Yến Yến Chi Dao - Qua Chi Chi

Chương 13: Ngoại truyện 2:Cố Trạch Sinh




Mặt đất bên ngoài thành cung điện phủ đầy tuyết, ta dùng nạng bước đi với một chân lành và một chân thọt, bên tai ta dường như truyền đến tiếng cười đùa của hai cha con.
Đứa trẻ đó, dung mạo, dáng vẻ đều là của nàng ấy, cười rộ lên cũng giống, đến cả khóc cũng đều giống.
Nếu như, có lúc ta hèn hạ mà nghĩ, nếu như ta buông bỏ những oán hận và không cam lòng đó, liệu kiếp trước ta có thể ở bên nàng ấy thật tốt hay không.
Đứa trẻ với những đặc điểm khuôn mặt mà nàng ấy tưởng tượng ra sẽ gọi ta là cha chứ?
Ta luôn tưởng rằng chỉ cần một thời gian nữa, ta sẽ quên đi chuyện cũ, nhưng thời gian càng trôi qua, ta lại càng nhớ rõ hơn.
Mỗi đêm ta thường ngủ không an giấc, một khi ta nhắm mắt lại thì ngọn lửa đang hừng hực đó dường như ở ngay trước mắt ta.
Một hôm ta lại có một giấc mộng vào lúc nửa đêm, trong đó chứa đủ loại ký ức từ kiếp trước của ta.
Năm ấy khi ta mười sáu tuổi, ở trận tuyết lớn đó ta đã hỏi nàng ấy rằng nàng có còn nhớ con đường kinh Bắc vào năm Nguyên Thuận thứ mười sáu hay không.
Nàng ấy không muốn nhớ, và cũng không nguyện ý nhớ lại.
Sau này ta mới phát hiện ra nàng cũng giống như kiếp trước, sau một trận bệnh nặng đều đã quên hết tất cả.
Đã quên cũng tốt, bởi vì nàng ấy quên nên ta mới có cơ hội.
Dưới chiếc xe ngựa năm đó, nàng và Tạ Yến Kỳ trông giống như một đôi búp bê trong bức tranh năm mới làm bằng vàng ngọc, trông thật xứng đôi làm sao.
Mà ta, một thân rách nát quỳ xuống van xin nàng ấy đưa lại tiền cho ta, nhưng nàng ấy đã ném xuống một đống bạc giống như muốn tống cổ một kẻ ăn xin vậy.
Nàng khen Tạ Yến Kỳ xinh đẹp, còn vội vàng muốn đi đề thân (cầu hôn).
Cách đây không lâu, nương dẫn ta đi kinh thành, ta còn chưa kịp chạm vào cửa Thẩm phủ, đã bị tiểu tư (gã sai vặt) của Thẩm phủ đánh đuổi ra ngoài.
Họ thầm thì mắng chửi, cướp lấy vẻn vẹn mấy lạng bạc vụn mà chúng ta có, rồi đẩy chúng ta xuống đường, một chiếc xe ngựa chợt lao vút qua, nương vì đẩy ta ra mà bị xe ngựa đè bẹp rất mạnh ở gầm xe.
Ta không biết phải cầu cứu ở nơi nào, chỉ biết quỳ sụp xuống trơ trọi ở đó mà khóc, nhưng không ai trong Thẩm phủ chú ý đến chúng ta.
Trên con đường lớn của phố Bắc, ta đã đi ăn xin dọc đường mấy ngày, chỉ để kiếm đủ bạc chôn cất nương ta.
Đã nhiều ngày ta chưa có gì vào bụng, nên ta đã ngã xuống đất và suýt bị xe ngựa cán qua.
Là nàng ấy đã cứu ta, và đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy.
Khi đó, ta đã biết nàng ấy là vị hôn thê của ta nhưng chắc lúc đó ta đã ghét nàng ấy rồi.
Ta biết đó không phải là lỗi của nàng ấy, có lẽ nàng ấy cũng không biết có chuyện như vậy xảy ra.
Ta đưa tay ra xin nàng, cầu xin nàng đưa bạc mà ta dành dụm để an táng nương ta.
Bàn tay lấm lem bùn đất của ta in vết bẩn kinh tởm lên áo choàng của nàng ấy.
Nhưng ta lại cảm thấy phấn khích vô cùng, giống như, làm như thế có thể kéo nàng ấy xuống tuẫn táng cùng nương ta.
Thật là một sự kết hợp bắt mắt giữa một đích nữ Thẩm thị cao cao tại thượng (*) và một kẻ ăn xin nghèo túng không chịu nổi.
(*): 高高在上 [gāogāozàishàng]: ăn trên ngồi trước; chỉ tay năm ngón; ngồi tít trên cao.
Năm Nguyên Thuận thứ mười sáu, nàng khen Tạ Yến Kỳ xinh đẹp, ta lập tức khắc ghi cái tử huyệt này của nàng.
Mười sáu tuổi năm ấy ta đến kinh thành, dù ta có nghèo túng bần cùng đến đâu, trên mặt vẫn ngay ngắn, tươm tất, một thân đầy sự cứng cỏi.
Nàng ấy rất nhanh đã đắm chìm vào đó, đúng như ta dự đoán.
Đêm tân hôn, ta ngồi trước bài vị của nương ta cả đêm.
Một khắc kia, ta chợt cảm thấy mơ hồ, đến tột cùng ta đang làm chuyện gì thế này.
Ta lâm vào một tình huống cực kỳ khó kiểm soát khi ta dường như hận những người mà ta không nên hận, cũng yêu những người mà ta không nên yêu.
Có đôi lúc ta bất chấp mọi thứ mà hôn nàng ấy mãnh liệt, nhưng ta cũng không dám hỏi nàng ấy, tại sao nàng ấy nguyện ý gả cho ta khi rõ ràng nàng đã yêu một người khác?
Ngô Yên Nhiên đã gạt ta, nói rằng để thử xem nàng ấy có ghen hay không, ta có thể dùng một nữ nhân khác để biết.
Nhưng sau khi Ngô Yên Nhiên vào cửa, Thẩm Dao không bao giờ chú ý đến ta nữa.
Nàng đã quá thất vọng về ta, điều này khiến ta sợ hãi cực kì, thậm chí nàng còn muốn hòa ly với ta.
Điều đó là không có khả năng, cho dù nàng ấy có c.hết, cũng phải là linh hồn của Cố Trạch Sinh ta.
Toàn Thẩm gia đều bị trảm, là do một tay Tề vương thao túng, ta không làm gì sai cả, ta chỉ là, ta chỉ là không có ngăn cản hắn mà thôi.
Đúng vậy, là do nhi lang (con trai) của Thẩm gia xương cốt quá cứng rắn, không biết khéo léo, chính là bọn họ tự đi tìm đường chế.t mà thôi!
Ta thậm chí đã nghĩ, bây giờ Thẩm gia không còn nữa, trên đời này Thẩm Dao sẽ không còn ai để dựa dẫm, nàng ấy sẽ toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào ta đúng không.
Ta đã sai rồi, không chỉ có nhi lang của Thẩm giá mới có xương cốt cứng rắn mà ngay cả đích nữ Thẩm gia cũng cứng như sắt thiếc.
Vào ngày Ngô Yên Nhiên phóng hỏa, Thẩm Dao có cơ hội ra mặt, nhưng tại sao nàng ấy lại không ra tay cơ chứ?
Nàng ấy nhất định muốn trừng phạt ta thế này sao, để ta vĩnh viễn không được an bình sao.
Nhưng mà ta lại sai nữa rồi, Ngô Yên Nhiên không chỉ phóng hỏa mà còn ép nàng ấy uống độc tửu.
Thẩm Dao đã chế.t trước mặt ta, mọi thứ về ta trong kí ức của nàng đều đã không còn nữa.
Ta muốn đi cùng nàng ấy, nhưng Tạ Yến Kỳ đã trở lại, hắn là con sói đến từ Tái Bắc, và con sói này đã là thủ hộ thần (bảo vệ) của Thẩm Dao từ khi còn nhỏ.
Hắn ta là một người rất đáng sợ, và hắn có vô số thủ đoạn để treo ta lên như một con ch.ó.
Nhớ tới nhân quả (*) của kiếp trước, ta chỉ cảm thấy vớ vẩn không thể tin được, nhưng ông trời như đang trêu đùa ta thì phải.
(*): 因果 [yīn'guǒ]: Nhân quả (Phật Giáo chỉ nguyên nhân và kết quả của sự vật, kiếp này gieo nhân này thì kiếp sau gặt quả ấy, thiện có thiện báo, ác có ác báo); karma; cause and effect.
Khi ta nghĩ đến việc nàng ấy trốn tránh ta trong đời này, ta đã biết rằng hết thảy đã không phải là ảo mộng nữa rồi.
Ta như một con ch.ó điên, cố hết sức để gây sự chú ý với nàng, ta đã đốt một đống lửa lớn, mưu tính để nàng ấy thương xót ta thêm lần nữa, ở kiếp trước rõ ràng nàng ấy có thể yêu ta mà, tại sao kiếp này lại không thể yêu ta nữa?
Nhưng mà, giữa khói lửa ngập trời này, nàng không hề ngoái đầu nhìn lại một lần nào.
Ta chống nạng giữa trời tuyết dày đặc, tuyết đã rơi trên vai ta tự lúc nào tựa như đã từ mấy đời khiến ta không thở được.
Hoặc là vận mệnh sai khiến, hoặc là ông trời ghét ta, ngẫu nhiên mà ta đã đi đến con phố nơi nương ta bị xe ngựa cán qua, và cánh cửa nhỏ kia vẫn như cũ.
Ta đi vòng đến tiền viện nhìn, hai chữ Lý phủ chói lọi làm ta ngã ngồi trên mặt đất.
Không phải Thẩm phủ, không phải tiểu tư của Thẩm gia, mà là... Lý phủ.
Sai rồi, tất cả đều đã sai rồi.
Là ta sai rồi, Dao Dao, ta sai rồi...
Ta cuộn mình trong trận tuyết lớn dày đặc này, phát ra một tiếng rống đau đớn không thể ngăn được từ sâu trong cổ họng.
Tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy...