Yên Yên Lục Trần

Chương 6




24

“Sao em… lại xóa kết bạn wechat với anh?”

“Anh gửi tin nhắn cho em mấy lần đều chỉ nhận được dấu chấm than màu đỏ.”

Lướt qua đường cong bả vai xinh đẹp của anh, tôi thấy xương quai hàm sắc sảo và chiếc mũi cao của anh.

Anh hơi nghiêng đầu, mím môi, dường như hơi bực bội.

Trời ơi, trai thẳng cao mét chín này dễ thương quá!

“Em cảm thấy… rất xấu hổ.”

“Hả?”

Tôi dán mặt vào vai anh, gò má nóng bỏng dán vào thân thể cũng nóng bỏng, nhất thời không biết là ai làm ai nóng.

“Đêm đó… em cảm thấy rất xấu hổ. Em gửi cho anh một đống từ “đẹp”, còn có… những lời nói trước mặt bố mẹ anh…”

“Câu nào? Nói anh là người đàn ông chính nghĩa, tin cậy, đàn ông nhất mà em từng gặp?”

“Hay là câu… ở bên anh Lục Trần, em cảm thấy như chim non được về tổ, cừu lạc về bầy vậy, cực kỳ có cảm giác an toàn?”

Giọng nói của anh trở nên kỳ lạ, khàn khàn và nặng nề.

!!!

Mẹ tôi kể lại cũng không chi tiết đến mức này!

Aaaaaaa!

Đừng nói ra chứ, em không muốn phải đội quần lần hai đâu anh ơi!

Khúc Phi Yên mày làm người không tốt à, sao phải mở miệng!

Sao uống có chút rượu thôi mà văn hoa bùng nổ như thế? Không chỉ so sánh mà còn làm phép so sánh nữa đấy!

Tôi vùi đầu xuống thấp hơn, ước gì có thể chui vào khe xương vai của anh.

“Vậy… chúng ta có thể kết bạn lại không?” Giọng nói của Lục Trần rất nhẹ, như ánh trăng phủ sương.

“Ừm.” Giọng tôi nhỏ gần như không thể nghe thấy.

25

Nhà hàng cách nhà tôi một cây số, lúc đi tôi thấy xa không muốn đi bộ, nhưng vì đang được anh cõng, nên bây giờ tôi lại mong nó dài ra thêm chút nữa.

Tiếc thay, mọi con đường đều có điểm cuối.

Lục Trần thả tôi xuống, trên trán đã có một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả mắt cũng như bị phủ một lớp sương mù, mờ ảo.

“Em về đến nhà rồi.”

“Ừ.”

“Vậy… em đi đây.”

Tôi định lấy hết can đảm chạy vào nhà lại bị Lục Trần kéo lại.

Sương mù tan đi, đôi mắt anh sáng đến kinh ngạc.

“Đợi đã, kết bạn lại với anh.”

Anh buông lỏng tay, lấy điện thoại ra, hoàn toàn quên rằng điện thoại của anh vốn nên “tắt máy”.

26

Tôi nhân cơ hội thoát khỏi tay anh, như một con cá trơn trượt, vừa chạy vừa nói: “Lát nữa kết bạn lại.”

Cho đến khi vào thang máy, tôi mới thở phào một hơi.

Vừa nãy ở bên anh thêm một giây nữa thôi là phổi tôi sẽ nổ tung mất.

Khúc Phi Yên mày thật vô dụng, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, sao lại sợ đến mức gần như quên thở thế.

Tắm xong nằm trên giường, tôi do dự lấy ra điện thoại, cho Lục Trần ra khỏi danh sách đen.

Giây tiếp theo, khung chat của tôi hiện thông báo.

Là một khung hội thoại màu trắng.

“Em đẹp nhất.”

Người này… cứ ôm điện thoại chờ đến bây giờ à?

Không ngờ, trong cuộc đời này, trước khi vào kì mãn kinh tôi vẫn có thể gặp được loại tình yêu ngọt ngào như thế này.

Tôi ôm điện thoại rên rỉ loạn xạ trên giường, cuộn thành một con sâu.

Đêm nay tôi như ngủ trong lọ mật.

27

Những ngày sau đó, tôi và Lục Trần thường xuyên trò chuyện trên Wechat.

Đúng vậy, thường xuyên.

Tần suất đại khái là sáng tôi gửi cho anh một tin nhắn.

“Bánh bao nhân cua ở quán này rất ngon.”

Bảy giờ tối anh mới trả lời.

“Ở đâu? Anh sắp tan làm rồi, anh đi thử một chút.”

… 

“Đây là quán ăn sáng, chỉ bán buổi sáng thôi.”

Tôi tự động viên mình, phụ nữ thời đại mới, chủ động theo đuổi tình yêu không phải xấu hổ!

“Em biết gần đồn cảnh sát có quán lẩu khá ngon, anh có muốn đi ăn chung không?”

Một tiếng trôi qua, không có tin nhắn.

Hai tiếng trôi qua, không có tin nhắn.

Ba tiếng trôi qua, vẫn không có tin nhắn.

Cho đến đêm tôi dậy đi vệ sinh, mơ màng với lấy điện thoại.

“Vừa rồi đột nhiên xảy ra một vụ án, nên tăng ca đến bây giờ.”

Tôi nhìn thời gian, là 2 giờ 53 sáng.

Khá lắm.

Dù cố gắng hẹn hò thất bại nhiều lần, nhưng tôi vẫn liên tục tự an ủi mình, không sao, tôi biết anh yêu tôi.