Yêu Anh... Có Kết Quả...

Chương 13: Gary rời Running Man




Vừa tan học, cô bước ra khỏi lớp thì đã bị che mắt bởi bàn tay lạ. Giật mình, huých tay về phía sau khiến tên đó lùi ra. Là con đỉa đói... Hạ Thiên nhìn cô mỉm cười, không ngờ phản ứng của cô lại nhanh như vậy. Thiên Minh ai oán ôm bụng:

- Mèo nhỏ có võ. Bái phục bái phục!

- Con đỉa đói!

- Anh nói em không được gọi anh là con đỉa đói... Anh cấm đấy. Người ta đẹp trai lai láng thế này.

Cô nguýt dài khinh thường nhìn anh, ôm tay Hạ Thiên, làm nũng:

- Thiôn! Tối nay mình ăn gì?

- Ăn cá rán, tôm chiên xù, thịt rau cải.

Có 1 tên vô tư lự chẳng liên quan chút nào nhảy vào nêu ý kiến, cô có hỏi anh đâu... Nhìn cô trưng ra vẻ mặt bất mãn nhìn mình, Thiên Minh cười vui vẻ:

- Hôm nay cho anh ăn ké với nhé! Mẹ anh không có nhà.

Lần này không phải là cô nhìn mà là Hạ Thiên nhìn tên nói dối không biết chớp mắt kia. Mẹ hắn không biết nấu cơm thì có, anh nhớ 1 lần khi anh quá giang bên nhà hắn, mẹ hắn cao hứng làm cơm mời khách nhưng cuối cùng thành... BẾP KHÓI... Khiến cho bố hắn vừa từ công ty về mà giật mình, chạy vào nhà mắng người làm xối xả vì để cho bà làm cơm. Khổ cho mấy người đó.

- Nhà em không có nhiều tiền để đáp ứng anh nhiều thứ vậy đâu...

- Thế anh mua đồ còn em nấu nhé! OK không?

Cô quay sang nhìn người bên cạnh mình, hỏi ý anh bằng cái huých nhẹ. Anh gật đầu, coi như bố thí cho cậu ta bữa cơm của vợ anh...

( Cạn lời... Chưa cưới)

Như đúng công việc đã giao, Thiên Minh đi mua đồ ăn, không biết anh ta có dùng nhan sắc của mình không mà đi mua được nhiều đồ tươi ngon dễ làm, có mấy cái còn làm sơ qua rồi cơ. Đúng là trai đẹp có khác. Mình cô làm cơm, còn 2 tên đó rảnh rỗi gì thì cô cũng không biết. Chuông điện thoại kêu vang, cô gọi Hạ Thiên mang ra cho mình, là số của Hà My.

- Alo. Gọi gì?

Tiếng thổn thức đầu dây bên kia.

- Mày ơi. Tao không thiết sống nữa, Gary dời RUNNING MAN rồi... Huhu... Oppa của tao...

- Cái gì? Mày nói gì cơ? Xạo vừa thôi nha. Đùa không vui tý nào.

Đúng! Đây là chuyện không nên đùa, trái tim cô tan nát mất rồi... Ôiôiôi Running Man, Gary của cô...

Hạ Thiên đứng bên cạnh thấy vậy mà tắt máy, nhìn cô đứng như trời trồng, con dao đang làm dở cũng hạ xúng, cô chay về phòng lấy laptop bấm bấm cái gì đó rồi AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Hq Thiên cũng Thiên Minh hốt hoảng chạy vào, nhìn cô đang đau khỗ khóc ròng, anh đau lòng hỏi cô:

- Sao? Ai bắt nạt em?

Cô ôm lấy anh, nước mắt lưng tròng, đau khổ:

- Gary rời Running Man rồi... Ôôô... Em phải làm sao?

Gary là thằng nào? Running Man là con nào? Anh đâu boết cái mô tê gì đâu? Sao cô phải đau lòng thế nhỉ? Anh ôm ôm cô dỗ dành:

- Ngoan ngoan! Không khóc nữa...

Thiên Minh nhìn laptop,,, aiza. Nghệ sĩ Hàn, rời chương trình thực tế, ầy... Khéo mất bữa tối của anh... Đúng rồi! Cô đang làm bữa tối cho anh!

- Đào Linh thân yêu! Em có thể làm bữa tối cho anh không?

Hạ Thiên lạnh lùng nhìn anh ý bảo anh tự đi mà nấu... Thôi, anh đành tự mình làm nốt chỗ thịt vậy... May mắn cho anh là cô làm hết rồi, còn mỗi thịt cuốn thôi.

Bữa cơm cũng đến khổ, mặt cô méo mó, ôm laptop không rời, xem chương trình thực tế của Hàn, ôm bát cơm mà chăm mắt vào laptop, Hạ Thiên xúc phần cơm của mình đút cho cô ăn, Thiên Minh nhìn anh... Thực ra là trố mắt nhìn... Tên này mắc bệnh sạch sẽ, có bao giờ chung đụng ai cái gì đâu? Anh bị lác mắt rồi sao?

Cứ vậy cứ vậy đến hết bữa cơm. Đến đoạn Gary đọc thư của các thành viên mà cô vừa khóc vừa cười, Hạ Thiên đến buồn cười với cô vợ bé bỏng này của mình, cô vô tư đến ngốc luôn rồi...