Yêu Anh Cảnh Sát Bá Đạo

Chương 4-1




Như một điểm nhấn của ngày cuối tuần, buổi tối cả đội tổ chức nướng đồ ăn, hai cái bếp nướng được dựng lên, bên dưới bỏ than chuyên dụng, giá nướng thức ăn được xếp đầy chân gà, thịt xiên, rau dưa, hải sản, đầy đủ mọi thứ, bia đã được ướp lạnh trong thùng, một ngụm rượu, một miếng thịt nướng, ai cũng ăn đến vô cùng vui vẻ.

Âu Dương Duệ an vị bên cạnh Hàn Khải, vừa ăn vừa chỉ huy: “Ah, em muốn ăn cái kia… Cái này cũng muốn một xiên!”

Hàn Khải chẳng biết mình phải ăn thế nào đây, một tay cầm chai bia, một tay thì phải nghe tên nhóc bên cạnh chỉ huy liên tục lấy đồ ăn trên bàn.

“Âu Dương.” Ngụy Bằng Vũ sâu cay nói: “Tôi hiểu tâm tình của cậu, chúng ta giống nhau, đều phải kiếm sống dưới *** uy của tổ trưởng, nhưng hình như cậu trả đũa tổ trưởng hơi bị quá rõ ràng rồi phải không? Việc cậu đem tổ trưởng trở thành người hầu hạ như vậy, đến thứ hai khi phải đi làm lại những điều tồi tệ mà chúng ta sẽ gặp phải khiến thật khiến tôi không dám tưởng tượng… Cảnh hoa (cách gọi khác của tổ viên dành cho Hiểu Điềm, ý là đóa hoa của cục cảnh sát, thường được dùng để chỉ các cảnh sát nữ), em có muốn ăn gà nướng không?”

“Thật thế hả?” Âu Dương Duệ liếc mắt nhìn Hàn Khải một cái, rồi đưa khúc thịt đang gặm dở một nửa trong tay qua cho anh: “Tổ trưởng, em tặng anh nè.”

“Tiểu hỗn đản cậu đừng có nghịch nữa, có ăn thì mới bịt được cái miệng của cậu thôi.”Hàn Khải quét tương lên một xiên cá mực nướng, khinh thường nói: “Cậu ăn hết thịt rồi định vứt xương cho tôi ăn à?”

Mọi người đều tỏ vể sung sướng khi người gặp họa, cười nói: “Tổ trưởng, anh chiều cậu ta quá đi”, “Đúng đó, Âu Dương còn là một nhóc con, anh lại không lo dạy dỗ đàng hoàng, nhóc đương nhiên sẽ được voi đòi tiên rồi”, “Ha ha, tổ trưởng, anh hối hận rồi phải không? Lần này cậu ta đưa anh khúc xương, lần sau có khi ăn xong cua sẽ phun vỏ cho anh đấy…”, “Tổ trưởng tương lai nhất định sẽ là một người cha tốt, hiện tại anh tranh thủ học cách chăm con luôn đi.”

Hàn Khải vẻ mặt vô cùng tự nhiên mà đem xiên cá mực đã nướng xong cho Âu Dương Duệ, bản thân thì lại cầm một chai bia lên uống: “Người cha tốt? Ai sinh con cho tôi đây, cậu sao?”

Nhất thời mọi người đều cười vang: “Thôi đi, tổ trưởng, anh là Vương lão ngũ (chàng trai vàng) cuối cùng của cục cảnh sát khu bắc đó, cả đám tiểu nha đầu bên phòng giao thông mê anh tít thò lò kia kìa.”

“Đúng đúng đó, còn có phòng ngoại giao nữa, lần nào thấy anh mấy cô ấy cũng cười tươi như hoa ấy, như vậy mà anh còn bảo ế vợ sao? Anh mau kết hôn đi, làm cho nhóm con gái đó hết hy vọng để bọn em còn có thời cơ để chen chân vào chứ.”

“Một đám các cậu chẳng hiểu tâm của tổ trưởng gì cả, anh ấy nhất định sẽ tìm một cô gái ‘tâm đầu ý hợp’, chứ không nông cạn như mấy cậu, chỉ cần thấy mỹ nữ là sáng mắt lên đâu.”

“Wow, cái gì gọi là ‘tâm đầu ý hợp’ vậy? Xin đại tiên chỉ dạy…”

“Cả đám các cậu cút tới đại ngục đi! Tôi nói, tổ trưởng mà cần phải tìm người yêu sao? Các cậu không nhìn thấy Phương tổ trưởng tổ phòng chống ma túy à, người ta là thanh mai trúc mãi của tổ trưởng mấy người đấy.”

“Phanh” một tiếng, Âu Dương Duệ lúc mở bia không chú ý lực đạo trên tay, bọt trắng lạnh cóng văng tung tóe, vừa lúc bắn hết lên người Hàn Khải ngồi bên cạnh, anh hoảng sợ nhìn quần áo ướt hơn phân nửa trên người mình, cười mắng: “Cậu mới uống nhiêu đó mà đã say rồi à? May mắn chỉ mới mở chai bia thôi, lỡ súng cướp cò thì bảo tôi phải làm sao đây?”

Âu Dương Duệ ném chai bia trên tay đi, có chút vô lại cười cầu hòa: “Nên làm sao thì anh cứ làm vậy đi… Được rồi, anh mau cỡi áo ra em giặt cho anh.”

“Thôi đi, cậu giặt? Cậu có bao giờ giặt tất của mình chưa hả? Đừng có giặt quần áo tôi đến không thể mặc được nữa, không không không.” Hàn Khải đẩy đôi bàn tay đang sờ soạng trên người mình ra: “Ngồi ăn phần của cậu đi, tôi vào thay quần áo.”

Lúc anh thay đồ đi ra, mọi người đang chơi trò đoán số, Âu Dương Duệ một mình đại chiến bát phương, mặt mày hớn hở, dường như không có ai là đối thủ của cậu, tất cả đều bại trận, cậu nhóc vui vẻ cười ha ha, đưa tay đón anh: “Tổ trưởng tới rồi!”

“Đi đi đi, tự mình chơi tiếp đi.” Hàn Khải ngồi cạnh bếp lò, cùng mọi người cạn chai, nhìn Âu Dương Duệ tiếp tục thần khí mười phần ra tay, vừa nhanh vừa mạnh, không kìm được liền nở nụ cười: “Thạch Đầu, cậu tới diệt bớt uy phong của nhóc kia đi.”

Thạch Lỗi luôn trầm mặc, nghe vậy cười cười, một tổ viên nghe thế lên tiếng: “Tổ trưởng, anh nỡ sao?”

“Tôi? Tôi ước gì dập tắt được ngạo khí của cậu nhóc luôn ấy chứ, miễn cho tiểu hỗn đản kia suốt ngày vểnh đuôi lên trời.”

“Đây còn không phải là do anh mà ra hả?” Thạch Lỗi phá lệ mở miệng.

“Đúng a, đến cả tôi cũng dần bất lực với cậu nhóc ấy rồi.” Hàn Khải duỗi thắt lưng: “Phải nhân thời gian hai năm này, mài dũa cậu nhóc thật tốt, bằng không sau này thăng chức tính tình vẫn trẻ con thế thì cấp dưới nào chịu cho nỗi đây.”

Thạch Lỗi mẫn tuệ nhận ra hàm ý trong lời anh nói, trầm mặc một lúc rồi tiếp lời: “Âu Dương rất xuất sắc, anh không định giữ cậu ấy lại sao?”

“Giữ nhóc ấy để làm gì? Khiến tối bực mình hả? Tôi còn muốn sống lâu vài năm.” Hàn Khải cười nói: “Nói tiếp, tôi sao nỡ ngăn cản con đường thăng quan tiến chức của nhóc ấy chứ.”

“Ai thăng chức?” Âu Dương Duệ không biết từ bao giờ đã chạy đến, đầu đầy mồ hôi, trực tiếp cướp luôn chai bia trên tay Hàn Khải uống một hơi, mắt sáng long lanh hỏi: “Thạch Đầu thăng chức rồi sao?”

“Là nói cậu đó.” Hàn Khải đưa tay xoa loạn mớ tóc ngắn ngủn của cậu: “Cục trưởng nói, sang năm nữa sẽ điều cậu đến tổng cục thăng chức, bộ ngoại vụ đã để sẵn vị trí cho cậu rồi, cho thiên tài tinh thông 5 thứ tiếng của tổ ta thỏa sức tung hành nhé.”

Anh vốn là nói giỡn, ai ngờ Âu Dương Duệ vừa nghe xong mặt liền trầm xuống: “Em không đi!”

Nhóc con tức giận vẻ mặt cũng vô cùng dễ thương, Hàn Khải thầm nghĩ, tiếp tục đùa cậu: “Thái độ của cậu là sao đây? Bình thường lệnh điều động nhân viên tới phiên cậu nói đồng ý hay không đồng ý sao?”

“Em! Không! Đi! Em sẽ ở lại tổ chuyên án đặc biệt, chỗ nào cũng không đi!” Âu Dương Duệ đề cao thanh âm, hung tợn nói, làm mọi người đang chơi vui vẻ ở bên kia vô cùng kinh ngạc, tất cả đều nhìn về phía cậu.

Hàn Khải nửa thật nửa giả mặt có chiều nghiêm trọng: “Cảnh sát Âu Dương, tôi lệnh cho cậu phải phục tùng mệnh lệnh!”

“Rầm” một tiếng, Âu Dương Duệ hung hăng ném chai bia trên tay xuống đất tạo ra tiếng vang thật lớn, sau đó xoay người bỏ đi, mọi người hai mặt nhìn nhau không biết việc gì đã xảy ra.

“Các cậu ăn tiếp đi, tôi đến xem nhóc ấy thế nào.” Hàn Khải đứng lên, vỗ vỗ bụi đất bám trên quần, cười tự giễu: “Đùa nhóc ấy hơi quá nên chọc nhóc ấy xù lông rồi.”

Mọi người lúc này mới yên tâm, vừa cười nhạo anh “tiếp tục cưng chiều nhóc ấy”, vừa chơi đùa vui vẻ.

Biệt thự bên bờ biển được xây bên cạnh một khe núi, Hàn Khải đã đi khá xa, gần tới giữa sườn núi anh mới thấy Âu Dương Duệ mặc chiếc áo sơ mi trắng ngồi trên một tảng đá, hướng mặt về phía đại dương mênh mông, ngẩn người.

“Sao vậy, giận tôi thật sao?” Hàn Khải ngồi cạnh cậu: “Cậu vẫn là một đứa trẻ lên 5 hả? Vừa nghe bảo phải cùng bạn bè trong vườn trẻ chia xa là lập tức hết khóc lại quậy, việc điều động công tác bình thường như thế mà cũng giận dỗi cho được à? Có phải là mãi mãi không được gặp nhau nữa đâu.”

“Em chỗ nào cũng không đi, chỉ muốn ở đây thôi.” Thanh âm Âu Dương Duệ vô cùng quật cường, mang theo chút âm rung: “Mỗi ngày đều như thế này rất tốt, chúng ta luôn ở cạnh nhau, cùng tập huấn, cùng đi làm, cùng hành động, cùng bắt tội phạm,… Cùng uống rượu, ăn cơm, nghỉ cuối tuần,…”

“Cậu a, suy nghĩ y hệt trẻ con vậy.” Hàn Khải vỗ vai cậu nhóc: “Làm bạn bè đâu nhất định phải mỗi ngày đều sinh hoạt cùng nhau phải không? Đến một nơi mới, tiếp xúc những hoàn cảnh công việc mới cậu sẽ càng có thêm nhiều bạn bè, việc thuyên chuyển cậu đến nơi khác đâu có nghĩ là chúng tôi sẽ quên cậu. Vả lại chuyện này cũng còn lâu, nghĩ nhiều như thế làm gì?”

“Em không muốn đi.” Âu Dương Duệ không thèm nhìn anh lấy một cái, ánh mắt đen láy nhìn nhìn đại dương dập dờn trong đêm, từng chữ từng chữ một nói: “Em muốn cùng anh ở một chỗ, không được sao?”

“Tiểu quỷ, cậu đùa tôi đấy à?” Hàn Khải dở khóc dở cười ghé đến, thấp giọng hỏi: “Cậu chưa bao giờ gặp một tổ trưởng nào dễ nói chuyện như tôi chứ gì? Tôi có nên thu thập cậu một chút không đây, miễn cho cậu leo lên đầu lên cổ tôi ngồi.”

Anh định tỏ vẻ hung dữ để dọa cậu một chút, nhưng Âu Dương Duệ chợt quay người, ánh mắt đối diện với anh, trong một chốc lát, Hàn Khải cảm thấy trái tim mình nặng nề đập một nhịp, anh nhanh chóng xoay người tránh đi, ảo giác, đúng, nhất định là ảo giác của mình, tại sao anh là thấy trong ánh mắt Âu Dương Duệ mang loại cảm xúc dường như là…

Chắc là tại trời tối, nên cậu nhóc mới thả lỏng nói ra những lời thật lòng chăng?

“Em, muốn ở cùng một chỗ với anh, Hàn Khải.” Âu Dương Duệ vẫn duy trì một tư thế, nhẹ giọng nói, khoảng cách có chút gần, hơi thở ấm nóng của cậu phả lên gương mặt anh, rất nóng, nhưng những lời cậu nói lại khiến anh cảm thấy rất lạnh: “Em thích anh.”

Tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt tài hoa vô song, Tổng thanh tra Hàn Khải, trong một khắc này, thế nhưng lại chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi đây, anh cố gắng giữ bình tĩnh, ra vẻ thoải mái nói: “Tôi cũng rất thích cậu, anh lại có thể không thích một cấp dưới như cậu chứ… Chúng ta là bạn bè mà, phải không?”

“Em thích anh không phải là tình cảm bạn bè.” Âu Dương Duệ nhìn anh chằm chằm khiến anh không tự chủ được phải cúi đầu, đánh cho mình một tiếng trống cổ vũ cậu nói: “Đó là tình cảm giữa tình nhân với nhau, Hàn Khải, em thích anh, em yêu anh.”