Yên Vũ

Chương 61-1: Nếu ngươi an phận thì cho ngươi làm thiếp (1)




Yên Vũ vứt chổi xuống, vỗ vỗ bụi bặm trên người, đi vào thư phòng.

“Thuốc đâu?”

Đã chuẩn bị tốt để bị mắng, Yên Vũ nghe vậy thì sửng sốt. Nàng mới phản ứng lại, lấy chung sứ men xanh ở trong ngực ra.

Tuyên Thiệu nhận lấy, mở ra ngửi ngửi. “Thuốc này ngươi không nên dùng, chỉ dùng cái ta đưa cho ngươi là được.”

Yên Vũ thầm mắc cười trong lòng. “Thế nhưng chỗ biểu tiểu thư…”

“Ở trước mặt ta, ngươi cần gì phải cố làm ra vẻ?” Tuyên Thiệu khẽ hừ một tiếng, quẳng cái chung sứ lên bàn. “Nếu không phải ngươi hoài nghi thuốc này có vấn đề thì sao lại tranh chấp với Lâm nhị tiểu thư chứ?”

Thì ra hắn đều biết? Yên Vũ lặng im không lên tiếng.

Ánh mắt Tuyên Thiệu hơi híp lại. “Mục Thanh Thanh tiến cung chỉ mới ba ngày. Nếu thuốc này thật có vấn đề, thời gian nàng ta ở trong cung ngắn, không có nền móng mạng lưới, hẳn là làm không được. Cho nên, nàng ta đã cùng Cao Khôn cấu kết với nhau. Sau này ngươi phải cẩn thận chút.”

Yên Vũ lén liếc mắt quan sát Tuyên Thiệu. “Cảm ơn công tử chỉ điểm.”

Tuyên Thiệu phất tay kêu nàng ra khỏi thư phòng, nhưng để lại chung thuốc mỡ kia.

Hà hương ngưng lộ Tuyên Thiệu cho dùng rất tốt. Năm ba ngày sau, trên mặt Yên Vũ không nhìn thấy một chút dấu vết nào.

Ngày hôm đó Yên Vũ đang ở trong thư phòng của Tuyên Thiệu vẩy nước quét nhà, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân đi tới gần viện.

Người hầu trong viện của Tuyên Thiệu không nhiều lắm, nàng nhận ra được tiếng bước chân của bọn họ. Nhưng tiếng bước chân hôm nay lại hết sức xa lạ.

Yên Vũ vừa quét dọn vừa để ý lắng nghe.

Nghe thấy giọng của một người phụ nữ nói: “Các ngươi đều chờ ở bên ngoài.”

Tiếp đó, liền có hai người bước chậm vào sân.

Người phụ nữ phía trước chải búi tóc cao, cài trâm vàng lủng lẳng, trong tóc điểm xuyết đá quý phỉ thuý, hợp với áo dài đỏ thẫm, váy dài rải hoa bách điệp màu vàng, vừa xinh đẹp vừa đoan trang. Bộ dạng lúc bước đi vô cùng thướt tha thuỳ mị.

Vào viện nhìn thấy Yên Vũ, liền cất bước đi về phía Yên Vũ.

Yên Vũ vội vàng thả cái chổi trong tay xuống, thõng hai tay đứng ở một bên, thấy người phụ nhữ kia đến gần liền cúi người hành lễ.

“Ngươi chính là Yên Vũ hả?” Người phụ nữ mở miệng, giọng nói dịu dàng êm tai, khiến cho người ta không thể không sinh ra vài phần cảm giác thân thiết.

Yên Vũ cúi người nói: “Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ chính là Yên Vũ.”

Người phụ nữ gật đầu, đi về phía giữa hành lang ở bên cạnh.

Nha hoàng sau lưng người phụ nữ rơi lại phía sau, nói với Yên Vũ: “Đây là chủ mẫu của Tuyên phủ, Tuyên phu nhân. Phu nhân có chuyện hỏi ngươi, ngươi đi theo qua đi.”

Yên Vũ hơi thấp thỏm trong lòng. Nàng đã đoán được thân phận của Tuyên phu nhân, hơn nữa nàng cũng đoán được mục đích đến của phu nhân.

Nghe nói Lâm Ngọc Dao là con gái của muội muội nhà mẹ đẻ của Tuyên phu nhân. Hôm nay chẳng lẽ là vì Lâm Ngọc Dao mà đến hù doạ nàng một phen, làm cho nàng chết tâm bò lên giường của Tuyên Thiệu?

Yên Vũ đi vào hành lang. Tuyên phu nhân đã ngồi trong hành lang, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

“Không tệ, có vài phần nhan sắc. Nghe nói ngươi là do Thiệu nhi chuộc ra từ Xuân Hoa lâu?”

Yên Vũ cúi người trả lời.

“Xuất thân không sao, ta cũng nghe nói mặc dù ngươi ở Xuân Hoa lâu nhưng bản thân trong sạch. Chỉ cần Thiệu nhi thích, đã chuộc ngươi ra đó là chặt đứt những lui tới này. Về sau ngươi ở bên cạnh Thiệu nhi, tận tâm tận lực hầu hạ, nếu có thể được một trai một gái cũng là công lao, ta cũng tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.” Tuyên phu nhân cười nhạt, nhẹ nhàng nói.

Yên Vũ cả kinh. Ý là sao? Không phải là đến thay Lâm Ngọc Dao doạ nàng sao? Không phải nên là mạnh mẽ lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị đe doạ nàng đừng có hy vọng xa vời với Tuyên Thiệu, cách Tuyên Thiệu xa một chút sao?

Tuyên phu nhân nói lời này sao nghe như là khuyến khích nàng leo lên giường của Tuyên Thiệu vậy?

Còn sinh một nam một nữ? Còn sẽ không bạc đãi nàng?

Yên Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, do dự trong phút chốc, nhịn không được nhắc nhở: “Ây… Chỗ biểu tiểu thư… Có phải là… Có hiểu lầm gi đó?”

Tuyên phu nhân hừ nhẹ một tiếng. “Ngọc Dao từ nhỏ đã định hôn cùng Thiệu nhi. Những năm gần đây ta cũng đón nàng ta đến phủ ở không ít. Vốn tưởng rằng con trai gặp nhiều thì sẽ càng có tình cảm hơn, nhưng tính tình của Thiệu nhi… Ngươi khác, không cần phải để ý đến, chỉ cần ngươi giữ khuôn phép, trước khi Ngọc Dao vào cửa đừng có mang thai, sau khi Ngọc Dao vào cửa thì ta nhất định làm chủ để cho nàng ta nâng ngươi làm thiếp.”

Yên Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn Tuyên phu nhân. Cùi chỏ của Tuyên phu nhân này không quẹo qua chỗ cháu ngoại gái của mình, sao lại quẹo vào trong ngực nàng?

“Ngươi phải thành thật an phận, cũng chớ ỷ vào Thiệu nhi thích ngươi mà làm ra những hành động không thích hợp. Ta sẽ để người quan sát ngươi, tuyệt đối sẽ không bởi vì lời lẽ phiến diện của Ngọc Dao mà xử oan ngươi cái gì!”

Yên Vũ rất muốn lắc đầu. Nàng không rõ, nàng không hiểu rõ một chút nào cả? Trong hồ lô của Tuyên phu nhân này bán thuốc gì hả?

Nhưng đây không phải là lúc chất vấn, nàng chỉ có thể giữ khuôn phép gật đầu. “Đa tạ phu nhân!”

Trong lòng Yên Vũ rất không hiểu.

Tuyên phu nhân lại cho rằng vẻ mặt kinh ngạc đến dại ra của nàng là không quan tâm hơn thua, rất hài lòng gật đầu. “Được rồi, ngươi sau này thường đến chủ viện thỉnh an ta. Không còn chuyện gì khác, đi làm chuyện của ngươi đi.” Tuyên phu nhân đứng dậy mang theo nha hoàn đi ra khỏi viện của Tuyên Thiệu.

Đoàn người canh giữ ở bên ngoài cũng theo đi xa.

Yên Vũ đứng trong hành lang, có chút nghĩ không ra.

Hôm nay Tuyên phu nhân rốt cuộc là vì sao đặc biệt đi chuyến này đây?

Chính là để nói cho nàng biết phải giữ khuôn phép hầu hạ Tuyên Thiệu? Ý trong lời nói của bà ta cũng không giống như vậy. Vừa bảo nàng sinh một nam một nữ, vừa hứa sẽ không bạc đãi nàng, nâng nàng làm thiếp. Lời này rõ ràng là lấy lòng nàng đây mà!

Đường đường là chủ mẫu của Tuyên phủ, vì sao phải lấy lòng một đứa nha hoàn như nàng, mà còn là một nha hoàn chuộc thân từ thanh lâu ra?

Suốt một ngày, đầu chân mày Yên Vũ đều xoắn lại với nhau.

Mãi cho đến chạng vạng, Tuyên Thiệu về đến phủ.

Nàng thử dò xét, ở trước mặt Tuyên Thiệu đề cập đến chuyện Tuyên phu nhân có đến.

Thấy trên mặt Tuyên Thiệu có chút mất kiên nhẫn, cuối cùng lại cười châm chọc. “Mặc kệ người ngoài nói như thế nào, thu hồi lại tâm tư không nên có của ngươi, nên làm cái gì thì đi làm cái đó! Còn nữa, không có việc gì thì không nên đi đến chủ viện!”

Trong lòng Yên Vũ liền có suy đoán.

Ban đêm sau khi thổi tắt đèn, Yên Vũ nhẹ giọng hỏi Lục Bình ở cùng phòng với nàng. “Quan hệ của công tử và lão gia không tốt lắm hả?”

Lục Bình im lặng một hồi, không vui nói: “Chuyện của chủ tử mà ngươi có thể bàn luận sao?”

Yên Vũ nghe vậy thì ngậm miệng, nhưng đã được đáp án nàng mong muốn.

Lục Bình không có phủ nhận, điều này đã nói lên thật là như vậy. Bằng không nàng ta chắc chắn đã trách nàng nói bậy, tiếp theo mới là căn dặn nàng không được phép bàn luận chủ tử.

Quan hệ của Tuyên Thiệu và Tuyên Văn Bỉnh không tốt. Vả lại Tuyên Thiệu không gần nữ sắc, toàn bộ trong viện của Tuyên Thiệu, ngoại trừ nàng mới tới, thì chỉ có một nha hoàn là Lục Bình hầu hạ. Hơn nữa, Lục Bình chỉ phụ trách chăm sóc quần áo và đồ dùng hàng ngày của Tuyên Thiệu, không có hầu hạ bên mình.

Năm nay Tuyên Thiệu đã mười tám, không ít người cùng tuổi hắn đã làm cha, nhưng hắn ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có. Cũng khó trách Tuyên phu nhân thấy hắn chuộc một đứa nha hoàn từ thanh lâu về thì không chỉ không có trách cứ mà còn vội vàng đến động viên.

E là Tuyên phu nhân cho rằng con trai của mình rốt cuộc đã mở mắt rồi, có động tâm với phụ nữ. Tuy rằng cô gái này xuất thân không tốt, nhưng chỉ cần là con gái là được.

Nghĩ thông suốt những điều này, Yên Vũ liền thả lỏng lòng.

Về phần vì sao quan hệ của Tuyên Thiệu và Tuyên Văn Bỉnh không tốt, vì sao chủ viện của Tuyên phủ và viện của Tuyên Thiệu chỉ chừa vẻn vẹn một cái cửa nhỏ qua lại, chỉ cần nàng có thể tiếp tục lưu lại Tuyên phủ, cuối cũng cũng có cơ hội biết.

Ngày hôm đó Yên Vũ vừa mới ăn cơm tối, Lộ Nam Phi liền đưa nàng tới trên xe ngựa của Tuyên Thiệu.

Xe ngựa rời Tuyên phủ, dừng ở một chỗ trong ngõ hẻm cách đường thông hành trong cung không xa.

Tuyên Thiệu vẫn luôn không nói chuyện, nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên ngồi thẳng người, nhìn nàng hỏi: “Ngươi có thể nghe được xa nhất là bao xa?”

Yên Vũ trầm ngâm suy nghĩ một chút. “Nếu là ban ngày ầm ĩ thì cũng chỉ có thể nghe được động tĩnh trong vòng một dặm hoặc là gần hơn một chút. Nếu là ban đêm yên tĩnh thì xa nhất trong vòng ba dặm có thể nghe được động tĩnh.”

“Chắc chắn chứ?” Trong con ngươi như hắc diệu thạch* của Tuyên Thiệu hiện ra ánh sáng rực rỡ.

(*hắc diệu thạch: có tên tiếng Anh là Obsidian, được hình thành từ khoáng chất của núi lửa)

Yên Vũ bị ánh mắt toả sáng của hắn rung động, ngẩn ngơ gật đầu nói: “Ừm.”

“Vậy là đủ rồi! Ngươi tập trung lắng nghe. Chúng ta muốn theo dõi một người nhưng mà không thể theo dõi gần quá, người này vô cùng cảnh giác.”