Kêu người dọn bữa tối tại trong phòng chính.
Vẫn cùng ngồi ăn với Yên Vũ.
“Lỗ tai của nàng còn chưa khôi phục sao?” Tuyên Thiệu hỏi. Nếu khôi phục, sao nàng lại để cho người ngoài nghe được nội dung các nàng nói chuyện?
Yên Vũ lắc đầu có chút mất mác. “Ít ngứa, nhưng còn kém xa so với trước kia. Nhưng công tử yên tâm, y thuật của An đại phu rất tốt, lỗ tai của nô tỳ nhất định có thể khôi phục!”
Sau lời nói, nàng thề son sắt, không biết là đang trấn an hắn hay là đang an ủi chính nàng.
“Không cần sốt ruột, ngày mai ta sẽ nhín chút thời gian mang nàng đi tái khám.” Tuyên Thiệu gắp nhĩ ti* đặt vào dĩa trước mặt nàng.
(*là món ăn gồm lỗ tai heo, nấm, củ sen, walnut, trứng cùng các gia vị nước tương, dầu mè, đường, tiêu, bột ngọt, tỏi, muối, ngũ vị hương, theo baidu.)
Yên Vũ im lặng nhìn lỗ tai heo thái thành sợi. Đây là Tuyên Thiệu để cho nàng ăn cái gì bù cái đó sao?
“Nếu như công tử bề công vụ bộn, không cần đi theo ta, chỉ là tái khám thôi, để Lục Bình và Tô Vân Châu theo ta là được.” Giọng điệu của Yên Vũ hết sức nhẹ nhàng, nói điềm nhiên như không có việc gì.
“Hừm, ngày mai xem lại.” Tuyên Thiệu cũng không kiên trì.
Hai người bắt đầu dùng bữa, không nói nữa.
Đến khi ngừng đũa, cơm nước được dọn xuống.
Tuyên Thiệu vừa uống trà nhạt vừa giống như lơ đãng nói với Yên Vũ: “Nếu nàng có chuyện gì khó xử có thể nói thẳng với ta.”
Yên Vũ ngẩn ra, nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu.
Thấy Tuyên Thiệu cúi đầu thổi lá trà, nét mặt cũng không có vẻ khác thường.
Hắn đang thử thăm dò? Hay là chỉ quan tâm mình, thuận miệng hỏi?
Nàng biết lòng nghi ngờ của Tuyên Thiệu rất nặng. Trước đây, lúc đánh đàn, nàng cố ý đánh sai âm để tiếp cận hắn, đã bị hắn nhìn thấu. Hôm nay hắn lại chẳng quan tâm mà giữ mình lại ở bên cạnh, đến tột cùng là dụng ý gì?
Nàng biết Tuyên Thiệu có tâm tư đối với nàng. Nếu không phải như vậy, nàng cũng sẽ không dám hạ dược bản thân mình. Nhưng đúng như cậu từng nói, Tuyên Thiệu không phải là loại người sẽ bị nữ sắc mê mẩn tâm trí. Hắn giữ mình lại bên ngừơi, nhất định động cơ không đơn thuần.
Nhưng bản thân mình ‘thân vô trường vật’*, hắn lại thân phận cao quý, cái gì cũng không thiếu. Hắn đang mưu tính cái gì?
(*thành ngữ, ý là nghèo trắng tay)
“Vấn đề này rất khó trả lời sao?” Tuyên Thiệu bỏ chén trà xuống, nâng mắt nhìn nàng.
Trong con ngươi như hắc diệu thạch phản chiếu bóng dáng cao gầy của nàng. Ánh mắt hắn thâm thuý, ẩn chứa cảm xúc nàng nhìn không hiểu.
“Không có.” Yên Vũ mỉm cười. “Ở lại bên cạnh công tử cũng rất tốt.”
Vẻ mặt Tuyên Thiệu phai nhạt vài phần, ngồi không bao lâu thì đứng dậy rời đi.
Yên Vũ nhìn bóng lưng của hắn, mang đến cảm giác hơi cô đơn quạnh quẽ.
Nàng cười thầm mình đã suy nghĩ nhiều. Tuyên Thiệu là thiên chi kiêu tử*, là sủng thần trước mặt hoàng đế, có quyền thế, phú quý không ai bằng.
(*con cưng của trời)
Sợ rằng người trong thiên hạ đều cô đơn quạnh quẽ cũng không tới phiên hắn.
Nàng hồi tưởng lại giọng của Tuyên Thiệu khi hỏi nàng có gặp khó xử gì không, không khỏi nhịn được nghĩ, nếu lúc này nàng vẫn chưa gặp lại cậu, vẫn chưa biết được chân tướng thì có thể phó thác bản thân vào hắn hay không?
Cuối cùng lắc đầu. Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, đâu có nhiều ‘nếu’ như vậy?
Ngày hôm sau, Yên Vũ chờ ở trong viện. Tuyên Hoà nói cho nàng biết xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.
Nàng định đi đến thập lý đình ngoại thành để tái khám lỗ tai.
Tuyên Thiệu quả nhiên không ở trong phủ.
Nghĩ đến tối hôm qua, hắn nói sẽ theo nàng đi tái khám, cũng chỉ là tuỳ tiện nói mà thôi.
Hắn không đi trái lại càng tốt hơn. Hôm nay cậu cũng đã chế xong thuốc độc nàng muốn.
Tuyên Thiệu đi theo, nàng có thể sẽ căng thẳng.
Yên Vũ mang theo Lục Bình, Tô Vân Châu ngồi xe ngựa ra khỏi cổng trong của Tuyên phủ.
Nhưng ở cổng chính thì bị người cản lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lục Bình nâng giọng hỏi.
“Công tử mời Yên Vũ cô nương đến trên xe ngựa ở phía trước.” Người hầu ở ngoài xe nói.
Tay Yên Vũ chợt run, trong lòng bàn tay cũng đã xuất mồ hôi. Hắn thật sự tới!
Nếu đã tới, nàng cũng không tiện trì hoãn. Liền đỡ tay của Lục Bình, xuống xe ngựa, rồi đi tới bên cạnh xe ngựa chuyên dụng xa hoa, tốt đẹp hơn của Tuyên Thiệu đang cản ở trước xe ngựa của bọn họ.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ vươn ra ngoài mành xe.
Yên Vũ được Lục Bình đỡ, giơ tay mình lên phủ trên tay hắn.
Tay kia chợt dùng sức, Yên Vũ liền bị kéo lên xe. Ngã vào một cái ôm ấm áp tràn đầy mùi đàn hương.
Hắn cúi đầu ở cần cổ nàng, hơi thở ấm áp phả vào trong cổ áo nàng.
Tim nàng bang bang đập loạn, hít thở cũng theo đó mất trật tự.
“Yên Vũ…” Giọng nói của Tuyên Thiệu hơi khàn khàn, nhưng nghe vô cùng hay.
“Hả?” Yên Vũ lên tiếng, âm cuối run lên.
“Ta cho phép nàng có tư tâm… Nhưng đừng gạt ta, được không?” Giọng Tuyên Thiệu trầm thấp, khàn đục, giống như một con thú nhỏ có cảm xúc bất ổn. Khiến người ta đau lòng nhưng sợ bị hắn cắn bị thương.
Dưới sự lắc lư của xe ngựa, Yên Vũ bị Tuyên Thiệu ôm chặt vào lòng, lưng cứng ngắc, trong chốc lát không có đáp lại.
Tuyên Thiệu cũng không ép hỏi nữa, chỉ yên lặng ôm nàng, hít thở dần dần ổn định, giống như đã ngủ ở trên vai nàng.
Yên Vũ vẫn cứng ngắc toàn thân, không dám động đậy tý nào.
Nàng không nhịn được suy đoán. Sau thân phận vinh quang của Tuyên Thiệu có phải còn cất giấu điều gì không muốn người ta biết được? Vì sao tính cách của hắn nhìn mâu thuẫn như vậy? Có lúc lạnh lùng vô tình, quyết đoán mãnh liệt. Nhưng có lúc lại như một con thú nhỏ bị thương vậy, rõ ràng là co ro nhưng lại lộ ra nanh vuốt, giấu đi nội tâm mềm mại?
Nhưng không đợi nàng nghĩ được nhiều, xe ngựa đã ra khỏi cửa thành Lâm An.
Tuyên Thiệu ngẩng mặt lên từ trên vai nàng, đã khôi phục lại lạnh lùng bình tĩnh ngày thường.
“Đừng sợ, có thể khôi phục lại như bây giờ đã rất khá rồi.” Tuyên Thiệu đẩy nàng ra, thản nhiên nói.
Yên Vũ gật đầu. “Nếu lỗ tai của ta không thể hoàn toàn khôi phục… Công tử còn có thể giữ ta ở lại bên người không?”
Tuyên Thiệu nghe vậy, chợt nhìn nàng. Mày kiếm đen dày hơi nhíu lên, trên gương mặt tuấn tú viết rõ vẻ không vui. Môi hắn hơi mím lại, lạnh giọng nói. “Chuyện xảy ra đêm hôm đó nàng đều đã quên à?”
Trên mặt Yên Vũ chợt nóng lên. Nàng có thể giả ngu biểu hiện không biết đêm hắn nói là đêm nào không?
Nhưng Tuyên Thiệu hiển nhiên không cho nàng cơ hội giả ngu, nhoài người lên, kềm lấy cằm của nàng, gằn từng chữ: “Có cần ta nhắc lại cho nàng một chút không?”
Yên Vũ liên tục lắc đầu. “Không cần, ta nhớ được…”
Lúc này Tuyên Thiệu mới buông cằm nàng ra, ánh mắt chuyển hướng nơi khác. “Nàng phải nhớ rõ, nàng là người phụ nữ của ta!”
Yên Vũ rối rít gật đầu. Chẳng phải là nàng muốn hiệu quả như thế này sao? Ở lại bên cạnh Tuyên Thiệu, mượn cơ hội tiếp cận Tuyên Văn Bỉnh, nhằm báo huyết thù.
Tại sao trong lòng lại cảm thấy tất cả phát triển là lạ? Có triệu chứng hơi không khống chế được?
Xe ngựa dừng lại bên ngoài hàng rào gỗ của tiểu viện, gần thập lý đình.
Tuyên Thiệu xuống xe trước, rồi tự mình đỡ Yên Vũ xuống.
Lộ Nam Phi tiến lên gõ cửa viện.
An Niệm Chi râu tóc bạc trắng vuốt chòm râu, đứng ở cửa. “Các ngươi đều chờ ở bên ngoài, mời Yên Vũ cô nương đi theo ta.”
Người xuất sắc hay nhiều kỳ quái.
Tuyên Thiệu đã luyện thành thói quen, thấy vậy nhưng không thể trách. Hắn để ý thấy trên mặt Yên Vũ hơi có vẻ thấp thỏm, cầm tay nàng, làm cho nàng an tâm.
Yên Vũ quay lại cho hắn một nụ cười, cất bước vào viện.
Cửa viện bị An Niệm Chi trở tay đóng lại. Hai người trước sau đi vào chái nhà phía đông.
Rồi thông qua mật đạo dưới sàng trong chái nhà phía đông. An Niệm Chi mới từ trong lòng móc ra một bình sứ bạch ngọc.
“Đây là thuốc độc mãn tính, không màu không vị, ngân châm cũng không dò ra. Dùng hơn tháng, chất độc tích luỹ trong người liền gặp phải chứng ho ra máu, bệnh trạng giống như tâm mạch bị hao tổn, sẽ không có người nghi vì trúng độc. Đến khi ho ra máu mười ngày không ngừng thì độc đã vào tim, không có thuốc nào chữa được, chắc chắn phải chết!” Trong lòng bàn tay thô ráp của An Niệm Chi đang nâng bình sứ bạch ngọc bóng mượt.
Yên Vũ đang muốn giơ tay nhận lấy.
An Niệm Chi chợt thu tay lại, nhìn thẳng mắt nàng, nói: “Cháu đã nghĩ kỹ? Nhất định muốn độc chết Tuyên Văn Bỉnh, trả thù cho người thân của cháu sao?”
Yên Vũ gật đầu. “Cậu không tin cháu?”
An Niệm Chi thở dài một tiếng. “Ta chỉ sợ cháu hối hận.”
“Con đường này là tự cháu chọn, một khi bước lên thì chỉ có thể không oán không hối hận.” Yên Vũ kiên định nói.
Lúc này An Niệm Chi mới mở lòng bàn tay ra, giao bình sứ bạch ngọc cho Yên Vũ.
Yên Vũ lấy thuốc xong, hai người rời khỏi phòng đá.
An Niệm Chi lại kiểm tra lỗ tai cho Yên Vũ. “Khôi phục rất tốt.”
“Thính lực của cháu vẫn khác với trước đây, vả lại trong tai còn hay ngứa.” Yên Vũ nói nơi gấp gáp.
“Thính lực của cháu vẫn khác với trước đây, vả lại trong tai còn hay ngứa.” Yên Vũ nói nơi gấp gáp.
Yên Vũ nghe vậy, nét mặt rầu rĩ.
Thính lực trước kia của nàng người thường không thể theo kịp. Có thể sau lần bị tổn thương cũng chỉ có thể khôi phục lại như hiện nay hay không?
Nếu vốn là thính lực bình thường, hơi có chút nghễnh ngãng thì cũng chẳng có gì.
Nhưng đối với thính lực từ nhỏ khác thường của Yên Vũ mà nói, bây giờ là người giống như chim bị gãy cánh, mắt bị mù.
Nàng thở dài, cảm xúc suy sụp, ra khỏi chái nhà phía đông.
Tuyên Thiệu vẫn nhất định đứng ở cửa, lẳng lặng chờ nàng, trên mặt luôn điềm tĩnh còn mang theo một chút lo lắng.
“Thế nào?” Thấy nàng đi ra, hắn lập tức hỏi.
“An đại phu nói khôi phục không tệ lắm, nhưng muốn khôi phục như lúc ban đầu thì vẫn cần thời gian.” Giọng của Yên Vũ khó nén mất mác.
Nhưng Tuyên Thiệu cười khẽ. “Không quá tệ, đừng sốt ruột.”
Trước kia, nàng luôn cho rằng Tuyên Thiệu giữ nàng ở bên người là bởi vì lỗ tai của nàng.
Sau này, phát hiện hắn ít nhiều có chút thích mình, nàng cho rằng hơn phân nửa là bởi vì lỗ tai của nàng có thể dốc sức cho hắn.
Giờ đây, ưu thế duy nhất của nàng cũng mất đi, nhưng hắn không chút ngần ngại vẫn nhiều lần an ủi nàng. Lẽ nào là bởi vì đêm đó?
Yên Vũ phát hiện, lòng của Tuyên Thiệu còn khiến người ta không thấy rõ hơn so với nước Tây hồ.
Dù sao đi nữa, sự việc phát triển theo hướng có lợi đối với nàng là tốt rồi.