Yên Vũ

Chương 50: Tuyên công tử tới




“Ngươi, ra đây! Cách xa như thế làm cái gì? Sợ gia nhà ta ăn ngươi hả?” Thiếu niên nói xong thì che miệng cười, không bao lâu dường như nghĩ động tác này quá mức nữ tính nên để tay xuống. Chẳng qua là động tác này đã bị Yên Vũ nhìn ở trong mắt.

Giọng của thiếu niên này chưa thay, nhưng nhìn vẻ làm dáng này, dường như cũng là một thái giám.

Một đám thái giám trong cung chạy ra đến chơi kỹ viện, thật đúng là sự kiện mới mẻ.

“Hồi bẩm khách quan, Thanh Thanh có quy củ của mình, không tiện gặp khách, nguyện gảy một khúc cho khách quan, mong khách quan chớ trách.” Yên Vũ đứng dậy cúi người.

Thiếu niên kia còn muốn nói gì nữa nhưng bị người đội nón che giơ tay lên ngăn lại.

Yên Vũ liền gảy huyền cầm. Tiếng đàn du dương trầm bổng nổi lên.

Yên Vũ cố để ý nghe, tiếng thái giám dưới lầu nói chuyện tâng bốc với nhau liền vào lỗ tai nàng. “Cao tổng quản nghĩ sao mà đến chỗ như thế này?”

“Nghe nói hoa khôi Lâm An ở trong lầu này. Nói không chừng Cao tổng quản đang muốn tuyển mỹ nhân cho hoàng thượng đây.

“Tin tức của các ngươi không linh thông. Ta ngược lại nghe nói hoa khôi Lâm An thân với Tuyên công tử, Cao tổng quản và Tuyên công tử bất hoà…”

“Chớ nói lung tung!”

Mấy người khác lập tức ngắt lời người kia. Người kia tự tát mình một cái. Mấy người lập tức đổi đề tài khác.

Yên Vũ tấu xong một khúc, nâng mắt nhìn về phía ngoài bức rèm.

Thấp thoáng dưới lụa đen là Cao Khôn, thái giám bên cạnh hoàng đế?

Khi cha còn sống, Cao Khôn hầu hạ ngay bên người hoàng thượng khi đó còn chưa phải là tổng quản thái giám. Nghe nói khuôn mặt Cao Khôn vô cùng tuấn tú, cũng coi như là có tiếng nói ở trước mặt hoàng thượng. Không ngờ hôm nay đã là chức vụ tổng quản.

Yên Vũ nâng tay lên, rời khỏi ghế đàn.

Thấy Cao Khôn cũng đứng dậy, đi về phía gian bên trong.

“Khách quan! Xin khách quan dừng bước! Thanh Thanh chỉ đánh đàn, không tiếp khách!” Yên Vũ lập tức lên tiếng ngăn lại.

Thiếu niên cũng đã vén rèm cho Cao Khôn, cười nói với nàng: “Chuyện này không phải do ngươi làm chủ!”

Cao Khôn đội nón che tới gần nàng.

Yên Vũ giơ tay lên đè lại lụa mỏng trên mặt, gục đầu lui về phía sau.

“Ngươi đừng sợ, ta bảo đảm sẽ không phá huỷ danh tiếng thanh quan của ngươi.” Cao Khôn thấp giọng nói.

Tiếng của hắn rất khẽ, giọng lanh lảnh không còn rõ lắm, nghe vào ngược lại cũng không phải không xuôi tai.

“Nghe nói ngươi là hoa khôi Lâm An. Nếu ta đã tới thì cũng không thể một chuyến tay không, thấy dung mạo của hoa khôi cũng coi như chuyến đi này không tệ.” Cao Khôn thấp giọng nói, liền giơ tay đến kéo lụa che mặt của Yên Vũ.

Yên Vũ lập tức né, nhưng phát hiện tốc độ của Cao Khôn cực nhanh.

Nàng nhanh chóng né sang một bên, tay hắn lại lập tức đuổi theo. Hơn nữa, một tay đã nắm lấy bả vai nàng.

“Tuyên công tử tới!” Yên Vũ cản tay hắn lại, bỗng nhiên nói lên.

“Ồ?” Cao Khôn hiển nhiên vô cùng có hứng thú đối với Tuyên Thiệu, nghe vậy thì thu tay lại, đưa mắt ra hiệu về phía thiếu niên kia.

Yên Vũ thở ra một hơi.

Thiếu niên nhanh chóng đi rồi quay lại, kề tai Cao Khôn khẽ nói: “Thật là Tuyên công tử tới, đang ở dưới lầu, nghe nói cũng gọi Mục Thanh Thanh tiếp khách.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng gõ cửa của má Từ ở bên ngoài phòng bao.

Thiếu niên đi mở cửa.

Mặt má Từ đầy mồ hôi, đứng ở cửa ngượng ngùng cười nói: “Công tử, ngài xem, ta đã nói là Thanh Thanh tiểu thư tối nay có khách rồi!”

“Ai cho phép ngươi để Thanh Thanh tiếp khách khác?” Tuyên Thiệu lạnh lùng nói, ánh mắt đã quét về phía bên trong phòng bao.

Thiếu niên mở cửa không tự chủ được lui về sau một bước, hơi sợ sệt nhìn về phía Cao Khôn đội nón che.

Cao Khôn đi ra bên ngoài bức rèm, thiếu niên lập tức tiến lên đỡ hắn. Nhưng càng giống hơn là muốn tìm được chỗ dựa vào từ hắn.

Yên Vũ nghe được tiếng trống ngực cực nhanh của thiếu niên kia, nhịp tim của Cao Khôn đến nay đều rất ổn định.

“Dù thế nào thì cũng phải có thứ tự đến trước đến sau chứ?” Cao Khôn hết sức đè thấp giọng nói phát ra từ dưới chiếc nón che.

Tuyên Thiệu cười giễu. “Ta ở đây, không nói tới điều ấy. Tú bà nghe đây, kể từ hôm nay nếu để ta lại nghe thấy Mục Thanh Thanh tiếp đãi khách khác thì ta sẽ phá huỷ Xuân Hoa lâu này của ngươi.”

Sắc mặt của thiếu niên hết sức khó coi, nhưng mím chặt môi không dám nói lời nào.

Vẻ mặt của Cao Khôn ẩn dưới mũ che mang theo ý cười. “Thôi vậy, thôi vậy, chúng ta đi thôi.”

Rõ ràng là quen biết Tuyên Thiệu, nhưng Cao Khôn lại giả vờ như không quen. Có lẽ là không muốn xung đột chính diện với Tuyên Thiệu nên nghe vậy thì trở bước đi ra khỏi phòng bao. Quay đầu lại thấy Tuyên Thiệu đã cất bước đi vào phòng bao, rồi nhấc chân xuống lầu.

“Tổng quản đại nhân, tại sao cứ đi như vậy?”

Yên Vũ nghe được thiếu niên kia ở bên cạnh Cao Khôn thấp giọng hỏi.

Cao Khôn cười khẽ một tiếng. “Ta muốn biết đã biết được rồi, tiếp tục ở lại đây làm cái gì? Ngươi cho là chúng ta thật sự đến kỹ viện chơi?”

“Nhưng dung mạo của hoa khôi chúng ta còn chưa nhìn thấy được mà?”

“Không quan trọng, đã là hoa khôi Lâm An thì không lẫn đi đâu được…”