Yêu Anh, Đau Lắm

Chương 7





(7)
"Cậu cút khỏi đây đi, cậu hết tác dụng rồi, đồ ăn hại."
" Xin anh... đừng đuổi em mà... anh đuổi rồi em biết đi đâu..."
Lục Hàn níu tay van xin hắn, cậu không hiểu vì sao lại bị hắn đuổi. Cậu đã từng nghĩ khi hắn có công ty rồi sẽ tốt với cậu một chút nhưng khi hắn đạt được mục đích rồi hắn càng ngày càng chán ghét cậu.
" Đi đâu là việc của cậu, cút xa xa một chút..."
Âm thanh của Tần Long vẫn lạnh lùng như nhát dao đâm vào tim người đối diện. Hắn thật sự càng ngày càng thấy chán ghét cái vẻ nhu nhược đến ngu ngốc của cậu, chán ghét sự có mặt của cậu... nhưng vì tiền hắn đã cố gắng ở cùng cậu trong suốt một thời gian dài. Nhưng bây giờ hắn đạt được mục đích rồi, hắn cũng chẳng muốn thấy mặt cậu nữa...
" Em không có chỗ nào để đi hết... xin anh... anh đừng đuổi em mà... em sai gì thì anh cứ nói đi.... em nhất định sẽ cố gắng sửa mà..."
" Đơn giản là tôi chán cậu rồi, biến sớm cho đỡ ngứa mắt tôi..."
" Nhưng em là vợ anh mà... em cũng yêu anh nữa, anh không thể nể tình vợ chồng đã sống với nhau những ngày tháng qua mà đừng đuổi em sao?"
Lục Hàn nghẹn ngào nói, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Cậu yêu hắn bao lâu, vì hắn cũng đã làm một số chuyện, giao tất cả mọi thứ của mình cho hắn đến cuối cùng lại bị đối xử như thế này hay sao? Hắn đuổi cậu ra khỏi nhà không thương tiếc, bị đuổi rồi cậu biết đi đâu đây?
Người cậu yêu nhiều như vậy nhưng hóa ra lại thật tàn nhẫn với cậu?
" Vợ sao? Nhắc cho cậu nhớ, lần thứ n tôi nhắc cho cậu nhớ... cậu là đàn ông, cậu không phải là đàn bà, cậu nghĩ cái loại bệnh hoạn như cậu xứng đáng làm vợ tôi sao?"
Tần Long không kìm được sự tức giận mà lớn giọng nói. Hắn thấy cậu khóc thì không hề nhủ lòng thương mà còn chán ghét hơn. Hắn cho rằng cậu là đàn ông nhưng luôn giả tạo để nhận sự thương hại của hắn.
" À chẳng phải cậu rất đẹp trai sao? Người như cậu thì lo gì không có chỗ đi, chỉ cần ra đường đứng hoặc là đi làm trai bao tôi đảm bảo... lắm khách lắm mà khách cả trai cả gái luôn cho xem. Có khi vài hôm lại mua được nhà, mà có khi còn quen cả đại gia ấy... cần gì phải ở với tên nghèo nàn như tôi."
Thấy Lục Hàn im lặng Tần Long lại tiếp tục nói, hắn luôn nghĩ rằng chỉ có những nghề đó mới hợp với cậu thôi. Hắn đưa mắt nhìn cậu thấy cậu đang đứng đó nhìn hắn, khuôn mặt trắng bệch, đầy nước mắt khiến hắn càng căm ghét.
" Giờ cút được chưa, tôi chỉ đường sống cho cậu rồi đấy, đừng có nói..."
" Sao lại nói với em như vậy hả anh? Em không phải loại người như anh nghĩ đâu..."
Lục Hàn lắc đầu, ánh mắt tha thiết nhìn hắn. Cậu không hiểu tại sao Tần Long lại có thể nói ra những lời đó với mình. Để được ở cùng hắn, cậu đã cố gắng rất nhiều cũng đã thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ những việc cậu làm cũng không đủ để động lòng hắn sao. Bây giờ hắn lại đuổi cậu, hắn nói mà không thèm quan tâm đến cảm xúc của cậu, hắn nghĩ cậu là loại người đó chẳng phải là rất uổng khuất cho cậu sao?
" Là loại người nào thì tôi không cần quan tâm, cái tôi muốn là cậu ký vào đơn ly hôn và biến khỏi đây? Tôi không muốn ở chung với người như cậu nữa."
" Em biết... anh ghét em lắm, em cũng biết anh chán em... nhưng xin anh đừng đuổi em... em muốn ở bên cạnh chăm sóc anh... hơn nữa em cũng không muốn ba em biết chuyện, em không muốn ba biết chúng ta ly hôn."
Cậu bỗng nhiên quỳ xuống mà xin hắn, cậu không muốn đi vì một phần cũng vì không có chỗ nào để đi nhưng không thể về nhà ba... Còn một phần vì cậu sợ ba biết chuyện, biết hai người ly hôn, biết hắn không yêu thương cậu, biết hắn đuổi cậu, biết cả hai đều bị hắn lợi dụng chắc chắn sẽ shock và đau lòng lắm. Cậu thà hạ thấp mình để mong nhận được một chút thương hại của hắn còn hơn là để ba biết sự thật này.
" Để cậu ở đây để bẩn nhà à, tôi cũng không bao nuôi nổi cậu nữa, cậu có tay chân thì cút đi tự kiếm mà ăn... chứ suốt ngày ăn bám tôi, cậu không thấy nhục sao?"
" Em... nhà, xe, công ty đều là của em và ba mà anh... Sao anh lại nói như vậy được, em có cần anh bao nuôi đâu chứ?"
Cậu uất ức nói, rõ ràng mọi thứ đều là của cậu, hắn cũng chỉ là một nhân viên bình thường nhờ kết hôn với cậu mới có ngày hôm nay. Còn cậu lấy hắn cũng chăm chỉ làm việc nhà, chăm sóc hắn mỗi ngày thì tại sao hắn lại nói cậu là " ăn hại" chứ? Nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu cậu nhưng mãi vẫn không có câu trả lời. Thì ra người ta nói cũng đúng mọi tình cảm hóa ra cũng chẳng bằng tiền bạc.
" Của cậu? Nực cười? Cậu không biết hay là cố ý không biết, những thứ này đứng tên ai? Hay là muốn ra phát luật đấu với tôi hả?"
Tần Long tức giận tiến lại túm cổ áo Lục Hàn, hắn tức đến mức muốn giết chết con người trước mặt. Hắn cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn gần cậu đến vậy, cậu không phản kháng, hai mắt cậu long lanh nhìn hắn, cả khuôn mặt hiện lên nỗi bi thương khó nói. Hắn cứ túm đến khi cảm nhận được sự khó thở của người trước mặt thì mới buông ra.
" Cúttttt...."
Cậu thở dốc tựa vào tường nhìn hắn, hai mắt đã nhòe nước, trái tim quặn thắt lại, đau đến nổi cậu cảm thấy thở cũng khó khăn. Cậu không nói mà cứ nhìn hắn, nhìn tình yêu của mình thêm một vài lần cuối. Có lẽ cậu nên đi thôi, cậu không muốn làm phiền, cũng không muốn làm khó hắn nữa, cậu nghĩ mình đi rồi chắc chắn hắn sẽ đỡ ghét cậu hơn...
" Được... vậy thì em sẽ đi... nhưng xin anh... hứa với em... đừng nói chuyện chúng ta cho ba em biết... được không anh? "
" Cái đó còn phụ thuộc vào thái độ của cậu, còn xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa... thì đừng trách."
" Vậy thì em sẽ ký vào đơn... Em sẽ không làm phiền anh nữa..."
Cậu run run cầm cây bút mà ký vào đơn, vậy là cuộc tình của cậu cũng chấm hết, cậu không còn là gì của hắn dù chỉ là trên danh nghĩa...
Cậu ký xong thì lấy đồ toan bước ra ngoài, cậu không đòi một thứ gì của hắn cậu định ra đi với hai bàn tay trắng.
" Anh phải hạnh phúc nhé, nhớ đừng thức khuya và ăn uống đúng giờ... còn... còn nữa... sau này anh bên ai cũng phải tốt với người ấy đấy..."
Lục Hàn lau nước mắt, nở một nụ cười với hắn rồi bước đi, hôm nay cậu đã chính thức rời xa cái nơi chất chứa tình yêu của hai người, xa cái nơi cậu đã từng hạnh phúc vì vài sự ôn nhu giả tạo của người đó, xa cái nơi cũng chất chứa nhiều tổn thương và đau khổ... Cậu tự hứa với bản thân đi rồi nhất định phải quên được hắn và nhất định sẽ hạnh phúc hơn.
Lục Hàn đứng nhìn căn nhà quen thuộc của hai người một lúc lâu mới rời đi. Lòng cậu đau lắm, đau cho thân phận và cuộc đời của chính mình. Cậu nghĩ giá như mình là con gái, giá như mình bớt yếu đuối nhu nhược thì có lẽ hắn đã không ghét cậu, không ghê tởm cậu như thế này.
Cậu đẩy vali lang thang ngoài đường, trong người cậu lại không có tiền nên cậu vẫn chưa biết phải đi đău. Cậu không dám về nhà vì sợ ba lo lắng, cậu không muốn ba buồn vì chuyện của mình nữa càng không muốn ba biết về con người thật của hắn.
Hóa ra mọi thứ nó lại rẻ đến vậy, còn hạnh phúc thì lại đắt hơn cậu tưởng, cậu đánh đổi tất cả vẫn không thể nào mua được. Tình yêu, lòng tin, sự nghiệp, tất cả mọi thứ cậu đều cho hắn hết rồi, hắn còn không tốt với cậu một chút sao?
Lục Hàn cứ bước trên con đường vắng, trái tim cậu đau nhói từng cơn, đôi chân cũng không còn bước nổi nữa, cả cơ thể cũng run lên vì gió lạnh, nó lạnh như tình yêu của cậu vậy.
" Ê nhóc con... đứng lại..."
Cậu đang đi thì bị mấy tên côn đồ chặn đường, cậu sợ hãi quay lưng lại bỏ chạy nhưng càng cố gắng chạy thì càng bị đuổi, cậu chạy được một đoạn thì không chạy được nữa mà ngã xuống đường.
" Haha... định chạy sao? Không thoát được đâu..."
" Nhóc con, xinh đẹp vậy mà... đưa tiền đây ta tha cho, sao phải bỏ chạy cho khổ sở."
Một tên tiến đến nâng cằm cậu lên rồi nói, hắn liếm láp môi khi nhìn thấy vẻ đẹp của cậu.
" Tôi... tôi... khụ... không có.... tiền..."
" Nhìn vậy mà không có tiền sao? Mày định đùa tụi tao à?" Vừa nói hắn vừa bóp mạnh tay hơn.
" Tôi... không có thật mà... các anh... khụ... khụ... tha cho tôi đi..."
" Chat... mày đùa tao à... người đâu lục soát cho tao. "
Tên kia tát cậu rồi nói lớn. Cậu bị tát không kịp phản ứng mà ngã đập đầu xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì đã bị đám người đó tiến lại lục soát.
" Đại ca, người cậu ta không có tiền..."
" Nói? Mày giấu tiền ở đâu hả?"
" Tôi... tôi không... không có thật mà..."
Cậu cố mở mắt, khó khăn nói, cổ họng cậu bắt đầu đau rát, thân thể cũng bắt đầu lạnh đi.
" Tao cho mày cơ hội cuối, mày có đưa không hả?"
Tên cầm đầu vừa nói vừa đạp mạnh vào bụng cậu. Cú đạp mạnh đến mức làm cho bụng cậu đau dữ dội, cậu ôm bụng ho ra một ngụm máu, hô hấp của cậu lại càng trở nên khó khăn...
" Tôi... tôi nói thật mà... khụ... xin... xin mấy anh... tha cho tôi..."
" Mày không có tiền là mày ép tao, đã vậy thì đừng trách..."
Tên cầm đầu nói rồi vẫy tay mấy người đàn em về phía mình: " Lôi nó ra chỗ nào kín, lột hết đồ và đánh chết cho tao..."
" Anh... đại ca à, mồi ngon như vậy vứt phí lắm, hay là... anh cho bọn em..."
" Tùy bọn mày muốn làm gì thì làm nhưng cho nó một bài học nhớ đời cho tao."
Sau cuộc trò chuyện đó thì cậu bị lôi đi, mấy người kia xé rách đồ trên người cậu, nhìn thấy thân thể gầy gò nhưng lại trắng trẻo của cậu mấy trên kia lại càng phấn khích hơn.
" Nó trắng quá, kiểu này chắc chơi sướng ngang con gái..."
Bọn hắn vừa nói vừa tiến tới còn cậu lấy tay che người lại thu mình về một góc. Cậu biết bọn hắn muốn làm gì cậu nhìn bọn hắn bằng ánh mắt sợ hãi, cậu không ngờ có ngày mình lại gặp những chuyện như thế này.
Lần này là lần đầu của cậu, cậu bị ba người đàn ông làm nhục, đánh đập, chà đạp. Từ mai thân thể cậu dơ bẩn rồi cậu làm sao mà yêu Tần Long, làm sao mà xứng với hắn đây.
Mấy người kia chơi đến lúc cảm nhận hơi thở yếu ớt của cậu thì dừng lại chửi thề vài câu rồi bỏ đi.
" Khóc sao? Mày định ăn vạ bọn này à? Mày có phải mấy đứa con gái đâu?"
" Con trai gì mà... không biết loại mày có phải con trai không nữa. "
Bọn chúng đi rồi bỏ mặc  Lục Hàn nằm dưới nền đường lạnh lẽo, cậu vừa đau vừa uất ức mà không biết làm gì được. Bọn chúng nói đúng cậu không phải là con gái nên không có quyền ăn vạ, cậu cũng không có tiền nên không có quyền được tôn trọng. Cứ nghĩ đến mây chuyện đó nước mắt cậu lại trào ra, cả cơ thể cậu đau đớn mà không ngừng run rẩy, cơ thể cậu giờ đây cũng đầy vết xước và máu tanh. Cậu đau đớn nhìn cơ thể trần truồng của mình, cậu thấy nó bẩn lắm nhưng lại nhận ra bản thân không còn đủ sức để rửa sạch nó nữa.
Khi bị đuổi đi cậu hi vọng hắn sẽ đuổi theo mà giữ cậu lại, khi cậu gặp bọn côn đồ kia cậu đã mong hắn có thể đến mà cứu cậu nhưng cuối cùng hắn lại không đến...
Cậu nằm đó mà nghĩ chuyện đã qua, thì ra mọi đau khổ rốt cuộc cũng chỉ do mình cậu hứng chịu. Cậu từng nghĩ nếu Tần Long biết cậu bị như thế này hắn có đau lòng hay thương hại cậu không, chắc là không rồi, cậu nghĩ mình có chết có lẽ vẫn không nhận được sự quan tâm của hắn... Cậu toan đứng dậy định với vali đồ thì một cơn đau trên khắp cơ thể truyền tới làm cậu mất dần đi ý thức mà một lằn nữa ngã xuống đường.
" Khụ... khụ.. Tần Long... cứu em với..."
#còn
#p/s: càng về sau càng ngược ạ. Có nên cho bé thụ gặp a nam phụ nào đó ko nè? Các bé góp ý cho ta xem có nên xd nhân vật nam phụ ko nha?