Yên Vũ

Chương 65-2: Thuộc hạ biết sai rồi (2)




Tương truyền, ba năm trước đây có vị thần y đã đến Lâm An, chỉ cứu người có duyên.

Truyền thuyết nói vị thần y này có thể cải tử hồi sinh.

Nhưng đến tột cùng có người như vậy hay không, đến tột cùng có người thấy hay không? Không ai nói rõ được.

Nhưng đồn rằng vị thần y này ở Lâm An cũng rất được theo đuổi.

Tuyên gia gióng trống khua chiêng tìm kiếm thần y như vậy, chẳng lẽ là vị chủ tử ấy của Tuyên gia bị bệnh?

Lúc mỗi người nói một kiểu cũng là lúc Lộ Nam Phi mang về một tin tức tốt.

Đã tìm được thần y!

Ở ngay thập lý đình ngoại thành Lâm An, kế bên những hộ nông dân.

Gần đây rất nhiều người giả mạo, y thuật của Lộ Nam Phi tinh tường, hơi tìm tòi một chút liền biết nông sâu. Lần này hắn đích thân nói là thần y, có lẽ chắc là có vài phần bản lĩnh thật sự.

Tuyên Thiệu nghe vậy, lập tức trở lại phòng ngủ.

Yên Vũ đang ngồi một mình trên trường kỷ, trong tay lật một quyển “Thái bình ngự lãm”, vẻ mặt chuyên chú. Lông mi thật dài trên gò má trắng nõn của nàng lộ ra một bóng mờ. Ngoại trừ tiếng lật sách thỉnh thoảng, nàng an tĩnh giống như là không tồn tại.

Tuyên Thiệu đứng ở cửa nhìn nàng thật lâu, nàng cũng không phát hiện được hắn.

Trước kia, người còn đang ở bên ngoài viện là nàng đã có thể nghe ra được tiếng bước chân của hắn.

Kể từ khi lỗ tai nàng không nghe được tới nay, nàng trở nên yên lặng. Lúc đầu nàng còn hỏi hắn lỗ tai của nàng còn có thể tốt lên hay không? Sau đó ngay cả vấn đề này cũng không hỏi, bình tĩnh khiến cho người ta hoảng hốt.

Tuyên Thiệu hắng giọng một cái, cất bước tới gần.

Ánh mắt Yên Vũ vẫn rơi trên trang sách ở trong tay, không phát hiện ra hắn đến.

Mãi cho đến khi hai bàn tay trùm lên trang sách trước mắt nàng, nàng mới ngẩng đầu khẽ cười với hắn.

Tuyên Thiệu cất bước đi tới bên cạnh bàn, nâng bút viết xuống “Tìm được thần y rồi, ta liền dẫn ngươi đi…”

Chưa viết xong, lại vò nhẹ trang giấy quẳng qua một bên, đặt bút xuống, bế lấy Yên Vũ liền ra khỏi phòng.

Nếu như nói cho nàng biết đã tìm được thần y rồi, thần y lại nói không có cách nào, chẳng phải khiến cho nàng càng thêm thất vọng sao? Càng thêm nản lòng thoái chí sao?

Vẫn nên không nói cái gì cả, trực tiếp mang nàng tới là được.

Yên Vũ vỗ vai của Tuyên Thiệu, bảo hắn thả mình xuống.

Nàng là lỗ tai không nghe được chứ không phải chân không thể đi! Hắn bế nàng như thế, ai biết người ngoài sẽ nghị luận ra sao?

Bây giờ lỗ tai nàng không nghe được, không còn là nguồn của chuyện ngồi lê đôi mách nữa, nghe không được tiếng bước chân của người ngoài, càng nghe không được bên kia tường viện nghị luận nàng ra sao. Điều này làm cho thói quen tai nghe tám hướng của nàng rất không có cảm giác an toàn.

Nàng thà rằng núp ở trong phòng của Tuyên Thiệu, cả ngày không ra ngoài.

Tuyên Thiệu cũng không để ý tới phản kháng của nàng, bế thẳng nàng lên xe ngựa.

Dọc theo đường đi gặp phải người làm của Tuyên gia, mọi người đều vội vàng thấp đầu, nên làm gì thì làm cái đó, coi như không thấy gì cả.

Yên Vũ không biết mấy ngày nay Lâm Ngọc Dao tìm mọi cách muốn vào viện của Tuyên Thiệu để tới gặp nàng, đều bị người cản lại.

Lâm Ngọc Dao khóc lóc kể lể vài lần ở chỗ Tuyên phu nhân. Tuyên phu nhân kêu Tuyên Thiệu đến, nhưng Tuyên Thiệu ngay cả một sắc mặt tốt cũng chưa từng cho.

Tuyên phu nhân cũng không có cách nào. Bà ta biết tính tình của con trai có bao nhiêu bướng bỉnh.

Lâm Ngọc Dao không gặp được Tuyên Thiệu, cũng không gặp được Yên Vũ, dưới sự giật dây của nha hoàn, nháo muốn về nhà.

Tuyên Thiệu nghe thấy, không nói hai lời, phái người đi theo xe ngựa, lập tức đưa Lâm Ngọc Dao ra khỏi phủ.

Lúc Lâm Ngọc Dao hối hận cũng là lúc xe ngựa đã ra khỏi thành Lâm An.

Tuyên Thiệu đặt Yên Vũ trên giường mềm vô cùng thoải mái trong xe ngựa, rồi tự mình rót trà cho nàng.

Yên Vũ cười nhận lấy, thổi ra lá trà, tinh tế thưởng thức, cười ha ha giơ ngón tay cái với Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, nhưng trong lòng đau đớn một trận.

Nàng ấy chợt mất đi thính giác, mất đi thứ đã từng cho rằng tự hào nhất, nhưng đến nay không khóc nháo, sau khi xác nhận sự thật này thì yên tĩnh, ung dung mỉm cười đối mặt.

Kiên cường như vậy, kiên cường khiến người ta nhịn không được thương tiếc…

Hắn giơ tay lên muốn chạm vào khuôn mặt trắng loáng giống như trong suốt của nàng, nhưng dưới ánh mắt chợt nhìn lại của nàng, tay đã hơi giơ lên lại rơi trên mái tóc của nàng, khẽ vuốt ve an ủi.

Xe ngựa ngừng lại bên ngoài một tiểu viện tầm thường.

Lộ Nam Phi ở bên ngoài xe bẩm: “Công tử, đến rồi.”

Một câu nói ngắn ngủn, nhưng trong giọng khó nén chờ mong cùng thấp thỏm.

Chẳng qua là Yên Vũ không nghe được gì cả, chỉ cảm thấy được xe ngựa dừng lại, nhưng không bao giờ có thể tiếp tục lập tức đoán được xe ngựa đã tới nơi nào.

“Đến rồi, xuống xe.” Tuyên Thiệu đứng dậy, chợt nhớ tới Yên Vũ không nghe được.

Xoay người lại, ôm lấy nàng, phi thân xuống xe ngựa.

Lộ Nam Phi tiến lên đẩy cửa viện ra. Trong viện có một mùi hương thảo dược nhàn nhạt tản mác trong không khí.

Mặt đất của tiểu viện được quét tước rất sạch sẽ, trên mặt đất phơi các loại dược liệu.

Một ông lão râu tóc bạc trắng nghe thấy tiếng động, từ trong nhà đi ra.

“Thần y, vị này chính là cô gái bị điếc kia.” Lộ Nam Phi tiến lên phía trước nói.

Yên Vũ hơi ngượng ngùng, trước mặt người khác bị Tuyên Thiệu bế khiến cho nàng hết sức không được tự nhiên. Nàng quay đầu, chôn mặt ở trước ngực Tuyên Thiệu.

Ông lão gật đầu với Tuyên Thiệu. “Vào đi.”

Trong phòng bày biện đơn giản, một cái giường trúc, một cái ghế trúc, một cái bàn gỗ, bên cạnh bàn gỗ là một cái giá thật cao, trên giá để các loại dược liệu.

Trong phòng quanh quẩn mùi tre trúc nhàn nhạt, thơm ngát, hoà lẫn mùi thơm thảo dược, hết sức dễ chịu.

“Để nàng ta xuống chỗ đó.” Ông lão chỉ chỉ giường trúc.

Thấy Tuyên Thiệu vẫn bế, có lẽ là cho rằng Yên Vũ không chỉ không nghe được mà còn không đi được.

Tuyên Thiệu ngược lại không có vẻ lúng túng một chút nào, thận trọng để Yên Vũ xuống chiếc giường trúc rồi đứng ở bên cạnh.

Ông lão cần phải dời chiếc ghế trúc. Lộ Nam Phi lại hết sức có mắt, dời cái ghế đến bên cạnh giường.

Ông lão đi đến ngồi xuống ghế, kéo cổ tay Yên Vũ qua. Đầu ngón tay lành lạnh khoác lên trên mạch của Yên Vũ, ánh mắt rơi trên gò má nàng.

Yên Vũ chỉ cảm thấy tay của ông lão chợt căng thẳng, nâng mắt nhìn lại ông lão.

Chỉ thấy ông lão kinh ngạc nhìn nàng, xúc cảm trong con ngươi xám tro mãnh liệt lăn lộn, mà nàng nhìn không hiểu.

Trong lòng Yên Vũ cả kinh, muốn lấy tay về thì thấy ông lão đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. Giống như mới vừa rồi tất cả bất quá là mình hoa mắt mà thôi.

Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu, nhưng ông lão đưa lưng về phía Tuyên Thiệu nên Tuyên Thiệu cũng không thấy được trạng thái kỳ lạ vừa rồi.

Lộ Nam Phi đứng sau lưng Tuyên Thiệu lại càng không thể nhìn thấy cái gì.

Chẳng lẽ thật sự là mình hoa mắt? Lỗ tai không xài được, mắt cũng không được sao?

Yên Vũ do dự không chắc.

Ông lão cũng đã thu tay lại, nhìn về phía lỗ tai của nàng. Tỉ mỉ kiểm tra một hồi, xoay người về phía Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi nói cái gì đó.

Nhưng Yên Vũ hoàn toàn nghe không được.

“Màng nhĩ của cô nương này bị tổn thương. Nếu không điều trị thì cả đời không cách nào khôi phục lại thính giác.” Ông lão râu bạc tóc trắng sờ sờ chòm râu trắng như tuyết của mình, thản nhiên nói.

“Thần y có biện pháp chữa trị màng nhĩ không?” Lộ Nam Phi nhịn không được hỏi.

“Vị tiểu ca này chớ cứ một tiếng là thần y. Tại hạ cũng chỉ là hiểu sơ thuật kỳ hoàng*, đảm đương không nổi hai chữ thần y.” Ông lão cười. “Chữa trị cũng không phải là không thể, nhưng mà màng nhĩ là một vật tinh vi, lại ở sâu bên trong, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”

(*thuật kỳ hoàng: y thuật cổ, theo baidu)

Lộ Nam Phi gật đầu liên tục, tỏ vẻ thừa nhận, đồng ý.

Đầu chân mày của Tuyên Thiệu khẽ nhíu. “Thần y có yêu cầu gì cứ nói, đừng ngại.”

“À, vị công tử này gọi tại hạ An đại phu là được rồi.” Chòm râu trắng của ông lão run lên. “Yêu cầu hả… Công tử đã có thể tìm được chỗ này của ta, có lẽ cũng đã nghe qua quy củ của ta, ta chỉ cứu người có duyên.”

Tuyên Thiệu cười lạnh. “Chữ ‘duyên’ này cũng phải xem nói như thế nào.”

Ông lão cười hề hề. “Ta muốn trăm lượng hoàng kim, một cân trầm hương, một cặp Thiên Sơn tuyết liên, một gốc nhân sâm ngàn năm. Nếu công tử có thể tìm được thì chính là người có duyên, tại hạ nhất định sẽ chữa trị màng nhĩ cho cô nương này.”

Tuyên Thiệu không chút chậm trễ, lập tức đáp lại: “Được. Chẳng biết An đại phu khi nào có thể bắt đầu?”

“Dĩ nhiên là càng sớm càng tốt. Thời gian màng nhĩ bị tổn thương càng dài thì càng không dễ dàng chữa trị.” Ông lão vuốt râu bạc. “Nơi chốn hả, ở ngay đây. Ngươi để lại cô nương này, ta sẽ điều trị thân thể nàng ta trước, đến khi ngươi tìm được vật ta muốn thì ta liền bắt đầu vá màng nhĩ cho nàng ta.”

Sắc mặt Tuyên Thiệu lạnh lẽo. “Giữ nàng ấy lại? Cái này không được.”