Yêu Anh - Chiết Hoa Chi

Chương 10




Có ngờ đâu, họ làm anh em liền 20 năm, trải qua tháng năm có được rồi lại mất đi, cuối cùng mất rồi lại lấy về được, Hướng Hàm vẫn bướng bỉnh chôn chân tại quãng thời gian 5 tuổi ấy.

***

Sau khi chuyển nhà, nhanh như chớp đã tới ngày Hướng Hàm phải tái khám. Hướng Hạo chọn một ngày, đưa Hướng Hàm tới bệnh viện. Cả buổi sáng bọn họ tiến hành kiểm tra, buổi trưa ăn cơm ở gần đó, đến buổi chiều mới lấy được kết quả.

Lúc Hướng Hàm bị tai nạn ô tô, cậu đang ngồi ở vị trí ghế lái, trên người bị gãy mất hai chiếc xương sườn. Ngoài ra, cậu còn bị tổn thương não nghiêm trọng. Sau khi tiến hành trị liệu phục hồi, xương dần liền lại, máu tràn ở não cũng giảm dần. Tuy vậy, với tổn thương tâm lý do tai nạn xe mang lại, vẫn đòi hỏi một hệ thống điều trị thật chuyên nghiệp.

Từ bệnh viện về nhà, Hướng Hạo cùng Hướng Hàm ngồi trên xe bus. Đây chỉ là thành nhỏ nên cũng chẳng có nhiều người tham gia giao thông. Hướng Hàm ngồi gần cửa sổ, mặt hướng tới gần khe mở của cửa, gió từ bên ngoài luồn qua khe phần phật thổi đến, như thể muốn thổi bay cả đầu của cậu. Hướng Hạo nắm cổ áo cậu, kéo ra đè cậu xuống chỗ ngồi, còn chưa được mấy phút cậu đã lại dán mặt lại gần cửa kính. Hướng Hạo vờ tức giận, Hướng Hàm liền chớp chớp mắt lấy lòng, kéo tay hắn, chẳng cần nói câu nào cũng khiến cơn tức của hắn xẹp lép.

Từ điểm xuống xe tới nhà còn một đoạn, Hướng Hạo hỏi Hướng Hàm có mệt không, cậu ngoan ngoãn nói “Không ạ, em cũng chưa đi bộ ở đây lần nào.”

Bọn họ dọn đến chỗ ở mới chưa được nửa tháng nên cũng chưa thông thuộc đường sá, hoàn cảnh xung quanh, trên đường đi có đi qua một vườn hoa nhỏ bên cạnh khu dân cư. Vườn hoa không chỉ có hòn non bộ còn có mấy khu vui chơi dành cho trẻ em, từ xa Hướng Hàm nhìn thấy vô thức bước nhanh hơn, đến gần rồi thì đi chậm lại, liếc nhìn xích đu bên cạnh hòn non bộ rồi quay sang nhìn Hướng Hạo.

Hướng Hạo phì cười “Muốn chơi hả?”

Hướng Hàm lập tức gật đầu.

Từ sau khi bị bệnh, Hướng Hàm chưa từng chơi xích đu, lúc này giống như chú chó nhỏ hớn hở chạy đến xích đu ngồi xuống, ngồi vững vàng rồi rất thông minh mà cầm lấy hai dây xích, ngước nhìn Hướng Hạo với vẻ mặt đầy chờ mong.

Hướng Hạo vớ phải thằng em trai như này, không còn cách nào khác đành đi tới sau lưng cậu, cúi đầu đối diện với đỉnh đầu cậu, co chân nhẹ nhàng đạp một cái vào mông Hướng Hàm.

Hướng Hàm khẽ kêu một tiếng, tủi thân quay đầu lại, gương mặt chẳng có tí gì gọi là uy hiếp trách hắn “Sao anh lại đá em?”

Hướng Hạo không biết giải thích làm sao, khàn giọng quát “Ngồi vững vào!”

Hướng Hàm liền quên luôn chuyện vừa rồi, ngồi thẳng lưng. Hướng Hạo bảo cậu hướng chân lên cậu cũng ngoan ngoãn làm theo. Lúc Hướng Hạo vừa chạm vào lưng cậu, cậu đã quay đầu, căng thẳng dặn hắn “Anh không được để em ngã đâu đấy.”

Hướng Hạo chẳng thèm nói dông dài, khóe miệng nhếch cười, đẩy lưng cậu một cái, đầu Hướng Hàm còn chưa kịp quay lại, miệng há hốc hét ầm lên, lúc xích đu bay lên cao thì tiếng hét chuyển sang tiếng cười giòn tan. Lúc xích đu hạ xuống cậu vẫn cười, lại được Hướng Hạo đẩy lên lần nữa, cứ thế cứ thế qua vài lần, lúc hạ xuống liền hô to “Cao hơn tí nữa đi anh!”

Kêu vài lần nữa, mắt Hướng Hạo lóe lên ý xấu, dồn lực đẩy mạnh một cái, xích đu bay cao ơi là cao, Hướng Hàm kêu ầm ĩ, trong miệng gọi loạn tên Hướng Hạo, nghe có chút đáng thương. Lúc này, Hướng Hạo bật cười vươn tay ra, đỡ Hướng Hàm bật người ra từ xích đu, kéo cậu ôm vào lồng ngực.

Hướng Hàm thừ người ra vài giây, lúc hồi thần phản ứng lại thì giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực Hướng Hạo, mạnh miệng nói muốn đánh hắn. Hướng Hạo không cho cậu đánh, để cậu đuổi theo mình. Bình thường Hướng Hàm ít khi rèn luyện, vừa mới chạy được vài bước mặt đã đỏ như mông khỉ. Trong lòng Hướng Hạo bứt rứt, cố ý dừng lại chờ cậu. Hướng Hàm không đoán trước được, hồn nhiên chạy về phía hắn, bị hắn bắt lấy hai tay, giãy thế nào cũng không được, khe khẽ kêu một tiếng, ấm ức trợn mắt nhìn hắn.

Hướng Hạo nắm chặt lấy tay cậu, nói “Làm sao mà trừng anh?”

“Không mà…”, Hướng Hàm không thừa nhận, yếu đuối dựa vào ngực hắn, “Anh đừng dọa em.”

Đã nghịch được một lúc rồi Hướng Hàm vẫn còn muốn tiếp tục chơi nữa, Hướng Hạo thấy trán cậu túa ra mồ hôi liền kiên quyết ấn cậu ngồi xuống ghế đá, còn mình đi ra quán bán báo gần đó mua nước suối cho cậu uống. Không ngờ, vừa mới trả tiền xong, Hướng Hàm đã chạy tới, căng thẳng nắm chặt lấy góc áo hắn không buông.

“Có chuyện gì vậy?” Hướng Hạo sờ sờ vành tai cậu trấn an, vặn nắp chai nước cho cậu. Hướng Hàm uống một ngụm liền không uống nữa, ủ rũ nói muốn về nhà.

Hướng Hạo đang cảm thấy khó hiểu, vài học sinh tiểu học đang trêu đùa nhau từ ngã rẽ bước nhanh tới chỗ bọn họ, Hướng Hàm hoảng hốt theo thói quen trốn ra đằng sau hắn. Hóa ra là học sinh tiểu học ở gần đây tan học.

Hướng Hạo nhìn qua về phía vườn hoa, y như rằng thấy thấp thoáng bóng dáng của mấy đứa nhóc.

Hướng Hàm từng nếm quả đắng từ mấy thằng bé đầu gấu ở chỗ ở cũ. Hồi trước có một đám trẻ con từ sáu tới mười ba tuổi, cứ nhìn thấy Hướng Hàm là lại trêu cậu là đồ ngốc, không những vậy còn cầm đá ném cậu. Hướng Hàm yếu đuối, dẫu có tủi thân cũng chỉ biết khóc. Có lần, Hướng Hạo đuổi hết bọn nhóc mất nết đi, dẫn cậu về nhà, niết niết mặt của cậu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép[1], nói “Chẳng phải nói đồ ngốc đều cắn người sao, đồ ngốc nhà mày sao lại không biết cắn người hả?!” Hướng Hàm chỉ hiểu hai tiếng “đồ ngốc”, cả buổi tối đều làm lơ hắn.

Hướng Hàm sợ bọn nhóc này, xích đu cũng chẳng muốn chơi nữa, chìm trong nắng chiều theo Hướng Hạo trở về nhà, rầu rĩ ủ dột. Vào buổi tối, lúc ai nấy đều tắt đèn đi ngủ, Hướng Hạo thu dọn giấy bút ở bên cạnh cậu rồi nằm xuống, Hướng Hàm theo thói quen nằm sát lại bên hắn. Hướng Hạo vỗ vỗ lưng cậu, nói “Ngày mai lại đưa mày đi chơi xích đu nhé.”

Hướng Hàm buồn bã nói “Không muốn chơi…”

“Sợ cái gì mà sợ”, Hướng Hạo tặc lưỡi “Mày cao như vậy mà lại sợ mấy đứa nhóc lùn tẹt, không thấy mất mặt hả… Hơn nữa, còn có anh ở đây cơ mà.”

Hướng Hàm không nói gì, bứt rứt xoay xoay người, ngón tay vuốt ve ở con mắt to của người tí hon trên tay Hướng Hạo, cử động chậm chạp dần. Lúc mà Hướng Hạo nghĩ rằng cậu đã ngủ thì cậu lại khẽ nói “Em chỉ muốn chơi cùng với anh thôi…”

Tiếng ve kêu mỗi lúc mỗi lớn, giống như tiếng trống đánh vào ngực Hướng Hạo, khiến hắn không nói nên lời, lòng đau ê ẩm. Hướng Hạo ôm chặt lấy tên ngốc đáng thương của hắn, hôn hôn đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói “Được.”

Hướng Hàm cảm nhận được, đầu xù tóc rối ngẩng lên, rướn người lại gần Hướng Hạo, chu môi cọ cọ lên môi hắn.

Môi Hướng Hàm rất mềm, mang theo hương vị trà xanh tươi mát của kem đánh răng, giống như món tráng miệng ngọt ngào quyến rũ. Cậu ôm ghì lấy Hướng Hạo, mũi chạm mũi, môi chạm môi, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, bờ lông mi dài như phát sáng, hôn được một lần còn như chưa hết nghiện cứ muốn hôn hắn mãi.[2]

Hướng Hạo như thể mất hết sức lực, không cách nào buông cậu ra.

Từ khi Hướng Hạo nghỉ việc tại bãi xe, Hướng Hạo phải đi tìm việc ở những nơi dỡ bỏ và di dời công ty. Xương Châu vốn là thành cổ, vài năm nay muốn thay da đổi thịt nơi nơi đều phải phá bỏ và di dời. Công việc của những người như Hướng Hạo chính là tìm kiếm và lọc ra những phế liệu, gạch đá còn tái sử dụng được ở những nơi đó, sau đấy xếp chồng lên ngay ngắn. Công việc này tuy vất vả, nhưng được cái lượng công việc chia cho mỗi người lớn hơn hẳn so với hồi ở bãi sửa xe, chỉ là không phải ngày nào cũng có việc để làm. Vừa hay, gần đây Hướng Hàm rất bám hắn, đúng lúc hắn có nhiều thời gian để quan tâm, ở bên chơi với cậu.

Hồi còn trẻ, Hướng Hạo chẳng bao giờ để tâm tới vấn đề tiển bạc. Sau đó hắn với bạn cùng nhau kinh doanh, buôn bán vật liệu gỗ, một phần là muốn kiếm việc vào mình để bận rộn, không có thời gian nhớ tới Hướng Hàm, đè nén dục vọng của chính mình, một phần là khát khao cháy bỏng muốn chứng tỏ bản thân đang dồn nén trong lòng. Quãng thời gian ấy, bọn họ không có tiền, cũng chẳng có mối quan hệ, chỉ có nhiệt huyết hừng hực cùng lòng can đảm sẵn sàng bất chấp tất cả. Từ trước tới nay, cho đến từng ấy tuổi hắn chưa vì điều gì mà nỗ lực cố gắng đến thế, mỗi ngày bận rộn quay cuồng như chong chóng. Chỉ trong nửa năm tại phương Bắc, thâm sơn cùng cốc gì hắn cũng đã từng đi qua, có một lần còn gặp phải lũ quét, suýt chút nữa không còn mạng mà về. Cũng may việc làm ăn buôn bán cũng phát triển, nhưng có ai ngờ đâu, tiền còn chưa cầm được tới tay hắn đã xảy ra chuyện, nỗ lực trả giá cuối cùng cũng chỉ như giỏ trúc múc nước công dã tràng.[3]

Hiện tại Hướng Hàm không thể rời được hắn, bọn họ cũng chẳng có tiền để chịu đựng thêm bất kỳ sóng gió nào nữa. Hai bàn tay hắn, trước 20 tuổi vốn dùng để đánh ghi ta, vẽ tranh, sau nâng chén rượu anh cạn tôi đầy, chọn vật liệu ký hợp đồng. Về sau, vì đánh trọng thương người mà hai tay dính máu, đến cùng cũng hoàn toàn chìm trong bùn đất, làm bạn với dầu mỡ và cát bụi, có lẽ chẳng bao giờ còn có thể vực dậy được nữa.

Ngày hôm sau, sau khi làm xong công việc, ở công trường Hướng Hạo tìm một tấm gỗ, cưa thành băng ghế nhỏ, vài ngày cứ rảnh ra lại lấy giấy ráp mài đi mài lại, biến tấm gỗ thô ráp trở nên bằng phẳng nhẵn mịn, cuối cùng dùng sơn lót quét lên.

Buổi tối Hướng Hạo trở về nhà, trong lúc tắm cho Hướng Hàm không biết lại nghĩ đến cái gì, hỏi Hướng Hàm thích màu gì.

Hướng Hàm đứng dưới vòi hoa sen, đáng thương híp hết mắt lại, nghe hắn hỏi lớn tiếng tự hào khẳng định “Màu trắng ạ!”

Giống như việc cậu có màu sắc yêu thích là một chuyện rất chi là tuyệt vời.

Không ngờ dù có trở nên ngốc nghếch, sở thích của cậu cũng vẫn không thay đổi. Từ trước tới giờ Hướng Hàm thích màu trắng, lại sợ lạnh, mùa đông mặc chiếc áo lông màu trắng, giống y chang gấu Bắc Cực.

Nhưng dù cố thế nào, sơn màu trắng độ che phủ vẫn khá thấp, sơn đi sơn lại mấy lượt vẫn không đều màu, Hướng Hạo dứt khoát quyết định đổi thành màu xanh dương.

Hắn nhớ, lần đầu tiên gặp mặt, Hướng Hàm mặc chiếc quần yếm nhỏ màu xanh dương. Năm đó hắn 7 tuổi, một bác gái ở viện phúc lợi dẫn hắn đến văn phòng, nơi mà mẹ cùng Hướng Hàm đang chờ hắn. Lúc đó Hướng Hàm chỉ 5 tuổi, bộ dạng giống như tiểu thiếu gia ngại ngùng dè dặt, thanh tú vươn những ngón tay trắng bóc về phía hắn “Về sau, anh chính là anh trai của em rồi!”

Có ngờ đâu, họ làm anh em liền 20 năm, trải qua tháng năm có được rồi lại mất đi, cuối cùng mất rồi lại lấy về được, Hướng Hàm vẫn bướng bỉnh chôn chân tại quãng thời gian 5 tuổi ấy.

Sau khi làm xong miếng xích đu, Hướng Hạo len lén mang về nhà giấu đi, ngày hôm sau nhân lúc Hướng Hàm không có ở trong sân, tìm một vị trí phù hợp treo lên.

Lúc Hướng Hàm tỉnh ngủ, không tìm thấy hắn, giày cũng chẳng thèm đi, cứ thế chạy thẳng ra ngoài, vừa nhìn qua một lần đã nhìn thấy xích đu. Rửa tay về, Hướng Hạo nhìn thấy Hướng Hàm chân trần trèo lên trên, vừa bực vừa buồn cười, khàn giọng quát cậu một tiếng. Hướng Hàm co ngón chân lại, xoay người định chạy, bị Hướng Hạo ngăn lại khiêng lên thì sợ hãi kêu một tiếng thật dài, cho rằng Hướng Hạo muốn cùng với mình chơi đùa gì đấy, đầu ghé trên vai Hướng Hạo cười mãi không ngừng.

Hướng Hạo vỗ mông cậu một cái, khiêng cậu về phòng.

Vừa đi mua đồ ăn trở về, hai ông bà trông thấy cảnh tượng của hai người, ông cụ vừa cười vừa vỗ tay, trêu Hướng Hàm lòng bàn chân đen sì, lúc này cậu vẫn còn đang cười, lắc lắc chân. Ngược lại, Hướng Hạo xấu hổ, hấp tấp ném cậu lên trên giường. Hướng Hàm lăn một vòng sắp rơi xuống dưới, bị Hướng Hạo giữ lại, để cậu ngồi ngay ngắn lại bên giường, không cho chân chạm đất cũng không để chạm vào ga giường, cầm khăn mặt đi ra ngoài.

Ông cụ đang xem xét xích đu, Hướng Hạo mới nhớ ra mình vẫn chưa chào hỏi, vội vàng đi qua. Không ngờ ông cụ vừa nhìn thấy hắn, kéo kéo chiếc xích đu, nói với hắn “Lần này, Tiểu Hàm có cái để chơi rồi!”

Hướng Hạo đem những lý do đang định nói ra nuốt xuống, biết ơn gật gật đầu, đang còn muốn nói gì đó thì nghe thấy tiếng Hướng Hàm gọi hắn từ phòng vọng ra “Anh, anh ơi!”

Tới lúc này, Hướng Hạo mới nhớ ra Hướng Hàm còn đang ôm chân đợi hắn, vội dấp ướt khăn rồi quay về. Chân Hướng Hàm vẫn đang ngoan ngoãn giữ ở khoảng không, hắn vừa tiến lại gần, cậu liền nhỏ giọng nói với hắn “Đau chân quá đi…”

Hướng Hạo ngồi xổm xuống trước mặt Hướng Hàm, lau chân cho cậu xong rồi đeo lại giầy cẩn thận cho cậu. Hướng Hàm như con ngựa đứt cương, nhanh như chớp chạy vù ra ngoài, Hướng Hạo nghe thấy tiếng nói đầy sung sướng của cậu với ông cụ trong sân “Ông ơi, đây là xích đu đấy ạ!”

Hướng Hạo còn phải đi làm, buổi trưa trở về thì thấy Hướng Hàm đang ghé người vào xích đu vẽ vẽ gì đó. Hắn đi tới gần, nhìn xem thì quả nhiên Hướng Hàm đang nguệch ngoạc vẽ một chiếc xích đu xiêu xiêu vẹo vẹo cùng với một người tí hon mắt nổ mắt xịt đang ngồi trên đó.

Hướng Hàm coi xích đu như vật báu, đến cả ăn cơm cũng muốn ngồi luôn trên xích đu ăn, ăn xong liền lập tức chạy ra ngoài, ngủ trưa cũng chẳng thèm ngủ, chỉ muốn Hướng Hạo đẩy cho mình. Hướng Hạo đẩy cậu hai cái, cậu ngồi trên xích đu, đu từ cao xuống, còn muốn đổi với Hướng Hạo, để cho hắn ngồi còn mình đẩy cho hắn.

Bận bịu suốt từ sáng tới trưa, Hướng Hạo cũng mệt, nhanh chóng ngồi xuống, Hướng Hàm rất phấn khích ôm lấy lưng hắn, thử thử đẩy một xíu, Hướng Hạo cong cong miệng, đang muốn chế giễu cậu, Hướng Hàm đã nói “Anh bám dây thừng cho chắc vào, không là bị ngã đấy!”

Hướng Hạo “Ừ” một tiếng, uể oải cầm lấy sợi dây, được vài giây Hướng Hàm lại đẩy đẩy lưng hắn một chút, lực đẩy yếu xìu như gãi ngứa, giống y chang con mèo nhỏ, Hướng Hạo vẫn chẳng nhúc nhích. Sau lưng hắn, Hướng Hàm lẩm bẩm một câu, rồi lại đẩy hắn một cái nữa, Hướng Hạo cố ý nương theo cái đẩy của cậu mà dịch chuyển qua lại một chút, nhưng bên dưới vẫn chẳng di chuyển chút nào.

Hướng Hàm sốt ruột, hai tay đặt trên cơ bắp ở lưng hắn, tạo thế chân trước chân sau đẩy hắn. Hướng Hạo cố ý không để cậu đẩy được, giả bộ mỏi mệt nhưng thực ra ngấm ngầm dùng sức, như ngọn núi dựng trước mặt Hướng Hàm, ức hiếp đứa ngốc là cậu.

Hướng Hàm dốc sức, môi bặm lại, lông mày cũng nhíu chặt, như thể luyện công trong mấy vở kịch võ thuật đẩy hắn, dồn hết cả lực mà chẳng được gì, cuối cùng cả người như bị rút cạn sức lực. Cậu tức giận đập đập lên lưng hắn cho xuôi bớt, Hướng Hạo giả bộ bị cậu đập đến nỗi lao về phía trước, loạng choạng bước vài bước rồi quay đầu lại nhìn cậu. Lúc này, cả mặt Hướng Hàm đều đỏ bừng hết cả, vẻ mặt vừa mê người lại vừa rầu rĩ, uất ức nói với hắn “Em không đẩy được…”

“Không sao cả”, Hướng Hạo cảm thấy mình đã làm tổn thương tâm hồn trong sáng của anh bạn nhỏ, kéo cậu ngồi xuống bàn đu, dỗ dành “Mày ngồi cẩn thận vào, để anh đẩy là được rồi.”

Hướng Hàm gật gật đầu, đồng ý đề nghị của hắn, lúc xích đu bay lên cao lần nữa lại nở nụ cười. Nụ cười giản dị mà rạng rỡ, như ánh mặt trời rọi thẳng vào lòng Hướng Hạo.

Chú thích:

[1]. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: thành ngữ, ý chỉ đặt kỳ vọng nhưng cuối cùng nhận lấy thất vọng nên cảm thấy bất mãn, chỉ mong đối phương nhanh chóng tiến bộ.

[2]. Câu “Hôn được một lần còn như chưa hết nghiện cứ muốn hôn hắn mãi” nguyên gốc trong truyện là “Thực tủy biết vị”. Đây là thành ngữ, nghĩa đen chỉ tủy xương ăn rất ngon, ăn một lần vẫn còn thèm thuồng muốn ăn tiếp lần hai. Nghĩa bóng ý chỉ những việc/ hành động sau khi đã trải qua/ làm 1 lần rồi nhưng vì cảm giác quá tuyệt vời nên cảm thấy không đủ, vẫn còn muốn được trải qua/ làm lại lần nữa.

Đồng thời, thành ngữ này cũng được dùng với nghĩa xấu, ám chỉ những người yêu đương lén lút vụng trộm, làm chuyện xấu một lần không bị bắt, phát hiện thì còn muốn làm tiếp lần hai. Ý chỉ những hành động vốn để thỏa mãn ham muốn, lòng tham nhất thời, nhưng làm xong việc rồi thì cảm thấy kích thích, còn muốn làm lần nữa, thậm chí có khả năng sẽ dần trở thành thói quen.

[3]. Giỏ trúc múc nước công dã tràng: thành ngữ, ý chỉ hành động ngu ngốc đan giỏ trúc múc nước, vừa uổng phí công sức vừa mất thời gian mà lại chẳng thu được gì. Thường dùng để chỉ những trường hợp dùng sai phương pháp. Ngoài ra, “công dã tràng” ý chỉ trả giá, hy vọng lớn cuối cùng cũng chỉ thu lại thất bại, hoàn toàn không có được thứ gì.

Hết chương 10