Sao mà gặp phải cái tên gạ gẫm này cũng lại là đực nốt. Không lẽ nhìn cái mặt mình vẽ trên đấy mấy từ " a ha tôi là thụ " sao?
Còn nữa. cái tay đang vân vê vân vê tay mình kia là gì?
Dùng thái độ kiên nhẫn nhất có thể rút lại bàn tay.
Trí Thiện bày ra một vẻ mặt cực kỳ meo mà nói:
- Dạ, cái này thì không được, anh thông cảm. Em không phải Gay. Anh có thể xem xét giảm lương giảm mọi hỗ trợ đều được. Em chỉ mong được đi hát, được đứng trên sân khấu thôi ạ,
- Em không cần phải trả lời gấp. Còn một tuần để suy nghĩ mà.
Làm sao được?
Người ta là ông to bà lớn nhé! Tiếng nói to bằng quả tạ. Trí Thiện cậu cũng đâu có muốn tuyệt đường sống của chính mình chứ, nếu không thì ngay khi hắn đưa cái chân dưới bàn mà cọ lên bắp chân cậu, cậu đã muốn đá cho một phát rồi.
Ăn một quả scandal thì có mà thành tép phơi khô, đời nào hóa rồng được.
Thế nên tức mà chỉ đấm bụi cây, đá bụi cỏ.
Không trúng thì không trúng!
Ông đi hát quán café như xưa, cũng đâu có chết đói, cũng phụ được tiền mẹ chút chút chứ bộ!
==========
Một tuần sau.
Trí Thiện nhắn một cái tin, từ chối.
Trí Thiện tiếc, dĩ nhiên là tiếc tới ruột cũng muốn xắt ra đem đi xào dưa hết rồi.
Ngồi bên cạnh thằng than ngay căng tin trường mà thực chỉ muốn dựa cả người lên nó.
- Than ơi than, anh mày thế là xịt lốp rồi.
Trí Lâm đã quá quen với cái cảnh bị anh hai nhẽo này rồi. Liền vò tung mái tóc đang dựa lên kia:
- Không phải tiếc, đó là tên khốn!
Trí Lâm còn như thế mà ôn nhu tới mức đưa miệng chiếc cốc uống dở kia lên, tới bên miệng của Trí Thiện.
Hướng ống kính đang muốn chụp lén mình, cười.
Biến thái, không nghĩ răng rõ ràng tên Lĩnh lùn kia dù biết cậu và Trí Thiện là anh em, mà vẫn cho người theo dõi.
Không lẽ hắn nghĩ rằng trên đời có người bệnh hoạn tới mức anh em cũng có thể xảy ra ba cái chuyện nhảm nhí đó sao? Lại còn là hai người con trai?
Trí Lâm cũng không quản nữa. Đã thế thích thì chơi, cậu không từ chối mấy cái ôm đột xuất hay nhào cả người vào lòng cậu dựa tới như trước
Cứ để coi sao, Trí Thiện thực sự từ chối rồi, còn cái gì để cho hắn chụp nữa?.
Thế nhưng tối hôm ấy, khi cậu đang đùa mà kẹp cả anh hai cậu muốn bê lên. Một tên bác sĩ mặt than ở đâu lừ lừ tiến tới. Rỉ vào tai cậu mấy lời như nghiến:
- Nói cậu bảo vệ anh hai cậu, không phải là ôm như thế!.
Trời ạ. Trí Lâm cũng sắp phát khùng với mấy tên điên này!
======
Vậy nhưng, ngoài dự liệu của Trí Lâm, sự im lặng từ phía tên Lĩnh lùn ấy không hề là sự rút lui.
Vài ngày sau trên đường cậu từ chỗ bạn về, lại thấy mấy tên xuất hiện chặn đầu.
Bản tính của Trí Lâm là sao?
Đấm luôn.
Không nói hai lời, không dài dòng, cũng không hỏi thêm.
Dằn kiểu này không được, thì dằn kiểu khác. Cậu cũng không phải là thứ bao rơm, cũng muốn cho một lần tên Lĩnh lùn kia hiểu được khó mà thôi.
Ban đầu, mấy tên kia chỉ được thuê tới để dọa Trí Lâm một chút, nhưng cũng không ngờ Trí Lâm vậy mà không biết trời cao đất dày, sau vài câu hăm dọa, một chọi năm. Cứ thế là vung lên, đấm, đá.
Hỗn loạn thành một nùi, đã có mấy người đi qua chỉ trỏ.
Một trong số mấy tên kia, lẻn từ sau, rút con dao nhọn, đâm tới.
- Soạt.
Tiếng dao đâm rất sâu, nghe rõ từng âm thanh như rách toạc xuyên qua từng thớ thịt...
Người gục.
Cả mấy tên kia leo lên xe, rú ga bỏ chạy.
Máu chảy đầy đôi bàn tay Lâm..
Nhưng, lại là máu của người khác...
Lay người trong tay, lại chỉ thấy đôi môi hé mở, giọng nói thực sự như muốn xé tâm gan cậu ra thành từng mảnh.
- Trí Lâm, cẩn thận
- Thái Hùng! Thái Hùng!!!!!
==================//====================