Nhói. Nó
thấy tim mình chợt thắt lại đến nghẹt thở. Sự tự ti ngày
trước chẳng hiểu sao lại quấn lấy nó sau thời gian khá dài
ngủ quên. Anh Phong đã nhận ra điều đó. Hắn thừa biết nó nghĩ
gì trong đầu. Hắn muốn đính chính với nó trước. Hắn không
muốn nó sốc nhiều hơn khi cùng trò chuyện với Thảo. Thế nên
hắn cố tình kéo nó đi chỗ khác:
- Đi lấy thêm thức ăn chung đi Ngọc
Thế nhưng con ngốc ấy lại nằng nặc đòi đi một mình. Đơn giản
nó muốn tĩnh lặng một mình thôi. Nó là thế. Khi quá bối rối, nó lại trốn tránh một mình để trấn tĩnh bản thân và không
muốn nghe lời giải thích của bất kì ai khác cho đến lúc tâm
trạng ổn định. Dù Phong có nài nỉ thế nào nó vẫn cứ một
mực từ chối:
- Không cần. Đi một mình được rồi
- Để cậu ấy một mình đi
Khiết vỗ vai, thì thầm vào tai hắn. Vậy hắn đành gật đầu,
chiều theo ý nó. Có lẽ hắn đành giải thích sau vậy. Dù sao
vẫn chưa có gì xảy ra. Chắc Ngọc lại ghen vu vơ thôi. Chuyện
này hắn quen rồi. Quả thật những điều đó sẽ trở nên bình
thường nếu ông Lã không thêm dầu vào lửa. Khi nãy, thoáng nhìn
ông cũng đủ biết bạn gái con trai ông không ai khác là Ái Ngọc. Và như ông đã nói, ông quyết phải chia cắt sấp nhỏ. Ông không
để thành quả bao năm của ông tan biến chỉ vì con nhóc như nó.
Ngay khi nó đang mải mê lựa chọn thức ăn,ông Lã liền bước đến
gần bắt chuyện nhanh chóng.
- Ngọc thấy người bạn mới của Phong thế nào?
- Sao bác lại hỏi vậy ạ?- nó ngạc nhiên cất tiếng hỏi
- À chỉ là cháu và người bạn kia chưa thân với con trai bác bao lâu. Bác sợ cả ba ngại ngùng.
- Không đâu bác ạ. Cậu ấy dễ thương lắm, lại khá hòa đồng. Giữa tụi con chẳng có gì ngại ngùng cả
Nó cắn răng nói dối, cố tạo ra vẻ tự nhiên nhất. Tự nhiên sao được chứ khi cơn ghen nổi phừng phừng trong lòng? Nhưng chẳng
lẽ lại trả lời với bác trai rằng con cảm thấy ghen với người
bạn ấy? Đành nói dối,đó là cách ứng xử hay nhất hiện giờ.
- Vậy tốt quá. Bác mừng vì thằng bé tìm được cô gái tốt như Thảo. Suốt ba tháng hè ,tụi nó cứ dẫn nhau đi chơi, lại còn
nhắn tin nhiều nữa. Lâu rồi bác chưa thấy Phong vui vẻ. Thế nên
có gì con giúp bác đốc thúc Phong để hai đứa tiến tới
Ông Lã phân trần, khuôn mặt ánh lên niềm vui chân thành. Nhìn
khuôn mặt ấy ai có thể nghĩ những lời ông nói đều dối trá.
Ông đưa tay chỉ về phía Phong và Thảo, tiếp tục nói:
- Con xem. Tụi nó trông hợp nhau nhỉ? Thật trai tài gái sắc.
Ngọc không quá ngu ngốc đến nỗi không hiểu được hàm ý trong
lời nói của ông Lã.Trước giờ, nó luôn tin "trăm nghe không bằng
một thấy". Vậy nên những lời kể của ông Lã sẽ chẳng hề hấn
gì nếu trước đó nó không thấy cảnh hắn dễ dàng cười với cô.
Điểm khác lạ về cách ứng xử đó càng khiến nó tin lời ông Lã là sự thật. Đau. Tim nó đau lắm. Đau đến nỗi như có ai cầm dao cứa vào đấy từng nhát, từng nhát một. Họ thật sự đẹp đôi...
Chuyện đến nước này, tất cả là lỗi của nó. Nếu nó
không sang Mĩ du lịch thì Phong sẽ chẳng tìm đến Thảo. Nếu nó
cũng hoàn hảo như Thảo thì ông Lã sẽ chẳng thấy Thảo với hắn mới hợp nhau. Và nếu khi nãy, nó chịu đi cùng hắn thì có lẽ nó sẽ tự gạt mình thêm chút ít thời gian nữa. Nó cứ đứng
bất động ở đó.Ông Lã đã rời khỏi khi nào nó cũng chẳng hay.
- Cậu không sao chứ?
Khiết đến bên nó khẽ hỏi. Cậu thấy nó đi lâu quá chưa về nên
đi tìm. Và vô tình cậu đã nghe được đoạn đối thoại giữa nó
và ông Lã. Chưa bao giờ cậu giận Phong đến thế. Vậy ra những
ngày cậu không liên lạc được với hắn là hắn đang vui vẻ bên
Thảo? Vậy ra lúc Ngọc lên máy bay, hắn bảo hắn bận là vì mải đi chơi với Thảo. Thân với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn không
ngờ cậu hắn lại đê tiện, sở khanh như thế. Chỉ tội cho Ngọc,
có phải cậu đã sai khi ngay từ lúc đầu đã nhường nó cho hắn?
Nó quay sang nhìn Khiết với đôi mắt buồn rười rượi. Nụ cười cũng bỗng nhiên nhạt thếch, chẳng sức sống.
- Không sao. Tự nhiên mình thấy mệt thôi. Chắc mình phải về trước
- Thế cậu có lại nói cho Phong một tiếng không?
- Không cần
Nó lắc đầu nguầy nguậy. Sao nó có thể chạm mặt hắn nữa đây. Nó chẳng biết phải nói gì, chẳng biết phải ứng xử ra sao.
Và quan trọng hơn nó làm sao có thể nở nụ cười trước hắn.
Vậy nên nói xong, nó liền đón taxi ra về. Ngay khi nó vừa bỏ
đi, cậu liền thông báo cho hắn với đầy vẻ trách móc:
- Ngọc về rồi.
- Sao lại về?- hắn ngạc nhiên
- Cậu đã làm gì thì tự mình biết lấy. Ông Lã đã nói hết cho Ngọc rồi
Cậu quắc mắt nhìn hắn hằn học. Lập tức hắn liền hiểu ra
những chuyện ba mình đã nói cho nó. Chính ông đã cố tình tạo
nên hiểu lầm chia cắt cả hai. Hắn vội đuổi theo nhưng đã muộn.
Chiếc xe nó vừa leo đã lăn bánh. Dù hắn có chạy theo gào thét theo thì nó cũng chẳng chịu dừng. Siết chặt bàn tay,hắn tức
giận bỏ về. Đã rầu rĩ, giờ hắn còn buồn rầu hơn.
- Cô bạn gì đó về rồi sao?
Hoàng Thảo nhẹ nhàng bước tới, đặt ly nước lên bàn và ngồi cạnh hắn hỏi han.
Trong khi ấy, Ái Ngọc ngồi trên xe cố kìm những giọt nước
mắt. Khi đã trấn tĩnh được đôi chút nó mới phát hiện để quên
túi xách ở buổi tiệc. Nó tự gõ đầu mình và thầm trách:
"Haizzz.... Đãng trí thật. Lại phải quay về đó". Tặc lưỡi, nó
đành kêu bác tài quay đầu xe. Chiếc xe đang từ từ trở lại bữa
tiệc.
Nguyên cơ gián tiếp cũng vì Hoàng Thảo. Thế nên sự xuất hiện của cô khiến hắn càng thêm khó chịu.
- Uhm- hắn lạnh nhạt đáp
- Tôi khiến anh khó chịu sao?
- Tôi đang phiền lắm rồi
Trong lúc tức giận, hắn đã vô tình gắt gỏng khiến cô xụ mặt. Cô lí nhí nói, giọng như muốn khóc:
- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý làm phiền anh. Tôi ra đây chỉ có chuyện muốn nói thôi
- Chuyện gì?- hắn thở dài mệt mỏi, quay sang nhìn cô
Chiếc taxi giờ đã đỗ ngay cổng của bữa tiệc. Ái Ngọc vội
bước xuống, hối hả đi vào. Chẳng hiểu sao tim nó đập thình
thịch liên hồi trong lồng ngực. "Chắc do vội"- nó nghĩ thế
Ánh mắt của Phong khiến Thảo đỏ mặt. Cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau trông dễ thương vô cùng:
- Suốt mùa hè vừa qua, được đi chơi với anh, tôi cảm thấy rất
vui. Anh là một người con trai tốt. Anh chu đáo, ân cần, lại
giỏi giang nữa. Tôi chưa từng gặp một người con trai như anh.
Tôi... tôi...
Ái Ngọc bước những bước vội vàng băng qua sân.
Và nó đã bắt gặp Phong và Thảo đang ngồi với nhau. Hình như
họ đang nói gì đó. Tò mò, nó liền bước đến nghe ngóng ngay
khi:
- Tôi thích anh. Chúng ta quen nhau đi
Hoàng
Thảo ngước mặt nhìn Phong. Cả nó và hắn đều sững người, đứng chết trân tại chỗ. Hắn đứng bật dậy, vừa định trả lời thì
đã gặp ngay hình dáng quen thuộc:
- Ái Ngọc...
Hắn như người mất hồn vì quá ngỡ ngàng. Trong nhất thời, nó
chẳng biết xử sự ra sao. Thay vì đứng ra tranh giành, nó lại
làm một việc rất ngu ngốc, trốn tránh.
- Xin lỗi... Tôi... tôi để quên đồ... Xin lỗi đã làm phiền
Giọng nói của nó cứ nghèn nghẹn vì cố nuốt nước mắt vào
trong. Nói rồi nó chạy vụt đi. Giờ đây nó làm sao có thể đứng nơi đây thêm phút giây nào nữa.
- Ngọc đứng lại,nghe anh giải thích.
Nhưng càng nói, nó càng dốc sức chạy,leo lên xe và đóng cửa.
"Bộp bộp". Anh Phong đập cửa cố gắng kêu Ngọc xuống xe.
- Bác tài, chạy nhanh đi.
Nó uất ức thét lên. Đến lúc này,như đã quá giới hạn, nó òa khóc nức nở. Lồng ngực nó đau nhói, tức nghẹn đến không thể
thở được. Nước mắt cứ thế đua nhau tuôn rơi, lăn dài trên má.
Hai tay nó bấu thành ghế,môi mím chặt để không bật lên những
tiếng gào đau khổ. Chẳng phải đã biết trước hay sao? Linh cảm
xấu đã mách báo từ lâu. Dấu hiệu đã hiện lên quá rõ ràng.
Là do nó cố chấp trốn tránh. Để giờ đây đau khổ đổ ấp đến
trong khi bản thân chẳng có lấy gì bảo vệ hay chuẩn bị. Đổ
nát. Tan hoang. Kết thúc ngày kỉ niệm tròn một năm hạnh
phúc...