Yên Vũ

Chương 62-2: Lưu lại cô gái này (2)




Hai ngày sau, Mục Thanh Thanh nhận được tin tức của Cao Khôn, kêu nàng giờ mẹo hai khắc chờ trong rừng hoa đào của triều trước ở gần đó.

Vừa qua giờ mẹo, Mục Thanh Thanh liền một mình xuất hiện trong mảnh rừng đào kia.

Khoảng hai khắc sau, nàng ta nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ phía sau truyền đến thì lập tức giả vờ thút thít nức nở, có chiếc khăn đã tẩm hành cay, chỉ cần chặm vào một tí là nước mắt liền tuôn trào không dứt.

Tiếng bước chân kia càng đến gần, tốc độ chậm lại chứng minh người tới không chắc chắn và dè dặt.

“Thanh Thanh?” Sau lưng truyền đến tiếng gọi khẽ.

Mục Thanh Thanh chợt ngừng khóc thút thít, chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt tiều tuỵ lo lắng của Nghiêm Yến Sinh hiện ra trước mắt.

“Nghiêm công tử…” Mục Thanh Thanh muốn nói lại thôi. Nước mắt tuôn xuống như hạt châu bị đứt.

Nghiêm Yến Sinh khó có thể khống chế tình cảm, nhịn không được tiến lên nắm chặt bờ vai gầy yếu của Mục Thanh Thanh. “Thanh Thanh, ta cho rằng đời này kiếp này sẽ không còn được gặp lại nàng…”

“Nghiêm công tử, chớ nói như vậy, thiếp… thiếp cũng tưởng nhớ công tử…” Mục Thanh Thanh đẩy tay Nghiêm Yến Sinh ra, lui về sau một bước. “Khiến cho người ta nhìn thấy, hiểu lầm công tử thì không tốt.”

Nghiêm Yến Sinh vừa nghe lời này thì càng đau lòng, lập tức tiến lên một bước, ôm Thanh Thanh vào lòng. “Ta không sợ người khác hiểu lầm, cho dù là thánh thượng trách cứ, ta cũng nguyện cùng chết với nàng!”

Nước mắt của Mục Thanh Thanh ào ạt rơi vào cổ áo của Nghiêm Yến Sinh, đốt nóng tim của hắn.

Nàng lập tức che miệng Nghiêm Yến Sinh lại, từ trong ngực lấy ra một túi thơm thêu hoa sen tịnh đế* nhét vào trong tay hắn. “Nghiêm công tử, đừng nói lời này. Chúng ta đều phải cẩn thận sống sót, thiếp biết trong lòng chàng có thiếp là tốt rồi.”

( link tham khảo hình: http://file12.mafengwo.net/M00/3B/25/wKgBpU7JDdexGvzsAANWOBKQj-057.jpeg)

Nghiêm Yến Sinh cầm chặt túi thơm, đau lòng không thôi. “Sao nàng bỗng nhiên tiến cung?”

Ai ngờ Mục Thanh Thanh vừa nghe lời này thì đau khổ trong lòng kéo đến, khóc không thành tiếng. Nghẹn ngào một lúc lâu mới nói: “Nha hoàn bên cạnh thiếp, thiếp coi nàng ta như tỷ muội vậy, nhưng không ngờ… nhưng không ngờ… Nàng ta trèo lên Tuyên công tử, liền xin Tuyên công tử hiến thiếp cho hoàng thượng… Tuyên công tử có ơn cứu mạng với thiếp, thiếp không trách hắn… Chỉ tự trách mình cùng công tử duyên phận mỏng…”

Mục Thanh Thanh nói xong, nghe thấy có tiếng chim hót chiêm chíp, là ám hiệu hẹn trước của nàng ta và Cao Khôn.

Lập tức đẩy Nghiêm Yến Sinh ra, xoay người muốn đi, nhưng quay mặt lại ngay, bi thương nhìn Nghiêm Yến Sinh, nói: “Công tử nên quên thiếp đi, quên hết… Lấy vợ sinh con, coi như chưa bao giờ quen biết thiếp…”

Nói xong liền chảy nước mắt, bước nhanh rời đi.

Không bao lâu, Cao Khôn liền dẫn người tìm đến, nhìn thấy Nghiêm Yến Sinh đang thất hồn lạc phách đứng trong rừng đào, làm như lo lắng nói: “Nghiêm công tử sao ở chỗ này, để cho chúng tôi đi tìm!”

Nghiêm Yến Sinh lập tức giấu túi thơm ở trong tay, vẻ mặt có chút hoảng hốt. “Hả, ta, ta bị lạc đường, không biết sao đã đi đến nơi này.”

Mục Thanh Thanh trở về thẳng Hoa Âm điện, nước mắt vẫn còn hai hàng. “Đinh Hương con nha đầu kia, rốt cuộc tẩm bao nhiêu hành cay ở trên khăn?”

Nhưng cho dù Mục Thanh Thanh có bao nhiêu chật vật, Nghiêm Yến Sinh về đến nhà, mở túi thơm ra, thấy bên trong là một đoạn tóc đen thì sững sờ rất lâu.

Nghĩ tới cảm giác mỹ nhân mềm mại trong ngực cùng với vẻ mặt bi thương ngấn lệ của mỹ nhân, càng nghĩ đến từ nay về sau có muốn gặp nàng một lần cũng khó như lên trời, quả thật vừa buồn vừa tức.

Đêm đó liền mở tiệc ở quán rượu, mời Tuyên Thiệu.

Lúc đó Tuyên Thiệu đang dẫn theo Yên Vũ đi dạo ở phố phía tây bắc, thử để Yên Vũ nghe một chút rốt cuộc toà nhà Cao Khôn hao tổn tâm sức bí mật đi vào cất giấu bí mật gì.

Cũng để tránh đầu ngọn gió ở trong nhà một chút.

Kể từ ngày có người nhìn thấy Yên Vũ sáng sớm đi ra từ trong phòng ngủ của Tuyên Thiệu, trong Tuyên phủ sôi sùng sục.

Lâm Ngọc Dao đã khóc hai ba trận ở trước mặt Tuyên phu nhân.

Tuyên phu nhân cũng gọi Yên Vũ đến hỏi, không những vẻ mặt ôn hoà mà còn thưởng không ít đồ cho nàng.

Yên Vũ cảm thấy việc này rất bất đắc dĩ, nhưng lại không cách nào giải thích. Dưới ánh mắt tha thiết của Tuyên phu nhân, nàng cảm thấy vô cùng áp lực, có thể dừng ở bên ngoài lâu một chút rồi trở về thì thật là tốt.

Lúc gia đinh của Nghiêm gia tìm tới, Lộ Nam Phi đang đánh xe, ba người chủ tớ đã qua lại mấy vòng ở phố bắc.

Nghe nói Nghiêm Yến Sinh mở tiệc chiêu đãi, Tuyên Thiệu không do dự nhiều, liền đi đến nơi hẹn.

Nghiêm Yến Sinh bao cả quán rượu, chuẩn bị một bàn lớn món ăn nổi tiếng của Lâm An.

Rượu qua ba tuần, trên mặt Nghiêm Yến Sinh đã hiện ra chút ửng đỏ. Ánh mắt có phần mê ly rơi trên người Yên Vũ ở sau lưng Tuyên Thiệu.

“Tuyên công tử, tỳ nữ này của ngươi dáng dấp không tệ. Ngươi tặng nàng cho ta, ta tặng lại Tuyên công tử hai tiện tỳ được không?” Nghiêm Yến Sinh nói xong liền để ý sắc mặt của Tuyên Thiệu.

Mặt Tuyên Thiệu trầm như nước, đôi mắt đen nhánh sáng ngời như hắc diệu thạch bình tĩnh không lay động nhìn Nghiêm Yến Sinh. “Nghiêm công tử nói cái gì? Ta không nghe rõ?”

Nếu như bình thường Tuyên Thiệu nói như vậy, người khác nhất định không còn dám mở miệng.

Nhưng Nghiêm Yến Sinh tưởng nhớ Mục chiêu nghi trong cung, mượn mời rượu mà cười ha hả. “Nghe nói Tuyên công tử luôn không gần nữ sắc, không phải là không bỏ được chứ?”

Tuyên Thiệu ném chén rượu trong tay lên bàn. “Nếu ta thật không bỏ được thì sao?”

Nghiêm Yến Sinh cười lắc đầu. “Trong ngày thường thì tuỳ ngươi, nhưng hôm nay không thể thuận theo Tuyên công tử…”

Nghiêm Yến Sinh nói xong, dưới gối mềm nhũn, ngồi trượt ở trên ghế. Mềm nhũn vô lực nhìn Tuyên Thiệu cười không ngừng.

Tuyên Thiệu đứng dậy, kéo Yên Vũ muốn đi, nhưng chợt thấy chóng mặt một trận. Lảo đảo hai cái, suýt nữa ngã xuống đất.

Yên Vũ lanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.

Ánh mắt Tuyên Thiệu lạnh lùng nhìn Nghiêm Yến Sinh.

Nghiêm Yến Sinh mơ hồ nói: “Ta biết ngươi luôn cẩn thận, cho nên ta đã bỏ thuốc mê ở trên người mình.”

Nói xong hắn liền hôn mê.

Người Tuyên Thiệu lảo đảo.

Lộ Nam Phi lập tức tiến lên đỡ lấy Tuyên Thiệu.

Cửa phòng bao bỗng nhiên bị mở ra. Gia đinh của Nghiêm gia lập tức bao vây phòng bao.

Người đi theo bên cạnh Nghiêm Yến Sinh nói: “Lưu lại cô gái này, chúng tôi lập tức đưa Tuyên công tử rời khỏi. Nếu không để lại, chẳng biết Lộ đại nhân sức lực một người có chống cự nổi trăm người của Nghiêm gia hay không?”

Yên Vũ nhíu mày nhìn Lộ Nam Phi, thấy hắn đang đỡ Tuyên Thiệu cũng liếc mắt nhìn mình.

“Lộ đại nhân…”

Lúc này Tuyên Thiệu đã bất tỉnh nhân sự.

Lộ Nam Phi nhíu mày tự suy nghĩ một hồi. “Yên Vũ cô nương, đắc tội!” Thấy hắn bỏ lại Yên Vũ, gia đinh Nghiêm gia lập tức nhường ra một lối đi.

Lộ Nam Phi thật sự cõng Tuyên Thiệu rời đi không quay đầu lại.

Yên Vũ bị vứt lại một mình ở trong vòng vây của gia đinh Nghiêm gia, trong lòng vẫn hy vọng xa vời có phải là kế hoãn binh của Lộ Nam Phi không đây? Có thể nào hắn an trí cho Tuyên Thiệu xong thì vòng trở lại cứu mình không?

Nhưng trong tai nghe thấy tiếng Lộ Nam Phi cưỡi xe ngựa nhanh chóng rời đi, càng chạy càng xa.

Mình thực sự bị bỏ lại?

Sắc mặt Yên Vũ cứng ngắc, nhìn người tuỳ tùng của Nghiêm Yến Sinh.

“Mang đi!”