Sau gần một
ngày ngồi trên máy bay, cuối cùng gia đình Ngọc cũng đặt chân lên đất
nứơc "nữ thần tự do". Đối với nó chuyến du lịch lần này khá thú vị và
xen chút "đáng sợ". Cũng dễ hiểu thôi khi kĩ năng nghe, nói của nó chỉ
mới tiến bộ hơn một chút. Đó là kết quả khóa huấn luỵên đặc biệt của Anh Phong suốt ba tháng cuối năm. Ngẫm ra thì hắn cũng có tài năng trong
khỏan giảng dạy nhỉ?
- Lát nữa gặp bà nội, con nhớ lễ phép chào. Lần đầu gặp bà chắc háo hức lắm, đúng không con gái?
- Dạ vâng. Cơ mà... bà nội bíêt nói tíêng vịêt không ba?
Nó e dè nhìn ông Vương. Ông thừa biết đứa con gái rượu này sợ ngọai ngữ đến nhừơng nào. Chính điều ấy khiến ông lo lắng, phân vân trứơc quyết
định định cư tại Mỹ của bố mình. Nếu thật sự phải ở lại, có lẽ cũng cần
hai năm để luỵên tập cấp tốc cho Ái Ngọc. Như thế chắc hẳn sẽ giúp con
bé bớt bỡ ngỡ hơn. Không chỉ vậy, lúc ấy con bé cũng đã mười tám tuổi,
đủ chín chắn, bản lĩnh để hoà nhập môi trừơng mới. Thế nhưng ông lại cố
tình giấu nỗi lo lắng ấy bằng nụ cười cùng lời châm chọc:
- Biết
con gái nói tíêng Anh không giỏi rồi. Bà nội biết nói tíêng vịêt lơ lớ
thôi. Sẵn dịp này luỵên giao tiếp luôn đi con gái. Nó giúp ích cho sau
này lắm!
- Ôi! Vậy ra ba là con lai sao?
Nó ngạc nhiên reo lên. Nhưng một cách nhanh chóng, ông Vương lãnh đạm chối bỏ:
- Không. Ba là người Việt
Không gian chợt im ắng lạ thừơng. Nó tròn mắt nhìn ba và ông nội.
Chuỵên gì đang xảy ra thế này? Nó vừa hỏi một điều không nên sao? Chậm
rãi, ông nội xoa đầu nó dịu dàng trả lời:
- Bà ấy là mẹ kế của ba con.
- Thế còn bà nội rụôt của con ở đâu?- Nó vô ý thốt lên trong phút ngỡ ngàng.
- Bà ấy mất rồi. Do đột quỵ.
Ba nó bỗng nhiên chen ngang. Nhìn sắc mặt không mấy vui vẻ của ba, Ái
Ngọc biết mình tiếp tục nói thêm điều không phải. Nó nhăn mặt, tự trách
mình vô ý quá. Phút giây này đây nó nên im lặng là tốt nhất. Câu hỏi :
"Bà nội là người như thế nào?" đành để tự nó tìm câu trả lời vậy. Nó hỏi thêm thì không dám mừơng tựơng chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng nghĩ
kĩ thì quả thật đáng kinh ngạc khi ông nội có vợ nhỏ. Có lẽ vì thế mà ba chưa bao giờ đưa gia đình sang Mĩ. Dừơng như Ái Ngọc mập mờ linh cảm
đựơc có chuỵên không hay đang xảy ra giữa ba nó và ông nội. Và chuỵên ấy chắc chắn liên quan đến người bà bí ẩn kia của nó.
~ Chẳng mấy
chốc, chiếc xe hơi đã đỗ ngay trước cổng một biệt thự màu trắng nho nhỏ. Nhìn nó khá đơn giản nhưng cũng không kém phần sang trọng. Vừa bứơc vào nhà, Ái Ngọc liền bắt gặp một bà lão với dáng người nhỏ nhắn. Dù nơi
đuôi mắt đã có nhiều vết chân chim cùng mái tóc bạc nhưng chúng cũng
không giấu nổi bí mật ngày xưa bà là một người phụ nữ mang nét đẹp "sắc
nứơc hương trời". Nó tự hỏi chẳng biết mấy chục năm trước có định nghiã
hot-girl không. Nếu có thì hẳn sẽ không mấy ngạc nhiên nếu có tên bà
trong đấy.
- Nice to meet you! Cháu... yêu của bà đây sao?
Bà nhìn nó mỉm cuời âu yếm. Có vẻ như bà rất rành tiếng Vịêt dù chất
giọng vẫn lơ lớ. Chắc có lẽ không xảy ra trường hợp nó ngây người vì
không hiểu bà nội nói gì. Nó mong thế. Ái Ngọc chưa kịp đáp lời chào thì ông Vương bước vào. Hai đôi mắt vừa chạm nhau liền lóe lên tia lửa. Nụ
cười thân thịên của người bà kia cũng trở nên ngượng ngạo, miễn cưỡng:
- My son... Đã lâu không gặp.
Ông Vương nghe nhưng không đáp, chỉ quay sang con gái khẽ bảo:
- Con cùng cô người làm lên phòng mới của mình đi để dọn dẹp quần áo rồi nghỉ ngơi
- Con...
Nó tròn mắt nhìn. Chuỵên gì đang xảy ra? Nó vẫn tửơng lần đầu gặp bà
nội sẽ rất vui vẻ nhưng dường như không phải vậy. Cuối cùng người bà kia là người như thế nào? Chuyện gì đã xảy ra giữa ba và bà nội? Nếu giữa
cả hai có thù hằn thì sao ba lại dẫn gia đình sang đây sau mười mấy năm
không về? Chuyến đi này là có mục đích hay chỉ đơn thuần là du lịch? Vừa xách vali lên phòng, nó vừa miên man suy nghĩ, đôi mắt vẫn cố dõi theo
tình hình dưới nhà. Cả hai người họ đang nói gì đó... rất căng thẳng.
Chợt tiếng cô người làm vang lên kéo nó về thực tại:
- This is your bedroom.
Cánh cửa mở ra, một căn phòng đơn giản nhưng xinh xắn hiện ra trước mắt nó. Khẽ cúi đầu cảm ơn chị giúp việc và bước vào phòng, khóa trái cửa.
Sau khi dọn dẹp đồ dùng cá nhân gọn gàng, nó vội trút bỏ xiêm y để thay
chíêc đầm ngủ thoải mái. Nằm ườn trên người, Ái Ngọc chán nản bật nguồn
điện thoại. "Một tin nhắn chưa đọc"- dòng thông báo hiện trên màn hình
điện thoại. Nó chậm rãi bấm đọc. Thật nó chẳng thiết tha, trông ngóng sẽ nhận được tin trả lời từ Anh Phong. Nó sợ mình sẽ phải hụt hẫng thêm
một lần. Nhưng sao bất ngờ, đến khi nó không trông mong thì tin nhắn ấy
lại xuất hiện.
"Anh xin lỗi. Tuần qua anh có việc bận nên không biết em nhắn. Em bên đó có vui không?"
Nước mắt nó chợt lưng tròng. Có lẽ vì bất ngờ và vui quá độ. Những suy
tư, những nghi ngờ về một linh tính xấu dường như tan biến hết. Những
thắc mắc, những bận tâm về mối quan hệ mâu thuẫn giữa ba và bà nội cũng
tạm lắng. Tin nhắn đáp trả của nó nhanh chóng được gửi qua.
"Khá vui. Anh bận việc cũng phải báo trước chứ, khiến em lo."
" Chuỵên khá gấp nên anh quên. Lần sau anh sẽ không dám"
...
Mối quan hệ của cả hai nhanh chóng vui vẻ trở lại thế đấy. Có một sự
thật hiển nhiên rằng đôi khi niềm vui,hy vọng lại được tạo nên từ những
lời nói dối ngọt ngào. Nói dối chưa hẳn bao giờ cũng xấu xa. Tốt hay
xấu, tất cả đều phụ thuộc vào mục đích mà người nói hướng tới. Như lúc
này đây, khi Ái Ngọc vừa nhắn tin vừa toét miệng cười hạnh phúc thì bên
kia, Anh Phong phải vật lộn với thứ cảm xúc hỗn tạp trong lòng. Lo lắng, bứt rứt, xấu hổ, đau đớn,...- những cảm xúc ấy, cứ trộn lẫn vào nhau,
dày vò trái tim Phong. Cũng dễ hiểu khi giây phút này đây, cùng lúc hắn
nhắn tin với cả Ngọc và Thảo. Sự xuất hiện của Thảo khiến hắn thấy có
lỗi với nó nhường nào. Thấy có lỗi bao nhiêu,hắn lại tự trách bản thân
hèn nhát, đê tiện bấy nhiêu. Lỡ như, chỉ là lỡ như, Hoàng Thảo đem lòng
thích hắn thì hắn phải giải quyết ra sao? Từ bỏ Ái Ngọc để chọn Thảo,
hắn không nỡ và cũng không thể. Khứơc từ cô, hắn lại càng không dám
mường tượng công ti nhà hắn- tâm huyết bao đời gia tộc Lã, sẽ phải hứng
chịu hậu quả gì từ cơn thịnh nộ của chủ tịch Đặng, vốn nổi tiếng là "sát thủ thương trừơng". Nhắm mắt vài giây, lần đầu tiên hắn cầu trời khấn
phật rằng cơn ác mộng ấy sẽ không bao giờ xảy ra.
Trở lại phòng
khách nhà ông Vương, tình hình nơi đây cũng chẳng thoải mái hơn tí nào.
Vẫn thấy hiện diện những nụ cười. Nhưng trông chúng sao mà gựơng gạo
biết mấy. Phải, chúng quá giả tạo. Bởi có ai mịêng thì cười nhưng đôi
mắt lại hằn lên những tia hận thù không?
- Nào con trai, ngồi xuống ghế trước đã rồi hãy trò chuyện. Hai mẹ con lâu rồi chưa gặp nhau tâm tình.
- Con đã bảo không bao giờ nhận bà ấy làm mẹ. Và con cũng chẳng có
chuyện gì để tâm tình với người đã hại chết mẹ ruột của con- Vừa nói ông Vương vừa bình thản nắm tay vợ ngồi xuống ghế
- Thế sao lại bất ngờ xuất hiện sau mười mấy năm bỏ đi?- Nụ cười thân thiện trên môi bà chợt trở nên nham hiểm khó lường.
- Bà Jessica, tôi không rãnh rỗi tới nơi địa ngục này đâu. Nếu không
phải bố nhờ tôi về đây để dọn dẹp đống tàn cuộc do con trai cưng của bà
gây ra. Mẹ nào con nấy thật quả không sai. Cũng nham hiểm, thâm độc,
gian xảo như nhau- ông Vương nhếch mép cười khinh thường
- Cậu....
- Thôi đi con trai
Có vẻ như xung quanh Ái Ngọc đâu đâu cũng gài bom nổ hẹn giờ. Chỉ là nó vẫn vô tư không hề hay biết nguy hiểm đang ngày một cận kề.
Tít...tít... Tiếng quả bom vô hình ấy cứ kêu chầm chậm, chầm chậm. Thời
gian đang đếm ngược dần dần. Cuộc sống hạnh phúc, êm đềm của nó,còn lại
bao lâu?
* Bà Jessica: Là vợ hai của ông nội Vương Ái Ngọc, tức mẹ kế ông Vương.Bà có một đứa con trai. Theo lời ông nội trần thuật thì
đứa con trai ấy đang bóc lịch sau song sắt vì tội lừa đảo. Nhưng thực hư thế nào thì dường như vẫn chưa rõ. Như Ái Ngọc vẫn thắc mắc: "Bà là
người như thế nào?" thì đành từ từ tìm hiểu sẽ rõ.