Những gì họ trải qua, chính là 5 năm bặt vô âm tín, suýt chút nữa đã âm dương cách biệt. May mắn thay, giờ đây họ còn có thể ngồi đối diện với nhau, chia sẻ phần khoai tây chua cay này.
***
Ngày hôm sau, Hướng Hạo vẫn đến bãi xe, có vài đồng nghiệp nhìn thấy hắn đều không nói gì, nhìn ánh mắt hắn thì hơi sợ hãi. Hướng Hạo ngồi ở phòng khách chờ chị Trần, được một lúc chị Trần tới, chẳng nói câu nào liền đưa luôn cho hắn tiền lương, thậm chí còn cho dư thêm tiền công của 10 ngày nữa, như thể đang cầu cho hắn cầm tiền rồi cuốn xéo cho nhanh.
Hướng Hạo từ chỗ làm đi tới ngân hàng gửi tiền, thấy số dư tài khoản tăng lên, những gánh nặng đè nén tích tụ từ ngày đầu tiên đi làm cho tới giờ như được trút bỏ.
Hai ngày sau, Hướng Hạo đưa Hướng Hàm dọn khỏi ngôi nhà cũ.
Nhà mới nằm tại một khu nhà nhỏ, chủ nhà là một đôi vợ chồng già có con đi làm tại thành phố. Căn nhà còn trống một nửa nên mới cho thuê, tiền thuê nhà rất rẻ, mục đích cho thuê là bởi muốn trong nhà bớt trống vắng có hơi người.
Trước đấy, Hướng Hạo đã nói rõ trường hợp của Hướng Hàm với hai ông bà. Sau khi nghe xong, ông cụ lặng lẽ một lúc, thở dài “Thật chẳng dễ dàng gì…”
Cho đến lúc Hướng Hạo thực sự đưa Hướng Hàm tới, cả hai người đều sửng sốt đứng lên “Không ngờ đứa trẻ như này lại bị như vậy!”
Hai anh em họ sống trong ba phòng ở phía Đông khu nhà. Bước vào cửa là một phòng khách nhỏ, hai bên phòng khách đều là phòng ngủ đơn. Đồ dùng trong nhà đều là đồ cũ đã được dùng nhiều năm, lớp bọc sô pha đã phai cả màu. Thế nhưng, chính sự cũ kỹ đó lại khiến nơi đây có hương vị của gia đình. Trong sân có phòng vệ sinh cùng phòng tắm, điều kiện sinh hoạt so với nơi ở trước phải nói là một trời một vực.
Trước khi đưa Hướng Hàm đến đây, Hướng Hạo đã quét tước, dọn dẹp qua. Hướng Hàm rất phấn khích, chạy tới chạy lui trong phòng, hai giường đơn đều bị cậu lăn qua lăn lại đến nỗi ga giường nhăn nhúm hết cả, ngay cả sô pha cũng không thoát khỏi số phận chung.
Hướng Hạo chật vật mãi mới tóm được cậu tại phòng khách, nói muốn cắt tóc cho cậu.
Vừa nghe thấy từ “cắt tóc”, Hướng Hàm liền kéo một tiếng thật dài, thái độ rõ ràng là chẳng vui vẻ tẹo nào, nhân lúc Hướng Hạo không để ý từ trong tay hắn chạy béng ra ngoài sân.
“Quay lại đây!” Hướng Hạo đạp cửa một cái, trầm giọng gọi cậu “Có nghe thấy không hả?!”
Hướng Hàm nghe thấy nhưng vờ như không biết. Ở cửa đối diện, ông cụ vén rèm đi ra, trông thấy bộ dạng hai anh em thì cười khà khà, hỏi Hướng Hàm “Nhóc con, giở chứng gì vậy?”
“Đâu ạ”, Hướng Hàm trốn sau thân cây “Anh cháu định cắt tóc cho cháu mà cháu không muốn.”
Ông cụ cười càng lúc càng dữ, chỉ vào Hướng Hàm, quay qua hỏi Hướng Hạo “Cái đầu này là cháu cắt đấy hả? Hahaha, chẳng trách nào, là ông ông cũng không cho cháu cắt.”
Hướng Hạo xấu hổ ho khan một tiếng, gãi đầu gãi tai “Thật sự không đẹp ạ?”
“Thôi được rồi”, ông cụ vẫy vẫy tay với Hướng Hàm, “Cháu qua đây, để ông cắt tóc cho. Tay nghề ông thế thôi mà hơi bị được đấy.”
Hướng Hàm không dám đi qua, liếc mắt len lén nhìn Hướng Hạo.
Hướng Hạo nói “Thế này sao mà được ạ.”
“Có gì mà không được, từ hồi con ông còn bé ông đã cắt tóc cho nó, giờ nó lớn rồi, cả năm chẳng ló mặt về lấy một lần, ông đang ngứa tay ngứa chân lắm đây.”
Quả nhiên tay nghề của ông cụ rất tốt, cắt cho Hướng Hàm kiểu đầu tròn tròn, mái cắt ngắn, làm lộ ra đôi lông mày thanh tú, khuôn mặt sáng sủa sống động.
Hướng Hạo ôm lấy khuôn mặt của cậu, xem trái xem phải, cảm thấy thế này là đẹp trai hết phần thiên hạ rồi, không còn gì để chê nữa luôn.
Đối với kiểu tóc mới của mình, Hướng Hàm cũng rất thỏa mãn. Cậu vốn sợ người lạ, ông cụ vừa cắt tóc xong liền trở nên thân thiết chẳng chút ngại ngùng, cứ liên tục kêu không dứt ông ơi ông ơi, Hướng Hạo đứng ở bên cạnh như thể bị thất sủng.
Ngày đầu tiên đến đây, cả hai chưa chuẩn bị đồ ăn gì, bà cụ rất nhiệt tình mời bọn họ cùng ăn cơm. Hướng Hàm đúng là chẳng có tí tiền đồ nào hết, Hướng Hạo còn chưa kịp nói ra một câu khách sáo, cậu đã nhận lấy đùi vịt bà cụ đưa, gặm lấy gặm để.
Tay nghề nấu ăn của Hướng Hạo dở ẹt, bọn họ lại sống kham khổ tằn tiện, nên dù cho bữa ăn rất đạm bạc giản dị, cũng khiến họ ăn đến là vui vẻ. Từ khi 7 tuổi, Hướng Hạo bắt đầu ăn cơm tại bàn ăn. Lúc đó, Hướng Hàm còn rất rất nhỏ, ngồi trên ghế hai chân còn không chạm đến mặt đất, đũa cầm cũng không vững nhưng vẫn muốn gắp đồ ăn cho hắn. Sau này từ từ lớn lên, thức ăn mà mẹ cậu ép cậu ăn đều len lén lúc mẹ không chú ý vội vàng trộm bỏ vào trong bát Hướng Hạo.
Từ hồi Hướng Hàm còn nhỏ xíu cho đến lúc cậu lớn lên, dần trở thành một thiếu niên đẹp đẽ cao lớn, Hướng Hạo vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu. Nhưng nếu tính đúng ra, đã ít nhất 7 năm trời, cả hai đã không cùng ngồi ăn với nhau một bữa cơm bình yên như này.
Những gì họ trải qua, chính là 5 năm bặt vô âm tín, suýt chút nữa đã âm dương cách biệt. May mắn thay, giờ đây họ còn có thể ngồi đối diện với nhau, chia sẻ phần khoai tây chua cay này.
Cơm nước xong xuôi, Hướng Hạo đưa Hướng Hàm trở về. Hắn còn chưa thu xếp, dọn dẹp xong hành lý, Hướng Hàm cứ ở bên cạnh liên tục nghịch ngợm quấy rối.
Dọn đến nhà mới, rời khỏi căn phòng còn chưa được 15 mét vuông, Hướng Hàm vô cùng hưng phấn. Hướng Hạo chắc rằng, mặc dù cậu chẳng bao giờ than thở một lời, nhưng chắc chắn chẳng sung sướng gì. Cậu nghịch ngợm tung tẩy đến nỗi người đầy mồ hôi. Đến buổi tối, Hướng Hạo bắt cậu đi tắm. Vốn dĩ, cậu chẳng muốn tắm tẹo nào, đến phòng tắm cởi quần áo nhanh như chớp. Hồi còn ở phòng cũ, cậu đã có thể tự mình lau người, khiến cho Hướng Hạo giảm bớt áp lực căng thẳng trong tâm sinh lý, nhưng giờ họ đã đổi chỗ ở, Hướng Hạo lo lắng cậu một mình chưa quen phòng tắm mới, đành phải cùng cậu vào tắm.
Phòng tắm hơi nhỏ, men theo những bậc cầu thang rộng khoảng 20 centimet sát tường là tới bồn tắm lớn bên trên, được lát đá hoa cương. Bồn tắm đã cũ nên không còn dùng để tắm được. Tuy vậy, vẫn có thể đứng bên trong, dùng vòi hoa sen tắm. Hướng Hàm không biết gì, cởi sạch sành sanh định nằm vào trong bồn tắm, may mà Hướng Hạo nhanh tay ôm lấy thắt lưng đỡ lên.
“Anh làm cái gì vậy?”, hai chân Hướng Hàm đều đã ở trong bồn tắm. Dưới ánh đèn sáng trưng, cậu trần truồng đứng trong bồn tắm tối màu, càng làm tôn lên làn da trắng nõn. Dường như cả người cậu đang chìm trong lớp sương mù mông lung mờ ảo, ngay cả biểu cảm giận dữ cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, chỉ duy nhất tiếng nói đang phát ra là chân thực rõ ràng.
Hướng Hạo bỏ tay ở thắt lưng cậu ra, nắm tay kéo cậu từ trong bồn tắm bước ra bên ngoài, để cậu đứng chờ ở bên cạnh, tự mình bước vào bên trong.
“Anh tắm trước ạ…” Hướng Hàm ngẩng đầu nhìn hắn.
Hướng Hạo rất cao, đứng trong bồn tắm mà đầu như sắp đụng tới trần nhà. Hắn cong lưng, vặn van nước, nước từ trên cao phun xuống, từng hạt từng hạt đọng lại bên chân hắn. Hướng Hạo vừa điều chỉnh nước cho ấm vừa quay lưng về phía Hướng Hàm nói “Lúc tắm thì phải đứng, nghe rõ chưa?”
“À…” Hướng Hàm trả lời chậm rì, sau một lát lại thắc mắc “Nhưng tại sao lại thế ạ?”
“Chẳng tại sao cả”, Hướng Hạo điều chỉnh xong để nước ấm phun xuống, giúp Hướng Hàm bước vào trong bồn. Cậu vừa một tay cầm lấy tay Hướng Hạo, chân bước trên những bậc thang, vừa một tay vịn lấy thành bồn tắm, lưng cong lên, giống như khối ngọc thượng hạng, dù còn thô ráp chưa được đục đẽo mài giũa, nhưng đã đẹp đến mê hồn.
Năm nay Hướng Hạo 28 tuổi, đúng tuổi tràn trề tinh lực, lúc này cảm tưởng khí huyết trong người ngùn ngụt bốc lên.
Hướng Hàm bước vào bồn tắm, những giọt nước rơi xuống vỡ tan trên mặt, cậu vừa cười vừa cầm tay Hướng Hạo trốn về sau, mắt nhắm mắt mở, ôm lấy cổ Hướng Hạo.
Cả người Hướng Hạo cứng ngắc như thể sắp hóa đá, hắn gỡ tay cậu từ cổ xuống, khàn giọng ra lệnh “Đứng cho cẩn thận!”
“Rất là trơn ạ”, Hướng Hàm cười nham nhở, “Anh nhanh vào trong đỡ em đi, đừng để em ngã!”
Hướng Hạo nhìn cậu chằm chằm, hơi nóng từ sau lưng cậu bốc lên, khiến lông mi của cậu ướt rượt. Cậu như vậy, ai mà có thể từ chối nổi cơ chứ. Hắn thở dài, cởi áo ra, bước vào trong bồn. Hướng Hàm ngoan ngoãn dán lại gần, ôm lấy thắt lưng hắn, ngẩng mặt lên nhìn. Hướng Hạo lẩy bà lẩy bẩy lấy dầu gội đầu mãi không xong, đành lấy bừa một ít cho vào lòng bàn tay xoa lên tóc Hướng Hàm.
Mặt Hướng Hàm nhăn cả lại, chân vô ý cọ cọ vào chân Hướng Hạo, thủ thà thủ thỉ “Xong chưa ạ?”
Hướng Hạo chỉ muốn làm nhanh nhanh chóng chóng, xoa bừa vài cái liền đẩy đầu cậu xuống dưới nước. Hướng Hàm càng lúc càng cọ xát mãnh liệt với cơ thể Hướng Hạo, cả tay cũng ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Phần lớn nước theo tóc cậu chảy xuống bồn tắm, phần còn lại lượn theo cần cổ thanh tú, chảy xuống ngực, trượt qua đầu v* nhạt màu chảy xuống phần phía dưới. Hướng Hạo cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn cậu, lúc gội đầu xong cho Hướng Hàm, trên trán đọng một lớp nước, chẳng biết là nước hay là mồ hôi nữa.
Trên mặt Hướng Hàm toàn là nước, tóc cậu dính chặt vào da đầu, làm cho các bộ phận trên mặt lại càng hiện ra rõ nét, đẹp đẽ thanh tú. Cậu nhìn thấy hình vẽ tí hon do mình nghịch ngợm mà thành trên tay Hướng Hạo, lúc bình thường đã bị quần áo che mất, nghiêng đầu lại tò mò vuốt ve, rồi lại muốn chạm lên tóc Hướng Hạo, bị Hướng Hạo tránh cũng vẫn cố chấp vươn tay đuổi theo, bướng bỉnh nói “Sao anh không gội đầu vậy? Có phải anh sợ đúng không?”
Yết hầu Hướng Hạo chuyển động, nói “Anh không sợ”, âm thanh phát ra khàn đến nỗi khiến chính bản thân hắn còn cảm thấy kì quái.
“Thế tại sao anh không gội đầu ạ?” Hướng Hàm điếc không sợ súng nói “Em gội đầu cho anh nhé!”
Tiếc là Hướng Hạo không đồng ý, sự tự chủ của hắn đâu có mạnh tới vậy, nếu tiếp tục cùng Hướng Hàm đứng trong bồn tắm không biết mình sẽ làm ra trò gì, nên đành cố gắng nhân lúc vẫn còn có thể nhẫn nhịn bước ra khỏi bồn, trước ánh mắt tủi thân của Hướng Hàm chỉ bảo cậu tắm nốt, rồi cho cậu mặc quần áo tử tế, bắt cậu tự về phòng.
Hướng Hàm không muốn đi, nói đợi hắn. Bình thường Hướng Hạo vẫn rất cưng chiều cậu, hôm nay chẳng hiểu tại sao mà không thèm nhìn cậu lấy một lần, nhanh nhanh chóng chóng đuổi cậu ra ngoài.
Hướng Hàm thấy rất tủi thân, nhìn ga trải giường đã được trải phẳng phiu gọn gàng, nằm lên mới cảm thấy đỡ đỡ một xíu. Cho tới khi cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên chiếc gối, ngón chân không kiềm được tự động co lại, không biết từ lúc nào đã dần khép mắt lại.
Mơ mơ màng màng như vừa ngủ được một giấc, cậu cảm thấy mơ hồ trên trán có gì đó đè lên. Lúc he hé mở mắt thì thấy Hướng Hạo đang gần ngay trước mặt, lẩm bà lẩm bẩm vòng tay ôm lấy cổ hắn, vô thức muốn hôn lên môi Hướng Hạo.
“Đừng nghịch ngợm”, Hướng Hạo quay đầu đi chỗ khác, cầm khăn mặt lau đầu cậu một cách thô lỗ, nói “Lau đầu khô rồi ngủ tiếp.”
Hướng Hàm lười biếng dựa vào ngực hắn, ngáp ngắn ngáp dài, chẳng biết được bao lâu thì Hướng Hạo lại đỡ bả vai để cậu nằm xuống giường tiếp, đắp chăn cẩn thận cho cậu rồi nói “Ngủ đi.”
Vừa quay người thì cậu nghe được tiếng động của cửa sổ, chắc là ai đang đóng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng tắt đèn, tiếng cửa nhà khe khẽ mở ra rồi khép lại, trong bóng đêm cuống quýt gọi Hướng Hạo một tiếng “Anh!”
Đèn được bật lên lần nữa, Hướng Hạo đứng ở cửa ra vào nhìn cậu, khẽ hỏi “Sao vậy?”
Hướng Hàm lại gọi lần nữa “Anh!”
Tiếng gọi vừa ngắn vừa gấp, như âm thanh của con thú nhỏ bị vứt bỏ, khiến cho người nghe đau thấu tâm can.
Lòng mề Hướng Hạo mềm nhũn, quay lại giường của cậu ngồi xuống, vuốt vuốt mái tóc cậu, hỏi lại “Làm sao vậy?”
Như thể cả hai người chỉ biết đúng một câu không hơn.
Khóe mắt Hướng Hàm đều đã ướt nước, khe khẽ thì thầm nói “Em muốn đi ngủ…”
“Ừ”, Hướng Hạo nhẹ giọng nói “Ngủ đi.”
“Còn anh thì sao…” Mắt Hướng Hàm vẫn mở to “Anh không ngủ ạ?”
Bây giờ Hướng Hàm đã có tiến bộ, cũng học được cách nói chuyện vòng vèo, Hướng Hạo không khỏi bật cười, vỗ vỗ mặt cậu “Mày ngủ phòng mày, anh ngủ phòng anh.”
Mắt Hướng Hàm chuyển qua chuyển lại, có lẽ là đã hiểu ý của hắn, cuộn tròn người lại.
Hướng Hạo ngồi một lúc vẫn thấy im lìm, vươn cổ nhìn cậu, thấy lông mi cậu run rẩy, thì ra vẫn chưa ngủ. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, vừa mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy Hướng Hàm đã quay người, dù chẳng gọi hắn một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn hắn đầy tủi thân, oan ức.
Hướng Hạo rõ ràng chỉ đổi cho cậu một căn phòng rộng hơn, để cậu không cần chen chúc với mình trên cùng một chiếc giường, thế mà chẳng hiểu vì sao như thể hắn vứt bỏ cậu trên đường vậy. Hướng Hạo không chịu được ánh mắt của Hướng Hàm, thà rằng cậu khóc hay quậy phá ầm ĩ còn hơn, chứ cậu cứ nhìn hắn như vậy, muốn hắn hái sao trên trời xuống cho cậu có lẽ hắn cũng cam lòng mà thử một lần.
Cuối cùng Hướng Hạo cũng không sang phòng khác ngủ. Hắn đi đến gần cửa, tắt đèn rồi quay lại gần giường, đang định nằm xuống thì phát hiện ra trên giường không có gối. Nhưng có lẽ do ga giường vừa mới được phơi nắng, tỏa ra mùi hương dễ chịu, níu chân khiến hắn lười đi lấy. Hướng Hạo lấy chiếc chăn mỏng mình chuẩn bị cho Hướng Hàm, giờ đã bị đẩy tới đầu giường vào lúc cậu ngủ say, gấp lại thay cho gối. Dù sao thì, có hắn ở đây, Hướng Hàm cũng chẳng cần đến chiếc chăn này.
Mùa mưa đầu hạ ở Xương Châu đã trôi qua, tuy bên trong phòng khá mát mẻ, nhưng vẫn còn hơi nóng. Dường như Hướng Hàm chẳng sợ nóng chút nào, dán sít vào Hướng Hạo, ôm chặt lấy tay hắn, giống như chỉ cần cậu buông lỏng tay một chút thôi, Hướng Hạo sẽ chạy trốn khỏi mình.
Hướng Hàm giống mẹ cậu, đều không sợ nóng. Hướng Hạo thì ngược lại, vừa vào mùa hè đã cảm thấy nóng đến phát rồ. Mẹ hắn nói, dùng điều hòa không tốt cho sức khỏe, bởi vậy vào đợt nghỉ hè, mỗi ngày chỉ mở điều hòa 2 tiếng. Hướng Hạo ở trong nhà nóng quá không chịu nổi, có cơ hội là ngay lập tức chuồn ra quán net, đợi tới tối mới về nhà. Hướng Hàm vẫn dửng dưng như không đọc sách, thậm chí còn muốn tránh xa hắn vì cả người hắn bốc mùi hôi rình của mồ hôi.
Hướng Hàm ngủ rất nhanh, hơi thở nóng rực phả trên vai Hướng Hạo. Hắn chịu đựng một lúc rồi nhẹ nhàng kéo tay cậu ra, đem đầu cậu đẩy qua một bên. Hướng Hàm chép chép miệng, chưa được nửa phút đã lại dán rịt lấy hắn.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Hướng Hạo cúi đầu, nhìn bờ lông mi thật dài dưới mí mắt của cậu tỏa ra mảnh bóng nhàn nhạt.
Thôi nóng thì kệ nóng vậy, Hướng Hạo nghĩ. Dù sao đến cuối cùng, hắn cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho Hướng Hàm. Lúc đó, khi Hướng Hàm rời khỏi hắn, hắn còn có thể đi đâu để tìm lại hơi ấm này đây.