Thấm thoắt đã đến năm 2015 rồi. Nhanh ghê! Na xin chúc mọi người trên watt sẽ luôn vui vui, vẻ vẻ, gặp nhiều thuận lợi trong cuộc sống.
Người đã trả lời đúng cho câu hỏi ở chap trước là…. bạn KatoriVn *tung bông tung hoa* Chap nàu là dành tặng cho bạn. Năm mới may mắn nhé!
Mọi người cũng vậy nha! Na thăng đây. Pái pai. Đăng giờ THIÊNG quá mà!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Haizzz!” Nằm vắt vẻo trên ghế đá, dưới gốc cây bò cạp, Anh Phong nhìn những bông hoa vàng ươm bay là là trong gió mà thở dài thườn thượt. Hồi nãy tính lên lớp nhưng đến được lầu hai thì không hiểu sao lại quay ngược trở xuống, chẳng buồn lên nữa. Rồi lại loay hoay giữa sân trường chẳng biết làm gì và cuối cùng là đến gốc cây này lúc nào chẳng hay. Thật thì nghĩ kĩ hắn rất có duyên với cái cây này nha! Gặp nó, cãi nhau với nó, cõng nó cũng đều ở dưới gốc cây này cả. “Sao mình lại nghĩ tới con nhóc đó ta ?”-Hắn nhăn mặt nghĩ. Chợt hắn thấy Minh Khiết đang tung tăng đi đến canteen. Trên môi cậu còn đọng lại nụ cười rạng rỡ. Chắc là đi mua thức ăn cho nó. Thật là…sao bạn mình lại cưng “vợ” quá nhỉ? (Chưa biết là vợ ai à nha!) Nghĩ đến đây, tim hắn lại nhói lên một cái. Dù vậy hắn vẫn đứng dậy, đi đến phòng y tế-nơi nó đang nằm để…thăm. Nói vậy thôi chứ trong đầu hắn đã bày ra bao nhiêu câu nói móc họng cho nó tức ói máu chơi rồi. Nhìn nụ cười tủm tỉm, gian tà của hắn bây giờ cũng đủ biết. Nhưng sao lại lựa lúc Khiết không còn ở đó. Dường như hắn muốn gặp riêng nó. Chỉ hai người nó và hắn mà thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Trong phòng y tế
“Bộp…Bộp…Bộp…” Tiếng vỗ tay không biết từ đâu đó xuất hiện chen ngang dòng suy nghĩ của nó. Khẽ ngước nhìn ra ngoài cửa,nó dường như bất động, bàng hoàng với người trước mặt. Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán nó.
– What sweet time! Good! Very good!
Vừa nói Tú Diệp vừa điệu đà bước đến bên cạnh giường bệnh của nó. Người mù cũng thấy mờ mờ đôi mắt ả đang rực hai ngọn lửa. Ái Ngọc sợ hãi nuốt khan, hơi nép mình vào góc.Nó nghe nói cấp III này rất hay xảy ra bạo lực học đường chứ không phải kiểu cô lập, không thèm chơi như mấy cấp dưới. Eo! Nghĩ đến mà sợ chết khiếp. Cơ mà ả đang nói gì thế? Ả nói nhanh quá nó nghe không rõ @.@
– Cậu…nói…gì…mình…không hiểu!
Nó rụt rè lắp bắp thật thà nói. (tội em hai lúa ) Nhưng câu nói ấy của nó chỉ tổ làm Tú Diệp khó chịu và khinh thường. Ả khoanh hai tay lại, nở nụ cười nửa miệng và sổ thêm một tràng tiếng anh nữa để…khoe mẽ:
– Why does M.Khiet like you – an stupid and ugly girl. You and him is a couple! So fun. But it make me angry. B*tch!
Vừa nói ả vừa hùng hổ xấn tới đẩy mạnh chiếc giường làm chân nó đập mạnh vào thanh sắt đau buốt. Ái Ngọc nhăn mặt khó chịu. Hành động đó của nó khiến ả càng hăng máu tiết. Ả giận dữ giơ cao tay, chực tát. Nó sợ hãi mà nhắm tịt mắt lại chờ chịu trận. Dù nãy giờ chả hiểu ả đang nói mô tê gì sất nhưng nhìn hành động của ả, nó cũng thừa biết ả đang rất tức giận. 1s…2s…3s… Vo ve… Vẫn không có chuyện gì xảy ra cả. Nó ngạc nhiên thầm nghĩ “Quái! Muốn tát thì tát lẹ đi! Bộ bụt nhập rồi à?” Nó từ từ hé mắt nhìn. Đập vào mắt nó là hình ảnh Tú Diệp mặt mày xanh như tàu lá, người run lên bần bật. Tay ả thì bị một bàn tay nào đó giữ nguyên trên không.
– Anh Phong- Nó và ả cùng đồng thanh. Và điều đó nó chả thấy thoải mái gì.
Nghe nó gọi tên mình, hắn khẽ đánh mắt sang nhìn nó rồi quay ngược lại phía ả. Đôi mắt hắn lộ rõ vẻ lạnh lẽo, tay siết chặt cổ tay ả đến đỏ tấy. Hắn nhếch môi cười khinh bỉ, đáp lại ả cũng bằng tiếng anh
– Your English good, huh!?
– No! No! You better.
– Hừm!- Anh Phong cười khẩy ra tiếng- Hideous!
Vừa nói hắn vừa hất mạnh cách tay ả ra xa khỏi người nó. Dù vậy nhưng khuôn mặt ả vẫn không có biểu hiện gì là khó chịu. Ả nũng nịu sáp lại người hắn
– No! I don’t tell lie
-Go out before i’m angry- Hắn khó chịu quắc mắt nhìn ả mà gằn từng tiếng
– Why? I did nothing
– Did nothing? Hahaha. I’m not blind. I advised you not to hurt her. If you do, you… may get out of this school.
– Why are you cruel to me? She isn’t as beautiful as me. (tự tin thấy ớn )
– She’s beautiful. Because her heart’s nicer than you.
– No. It isn’t the truth. You like her?
Câu hỏi ấy khiến hắn khựng lại giây phút. Hắn hốt hoảng nhìn nó có biểu hiện gì không. Nhưng đáp lại hắn chỉ là cái nhìn ngơ ngác của nó. Hình như nó không kịp nghe thì phải. Hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút hụt hẫng. Mặc cái cảm xúc rối loạn của mình, hắn tiếp tục đuổi cái con nhỏ mặt dày trong phòng
– You don’t need to know. And now, go out.
Tú Diệp nghe hắn nói mà giận tím mặt. Hai tay ả siết chặt thành nắm đấm. Ả quyết không tha cho nó vố này. Ả giận dỗi giậm chân đùng đùng rời khỏi phòng y tế.
Đợi đến khi ả đã khuất bóng, Anh Phong liền dịu mặt. Bao nhiêu nét lạnh lùng, tức giận cũng tan biến đâu hết. Thay vào đó là sự lo lắng vô cùng. Hắn vội vã kéo ghế ngồi cạnh giường, nhăn mặt nhìn vết thương của nó.
– Bộ cô không biết đau à?- Vừa nói hắn vừa lắc lắc nhẹ chân nó.
– Đau chứ sao không- Nó tức tối la lên. Đồ chết dẫm, chân ta đang bị thương mà còn lắc như đồ chơi nữa.
Hắn hết hồn giựt tay lại. Nhìn nó ái ngại
– Sorry! Không sao chứ?
– Không…sa..
Nó đang nói bỗng im bặt. Chân mày nhíu lại vẻ đau đớn. Tay thì bấu chặt gấu váy. Điều đó khiến hắn chợt lo lắng lạ thường
– Bị gì vậy?
– Cổ chân…của tôi- Nó khó nhọc trả lời
Anh Phong lập tức nâng nhẹ chân nó lên xem xét. Miếng băng trắng nơi cổ chân đã nhuốm một màu đỏ. Có vẻ là bị rách do đập phải lan can. Hắn hốt hoảng dáo dác tìm cô y tế nhưng cô không có ở trong phòng. Không ngần ngại, hắn nhẹ đặt chân nó xuống, đứng bật dậy và bỏ đi nhưng không quên dặn dò nó đầy quan tâm:
– Ở đây đợi tôi. Tôi đi tìm băng thay cho cô.
Nó không nói gì chỉ nhẹ gật đầu. Khoảng 2 phút sau, hắn liền quay lại. Trên tay là hộp cứu thương không biết hắn moi ở ngõ ngách nào. Dịu dàng, nhẹ nhàng, hắn từ từ tháo dải băng trên chân cho nó. Rửa sạch vết thương và cẩn thận băng lại. Nó cố cắn răng chịu đựng, chẳng dám rên một tiếng. Mặt nhăn nhúm lại chả khác gì cún con. Nhìn nó như thế, Anh Phong chợt mỉm cười nhẹ. Nụ cười ấy khiến nó bị cuốn hút, mẩn mê hẳn ra. Nó nhìn cậu thay băng cho mình không chớp mắt. Tim thấy ấm áp rất lạ.Vết thương ở chân cũng chẳng còn thấy đau nữa. Thật là…nó biết mê trai từ hồi nào vậy cà?
– Tôi biết tôi đẹp nhưng không cần ngắm lộ liễu thế đâu.
Vừa làm hắn vừa nói đá đểu nó mà chẳng cần nhìn nó lấy một lần. May là như thế đấy, không thì hắn sẽ chiêm ngưỡng được dung nhan đỏ như quả cà chua của nó rồi.
– Tôi…tôi ngắm anh hồi nào? Tôi chỉ…chỉ…ngắm cái chân tôi thôi chứ bộ. Ôi! Cái chân ngọc ngà.-_-
– Cô gọi cái chân voi này ngọc ngà?- Hắn hỏi mà nắm nguyên chân nó kéo giựt lên
– ĐAU
– Cho chừa cái tật hãm hại người khác.
– Tôi hãm hại ai hồi nào?- Nó giả bộ ngây thơ vô (số) tội.
– Thế ai bỏ một đống đá cuội vào mấy bao báo kia. Haizz…Mốt muốn hại người khác thì làm ơn thông minh chút chút đi nhé!
Nó cứng họng chỉ biết hứ một tiếng cho bỏ ghét.
– Xong rồi đó- Hắn nâng niu, nhẹ nhàng đặt chân nó trở lại giường.
Nó im bặt chẳng nói chẳng rằng. Chả là nó muốn cảm ơn nhưng ngại ngùng không dám nên thôi làm lơ luôn. Không gian rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến rợn người.Bỗng nó ngơ ngác hỏi một câu làm hắn đứng chết trân tại chỗ:
– Anh Phong! Hồi nãy Tú Diệp hỏi gì mà anh quay sang nhìn tôi vậy?
– Cô nghe được bao nhiêu phần trăm mà hỏi vậy?- Hắn cố bình tĩnh bản thân
– 100%
Quạ…quạ..quạ…Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán hắn. Kì này là chết chắc! “THÌNH THỊCH” Oái sao tim hắn lại đập mạnh vậy nè! Điều đó làm hắn trắng bệch, lúng túng ra mặt. Trong khi đó, Ái Ngọc vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra nên cứ hồn nhiên nói tiếp:
– 100% không nghe được gì cả.
“Ầm” Hắn lăn quay ra chết lâm sàn vì…nhồi máu cơ tim. Miệng hắn cứng đờ chẳng nên lời. Khó khăn lắm hắn mới nói được một câu:
– Tôi không hiểu làm sao cô có thể vào lớp này với trình độ tiếng anh như thế đấy?
– Hehehe! Tôi chỉ giỏi ngữ pháp với từ vựng thôi. Chứ nghe và nói tôi dở lắm! Lần nào ra thi phần nghe của tôi cũng 4/4 lỗi sai hết á!
“Ầm” Chết lâm sàn tập hai.
– Nè!- Nó huơ huơ tay trước mặt hắn- Trả lời tôi đi. Cậu ấy hỏi gì vậy mà tôi nghe có chữ “love, love” gì đó?
– Ờ ờ… Thì…- Hắn ấp a ấp úng không biết trả lời làm sao
– Thì sao?- Nó hối
– Thì…Mệt quá! Cô không nghe được thì thôi- Hắn thẹn quá hoá giận mà cáu lên
– Vô duyên. Tự nhiên lại giận- Nó phùng má tru tréo
– Muốn biết không?
Hắn chợt nhướn mày hỏi nó với giọng điệu hết sức gian tà. Nó liền gật đầu mặc dù lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
– Nếu vậy thì- Hắn từ từ ghé sát mặt nó và…
– Aaaaa
– Tôi sẽ phụ đạo cho cô đến khi cô nghe được thì tự khắc hiểu thôi- Vừa nói hắn vừa vui vẻ lấy tay nhéo chiếc má thân yêu của nó không thương tiếc.
– Anh…đồ quá đáng- Nó ôm chiếc má đỏ ửng lườm hắn. Thay vào việc phải xin lỗi việc làm xấu xa, tàn ác, mất nhân tính vừa rồi của mình, hắn lại thản nhiên xoa đầu nó như con mình vậy á
– Anh Phong, mày xuống rồi đấy à?- Minh Khiết bỗng xuất hiện ở ngoài cửa khiến cả hai giật bắn mình quay lại
– Uhm!- Hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng tức khắc (Anh này người máy à? Chuyển đổi siêu tốc luôn)
– Ăn không? Tao mua nhiều lắm! Cùng chén cho vui- Cậu tỏ ra hớn hở, hào hứng, khoe đống thức ăn trước mặt
– Thôi khỏi! Mày ở lại đi. Tao lên lớp trước đây. Sẵn tiện dọn cặp vở giùm hai người luôn
Nói xong Anh Phong nhanh chóng ra ngoài.Trong lòng hắn không khỏi trùng xuống và băn khoăn. Câu hỏi của Tú Dịêp càng khiến hắn phải suy nghĩ. Đứng dựa nơi bờ tường kế cửa phòng y tế, những tiếng cười giòn tan của nó và thằng bạn lọt vào tai hắn rõ mồn một. “Thích nó sao? Không phải đâu. Mình với nó chỉ là…bạn cùng lớp thôi. Phải đúng vậy. Mình đã hứa là đợi cô ấy mà. Không thể thích được. Mình điên thật rồi!” Hắn thầm nghĩ mà nở nụ cười chế nhạo bản thân mình. Anh Phong lạnh lẽo bước đi trên dãy hành lang hoang vắng. Dù vậy hắn vẫn bảo mình sau này phải để mắt tới nó tránh khỏi những trò hãm hại ngu ngốc của ả Tú Diệp với lý do tự an ủi rằng: giúp bạn bảo vệ “vợ cưng”
Còn nó, nhìn hắn bước đi mà trong lòng có chút tiếc nuối. Nó vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn với hắn mà. Chợt câu hỏi của Minh Khiết lại ùa về tâm trí nó. Hắn có thật là người quan trọng trong lòng nó không? Khó chịu quá!
Giá như anh chẳng thuộc về ai. Thì tình cảm đôi ta đâu là sai. Giá như mình gặp nhau khi trước, thì em đã đến trước một bước…
Giả vờ nhưng em yêu anh- Miu Lê