Yên Vũ

Chương 134: Tuyên Thiệu, ngươi xử oan người tốt!




Ngày hôm đó Yên Vũ đang phơi nắng bên cửa sổ thuỷ tinh trong Noãn Các.

Xa xa nghe thấy có người tới hỏi thăm nàng.

Trông thấy Mục Thanh Thanh toàn thân quần áo màu hồng, bên ngoài diện áo khoác cùng màu xuất hiện ở trong tầm mắt thì nàng thật không có một chút bất ngờ nào.

Mục Thanh Thanh chậm rãi đi tới bên ngoài Noãn Các, hít sâu một hơi mới cất bước đạp lên bậc thềm.

Không ngờ nha hoàn bên cạnh nàng ta đưa tay chặn đường nàng ta lại.

“Sao?” Mục Thanh Thanh khẽ nhíu mày. “Ngươi thân phận gì mà cũng dám ngăn cản ta?”

Vốn Mục Thanh Thanh nghĩ dọc đường hỏi thăm, cũng không thấy bọn nha hoàn chịu nói, làm thế nào cũng không ngờ Yên Vũ đang ở trước mắt, mình lại bị người cản lại.

“Chủ tử chưa có nói muốn gặp ngươi, ngươi cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài!” Giọng của nha hoàn kia thanh thuý, thái độ lại không tỏ ra yếu thế chút nào.

Trên mặt Mục Thanh Thanh lập tức nổi lên vẻ giận dữ. “Ta chờ ở bên ngoài? Ngoài hoàng thượng ra, ta chưa từng đợi chờ ai cả! Bây giờ ngươi muốn ta đợi nàng ta?”

Yên Vũ ngồi trong Noãn Các, vuốt ve giày của em bé mà Lục Bình mới làm xong ở trong cái rổ ở trước mặt, trên mặt không tự chủ nhu hoà. “Để cho nàng ta vào đi.”

Nha hoàn ở bên ngoài nghe vậy, lúc này mới tránh qua một bên.

Mục Thanh Thanh thở hổn hển, sãi bước đạp lên bậc thềm, đẩy cửa ra. Một cơn gió lạnh thổi vào Noãn Các.

Lục Bình lập tức tiến lên đóng cửa lại.

Mục Thanh Thanh dùng ánh mắt hung hăng trừng Yên Vũ. “Hừ, ngươi ở trước mặt ta còn bày đặt lên mặt hay sao?”

Yên Vũ thả chiếc giầy nhỏ trong tay xuống, nâng mắt nhìn nàng ta, chỉ chỉ cái ghế cách đó không xa, nói: “Ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện.”

Lời đó giống như là bề trên ban ngồi, giọng điệu của Yên Vũ rất nhạt, nghe vào trong tai Mục Thanh Thanh lại như là cố ý làm ra vẻ.

Sắc mặt nàng ta thoáng chốc càng thêm khó coi. Yên Vũ ngồi nàng ta đứng, có vẻ như địa vị của Yên Vũ trên một bậc. Nhưng Yên Vũ vừa mới nói ban ngồi, nếu bây giờ nàng ta ngồi thì càng có vẻ khí thế của nàng ta không cao như Yên Vũ.

“Ta biết ngươi cứu ta ra không có lòng tốt gì! Quả nhiên, ngươi lại hợp mưu cùng kẻ điên, muốn dùng mạng của ta để đổi mạng của mẹ ngươi! Ngươi còn là người sao! Bà ta đã chết nhiều năm rồi, nhưng ta là người sống sờ sờ! Lấy mạng của ta có thể đổi mạng của bà ta sao?” Mục Thanh Thanh không ngồi, lớn tiếng quát nàng.

Lục Bình nhíu mày nhìn Mục Thanh Thanh. “Ngươi nhỏ giọng một chút, ở trước mặt chủ tử không thể náo động!”

“Chủ tử? Ha ha!” Mục Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Yên Vũ. “Nàng ta là chủ tử của các ngươi, nhưng không phải là chủ tử của ta! Có phải hay không Yên Vũ? Ngươi không nhớ trước đây khi ngươi hầu hạ ta?”

Yên Vũ rũ mắt nhìn ngón tay thon dài của mình. “Nếu như lúc nào cũng lật lên quá khứ mới có thể khiến ngươi tìm được chút tự tin, ngươi ngược lại cũng không là gì cả. Nếu không là gì cả thì tốt hơn hết đừng đề cập tới. Còn ngươi nói ta muốn mưu hại tính mạng của ngươi, nếu ta thật sự muốn mưu hại tính mạng của ngươi, bây giờ ngươi còn có thể đứng ở đây lớn giọng với ta hay sao? Con người, cho dù đến lúc nào, cũng phải thấy rõ thân phận của mình, thấy rõ vị trí của mình. Nếu vẫn ôm lấy quá khứ không bỏ xuống được thì đi không được xa.”

Mục Thanh Thanh đỏ mặt lên, cắn răng nghiến lợi nhìn nàng.

“Ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ là tự mình đến tìm phiền phức?” Yên Vũ ngẩng đầu hỏi.

“Ta…” Mục Thanh Thanh nhất thời chẳng biết mở miệng thế nào mới tốt. Trước khi ra cửa nàng ta rõ ràng đã nghĩ rất minh bạch, bây giờ mình đang ở Tuyên phủ, ở dưới quyền của Yên Vũ, không thể tức giận, không thể nóng nảy, phải ôn tồn nói chuyện với Yên Vũ, tại sao vừa nhìn thấy nàng ta thì hoàn toàn không nhịn được chứ?

“Ta muốn đến hỏi ngươi một chút… Bây giờ, bây giờ tính thu xếp ta thế nào?” Mục Thanh Thanh lui hai bước, ngồi xuống ghế, giọng cũng thấp xuống, không còn kiêu ngạo như trước nữa.

Yên Vũ cười khẽ. “Thu xếp ngươi thế nào? Ta vẫn chưa nghĩ tới thu xếp ngươi thế nào.”

Mục Thanh Thanh nhíu mày. “Lời này là có ý gì?”

“Ngươi ít nhiều gì phải kiên nhẫn một chút, nghe ta nói hết lời.” Yên Vũ ngắm nghía ngón tay của mình, giọng tuỳ ý nói.

Lúc này Mục Thanh Thanh lo lắng bất an trong lòng, nhưng Yên Vũ lại thảnh thơi an nhàn. Hai người nhất thời hiện ra cao thấp, càng làm cho Mục Thanh Thanh khó chịu trong lòng.

Hơn nữa giọng điệu của Yên Vũ là một bộ cao cao tại thượng, khiến cho nàng ta mấy phen đè nén mới nhịn xuống được lửa giận trong lòng, không có nhảy dựng lên tranh chấp với Yên Vũ.

“Phải nói là vận khí của ngươi thật không tồi, bất kể là từng ở Xuân Hoa lâu hay là sau đó vào cung, bên cạnh lúc nào cũng có người không so đo mưu tính cho ngươi bất cứ giá nào. Ngươi cho rằng dựa vào quan hệ bây giờ của hai người chúng ta, ta sẽ đồng ý Tuyên Thiệu không màng phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy đi cứu ngươi sao?” Yên Vũ chậm rãi nói.

Mục Thanh Thanh nhíu mày, trầm ngâm lắng nghe.

“Thượng Quan Tĩnh, tên này ngươi còn nhớ không?” Yên Vũ hỏi.

Sắc mặt Mục Thanh Thanh cứng đờ. “Ngươi, làm sao ngươi biết hắn…”

Nàng ta và Thượng Quan Tĩnh có quan hệ không rõ ràng, vô cùng không muốn để cho người ta biết. Nếu không có Thượng Quan Tĩnh khiến cho nàng ta bị mang thai, nàng ta đã không nhanh như vậy bị người ta lật lại thế cờ, bị quẳng vào lãnh cung? Nếu không có bỗng nhiên thất thế, bây giờ nàng ta vẫn là Hiền phi cao cao tại thượng, sao phải ăn nói khép nép, ngồi chung một chỗ với Yên Vũ như vậy, chịu châm chọc khiêu khích của Yên Vũ?

Nghĩ đến đây, nàng ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

“Là Thượng Quan Tĩnh cầu xin Tuyên Thiệu cứu ngươi. Hắn vì cứu ngươi từ tay An Niệm Chi mà bị trọng thương, bây giờ đang dưỡng ở trong Tuyên phủ. Nếu ngươi còn có chút lòng biết ơn thì nên đi thăm hắn một chút.” Yên Vũ nói.

“Những chuyện này không cần ngươi tới dạy! Nên làm như thế nào trong lòng ta có tính toán!” Mục Thanh Thanh lườm. Nếu không phải hắn, mình cũng không rơi vào bất đắc như hôm nay, bây giờ còn muốn mình đi cảm ơn hắn?

“Không nói tới hắn. Ngươi, nếu ngươi không tính muốn mạng của ta, vậy ngươi dự định làm thế nào?” Mục Thanh Thanh lạnh lùng hỏi.

Yên Vũ nâng mắt nhàn nhạt nhìn nàng ta. “Ngươi còn chưa hiểu?”

“Hiểu cái gì?” Mục Thanh Thanh chẳng biết ra sao.

“Đến khi ngươi gặp Thượng Quan Tĩnh liền có thể hiểu.” Yên Vũ nói xong, vịn tay Lục Bình đứng dậy. “Ta hơi mệt.”

“Nô tỳ hầu hạ người đi về.” Lục Bình nói, một mặt đỡ Yên Vũ, một mặt sai tiểu nha hoàn cầm cái rổ ở trên bàn lên.

Ánh mắt Mục Thanh Thanh thoáng nhìn, lơ đãng xẹt qua cái rổ, một đôi giày nho nhỏ lọt vào tầm mắt của nàng ta.

Giày nhỏ như vậy chắc là cho em bé mang, hơn nữa giầy này mới làm. Chẳng lẽ… Mục Thanh Thanh nghiêng mặt nhìn về phía bụng của Yên Vũ.

Bây giờ Yên Vũ còn chưa lộ bụng, nhưng ngay cả đi đứng hơi cẩn thận một chút.

Trong bụng Mục Thanh Thanh có tính toán, khoé miệng hơi tràn ra nụ cười.

Yên Vũ mang thai, bây giờ đúng lúc gặp nàng ta ở trong Tuyên phủ, đây có lẽ là ông trời cố ý an bài cho nàng ta cơ hội, nàng ta há có thể không quý trọng cơ hội cực tốt này đây?

Mắt nhìn Yên Vũ đi đến phòng chính nội viện.

Mục Thanh Thanh cũng ra khỏi Noãn Các, hỏi nha hoàn đã hầu hạ nhiều ngày bên cạnh nàng ta. “Thượng Quan Tĩnh mà thiếu phu nhân các ngươi nói bây giờ ở đâu? Thiếu phu nhân các ngươi kêu ta đi thăm hắn một chút.”

Mục Thanh Than đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “các ngươi”, khiến nha hoàn kia không khỏi nhíu mày nhìn nàng ta. “Ở ngoại viện.”

Đúng lúc ở ngoại viện. Chẳng phải là Yên Vũ bảo nàng ta đi gặp Thượng Quan Tĩnh một chút sao? Nàng ta đang lo không có cơ hội đi ngoại viện, đây chính là đích thân Yên Vũ đưa cơ hội đến trong tay nàng ta, không trách được nàng ta.

Vậy lúc này Tuyên Thiệu cũng ở ngoại viện chứ? Nàng ta nghe được Tuyên Thiệu đã mấy ngày nay không có đi Hoàng thành ti, đều nghỉ ngơi ở nhà.

Lần trước, lúc nàng ta cùng hoàng thượng đến Tuyên phủ, thật đã nhớ kỹ vị trí thư phòng của Tuyên Thiệu!

Nếu như nàng ta đi tìm Thượng Quan Tĩnh, không cẩn thận “lạc đường”, vô tình gặp được Tuyên Thiệu, cũng không coi là chuyện lớn gì phải không?

Mục Thanh Thanh vừa đi về phía trước vừa lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Nha hoàn kia nhìn bóng dáng bỗng nhanh nhẹn của nàng ta, hơi khó hiểu, nhưng nhắm mắt theo sát nàng ta, không buông lỏng chút nào.

“À, đúng rồi, đi thăm bệnh nhân, nói gì thì cũng nên mang chút quà chứ? Ngươi đi nói thiếu phu nhân của các ngươi đưa chút quà đến, là nàng ta kêu ta đi thăm Thượng Quan Tĩnh, quà cũng nên là nàng ta chuẩn bị.” Mục Thanh Thanh xoay người nói với tiểu nha hoàn ở sau lưng.

Tiểu nha hoàn lắc đầu. “Không cần, thiếu phu nhân nói vị quan gia kia ăn ở đều ở Tuyên phủ, ngài thăm hắn không cần chuẩn bị quà tặng gì cả.”

“Như vậy sao được? Tuyên phủ là Tuyên phủ, ta là ta. Ối dào, thiếu phu nhân của các ngươi cũng quá keo kiệt đi!” Mục Thanh Thanh khoát tay một cái, nói. “Thôi, thôi, ta nhớ ở trong phòng của ta còn có vài dĩa bánh ngọt không dùng hết, ngươi kêu bọn họ bỏ vào hộp mang tới đi, ta chờ ngươi ở đây!”

Tiểu nha hoàn nhíu chặt mày. “Không được, ngài chưa quen thuộc Tuyên phủ, ngộ nhỡ lạc đường thì làm sao bây giờ?”

Mục Thanh Thanh trừng mắt. “Ta nói sẽ chờ ngươi ở chỗ này, không đi đâu hết, đứng bất động tại chỗ cũng sẽ lạc đường sao? Chẳng lẽ đường của Tuyên gia biết tự mình đi?”

Thấy vẻ mặt Mục Thanh Thanh nổi lên hung hãn, nàng ta là người đã làm hoàng phi ở trong cung, hung hãn cũng thật sự có vài phần khí thế.

Tiểu nha hoàn bị nàng ta doạ sợ, do dự một hồi. “Vậy ngài nhất định đứng yên đừng nhúc nhích!”

“Được. Ta ở đây chờ ngươi! Nhất định không nhúc nhích!” Mục Thanh Thanh liên tục gật đầu.

Nhìn bóng dáng chạy như bay của tiểu nha hoàn, trên mặt lại lộ ra nụ cười.

Đứng bất động? Mình ngu à?

Mục Thanh Thanh xách lên làn váy thật dày của mình, sãi bước đi.

Thư phòng của Tuyên Thiệu ở ngoại viện, nàng ta dừng bước lại, thở đều, thò người nhìn về phía cửa.

Cửa không có gã sai vặt coi chừng, không biết Tuyên Thiệu có ở bên trong thư phòng hay không?

Nàng ta khom lưng, từng bước một tới gần cửa sân thư phòng.

Bên trong bên ngoài cổng vòm đều trồng trúc, đã mùa đông nhưng trúc cũng chưa ố vàng, chỉ là màu sắc không tươi như mùa xuân mùa hè mà thôi.

Một tay nàng ta chống lên cửa vòm, thò đầu nhìn vào trong, lại thấy đối diện một người đang đi ra từ trong thư phòng của Tuyên Thiệu.

Nàng ta lập tức lấy đầu về, dựa lưng vào cạnh cửa vòm. Đầu chân mày hơi nhíu lên, gặp ai không gặp, sao lại gặp hắn chứ?

Mục Thanh Thanh nắm chặt đầu ngón tay của mình, không biết người đó có thấy mình không?

Nghe tiếng bước chân tới gần, nhịp tim Mục Thanh Thanh đột nhiên tăng nhanh, người không muốn gặp nhất bây giờ lại khiến cho mình gặp phải!

Bước chân của người kia chợt ngừng lại ở chỗ cửa vòm.

Mục Thanh Thanh chậm rãi nghiêng mặt sang bên, muốn nhờ cây trúc che chắn thân hình của mình, nhưng lại nghe người kia nói: “Ra đi.”

Mục Thanh Thanh sững sờ, trong nhất thời vẫn ôm may mắn nghĩ có thể hắn không phải đang kêu mình?

“A Thanh?”

Vẻ mặt Mục Thanh Thanh ngưng đọng, chậm rãi đi ra khỏi rừng trúc bên ngoài cửa vòm. “Ngươi đang kêu ta?”

Đứng ở ngay ngưỡng cửa vòm chính là Lý Hữu bị trọng thương chưa lành.

“Sao ngươi ở chỗ này?” Mục Thanh Thanh vẻ mặt bất ngờ hỏi.

Lý Hữu mỉm cười. “Lâu rồi không gặp, nàng hết thảy khoẻ không?”

Mục Thanh Thanh nhíu mày. “Ta có khoẻ hay không mắc mớ gì tới ngươi?”

Lý Hữu nghe vậy, giơ tay lên che miệng khẽ ho.

Mục Thanh Thanh bỗng nhiên nghĩ đến Yên Vũ nói cho nàng ta biết, Thượng Quan Tĩnh bị trọng thương là bởi vì cứu nàng ta. Liền nhịn tính hơi mất kiên nhẫn, nói: “Đã bị thương sao còn chạy lung tung?”

Nàng ta nhìn xung quanh một chút, thấy cách đó không xa có một cái đình, liền chỉ vào đình nói. “Đi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé?”

Nếu không phải mình còn có lời muốn nói với hắn thì bây giờ chắc chắn để cho hắn đi về.

Lý Hữu gật đầu, bước chậm rãi theo nàng ta đi về phía đình.

Gió mùa đông vừa thổi qua, trong đình thật sự hơi lạnh.

“Ta nói ngắn gọn, trước đây quen biết với ngươi, chính là… là, là bởi vì ta bị trúng độc, Cao Khôn tìm ngươi tới. Ta… nhưng ta đối với ngươi không có tâm tư gì.” Vẻ mặt Mục Thanh Thanh hơi xấu hổ, nhưng giọng của nàng ta vẫn đều đều nói. “Nếu ngươi có hiểu lầm gì đó thì lập tức cũng nên biết giữa chúng ta không có khả năng.”

Sắc mặt của Lý Hữu khó coi, kinh ngạc nhìn Mục Thanh Thanh: “Lời này của nàng… Nàng… Những tới lui lúc trước…”

Mục Thanh Thanh không vui. “Ta và ngươi có tới lui cái gì? Ta ngay cả ngươi là ai đều không rõ ràng lắm, ngươi bảo ta làm sao có tâm tư khác đối với ngươi?”

“Nàng là để ý tới những cái này? Vốn không nói cho nàng biết thân phận của ta là bởi vì thân nàng ở trong cung, tâm ý của ta đối với nàng bản thân ta cũng không thấy rõ. Hôm nay ta thật lòng muốn giữ nàng lại ở bên người. Ta vốn tên là Lý Hữu, là Đại hoàng tử của Tây Hạ. Nàng ở lại Lâm An này không bảo đảm, nếu bị người ta phát hiện, bẩm báo với hoàng đế, e rằng nàng và Tuyên gia đều có thể không bảo đảm. Cho nên, nếu nàng bằng lòng, theo ta quay về Tây Hạ được không? Ta nhất định chăm sóc nàng thật tốt, không để cho nàng chịu uất ức gì!” Lý Hữu chân thành nói.

“Ngươi là Đại hoàng tử của Tây Hạ?” Mục Thanh Thanh ngạc nhiên. Người mà Cao Khôn tìm tới giải độc cho nàng, nàng cho rằng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt gì đó, thế mà… thế mà lại là một vị hoàng tử?

Thảo nào Yên Vũ nói mình vận khí tốt. Số phận của mình quả thật là tốt. Bên này vừa mất đi địa vị Hiền phi, bên kia liền quen biết được hoàng tử. Hơn nữa, hoàng tử này nhìn tới nhìn lui còn có dáng vẻ tình thâm đối với nàng.

Nếu như mình đồng ý, có phải liền có thể làm hoàng tử phi?

Từ đáy lòng Mục Thanh Thanh tự nhiên sinh ra một cảm giác ưu việt.

Nhưng mà…

Nàng ta xoay mặt nhìn thư phòng của Tuyên Thiệu ở trong sân cách đó không xa. Bên người mình hoa đào liên tiếp, vì sao người mà mình ngưỡng mộ trong lòng lại từ trước đến nay không để ý mình? Từ trước đến nay không thèm liếc mắt nhìn mình một cái? Mình rốt cuộc kém Yên Vũ ở chỗ nào? Lại để cho Yên Vũ chiếm cứ vị trí mà người khác không thể thay thế được ở trong lòng hắn?

Lý Hữu nói không sai. Mình ở lại Lâm An không được, mình là chuồn ra khỏi cung, ở trong lòng hoàng đế mình đã chết trong lãnh cung, nếu như bị người khác phát hiện mình còn sống thì Tuyên gia chắc chắn bị liên luỵ. Cho nên Tuyên gia vì phòng ngừa mình bị người khác phát hiện, sẽ giấu mình ở trong Tuyên phủ thật tốt ư? Như vậy, có phải mình có cơ hội thường gặp được Tuyên Thiệu chăng?

Nếu có thể thường xuyên gặp, có phải là có cơ hội lâu ngày sinh tình…

“Nàng bằng lòng cùng ta quay về Tây Hạ không?” Lý Hữu nhìn nàng ta, thận trọng hỏi lại lần nữa.

“Chuyện này…” Mục Thanh Thanh do dự trong lòng.

Không phải là nàng ta không rõ, tình cảm là chuyện không thể cưỡng cầu, cho dù nàng ta cuối cùng có thể thuận lợi ở lại Tuyên phủ, Yên Vũ sẽ cho nàng ta cơ hội tiếp cận Tuyên Thiệu sao? Yên Vũ là loại người mặc cho người ta mưu hại mình sao? Cùng với lựa chọn một người mình yêu, không bằng chọn một người yêu mình để được hạnh phúc. Đạo lý này nàng ta hiểu. Trước đây, lúc đi học vẫn nhiều lần dùng lời này khuyên các cô nàng cùng ngủ chung phòng với mình. Sao chuyện này vừa đến trên đầu mình liền khó có thể khống chế như vậy?

“Nàng có thể suy nghĩ thêm. Ta biết, bỗng nhiên muốn nàng theo ta rời khỏi quê hương, chắc chắn là nàng không muốn. Hơn nữa, nàng đối với ta cũng coi như là không hiểu mấy. Nhưng ta cam đoan với nàng, tâm ý của ta đối với nàng là thật. Ta đã nói xong với Tuyên công tử, kêu hắn để ta ở lại Tuyên phủ thêm mấy ngày, đợi trước khi ta rời đi, nàng nói cho ta biết câu trả lời của nàng, được không?” Lý Hữu thấy nàng ta do dự, không muốn giờ đã bị nàng ta cự tuyệt, vì vậy mới lui một bước thương lượng.

Mục Thanh Thanh chậm rãi gật đầu.

Bỗng nhiên nhớ tới Yên Vũ thính lực hơn người, sẽ không phải là nàng ta nghe thấy Lý Hữu ở thư phòng của Tuyên Thiệu, lại căn bản biết rõ là mình muốn mượn cơ hội tìm gặp Tuyên Thiệu, cho nên mới kêu mình đến ngoại viện thăm Lý Hữu?

Không phải, nói như vậy chẳng phải tất cả mọi ý nghĩ của mình đều nắm trong tay của Yên Vũ, nàng ta đâu có lợi hại như vậy! Không nên tự mình hù doạ mình! Mục Thanh Thanh lắc đầu.

“Được, đây là chuyện lớn của cuộc đời, ngươi hãy để ta suy nghĩ cẩn thận một chút. Thương thế của ngươi còn chưa khoẻ lại, không bằng về nghỉ trước đi?” Mục Thanh Thanh đứng dậy nói.

Ngồi trong đình nghỉ mát một hồi, gió lạnh mùa đông không ngừng thổi qua, tay nàng ta đều đã lạnh như băng.

Lý Hữu nhìn nàng ta chậm rãi đứng dậy. “Được.”

Hắn không phải là không thấy ánh mắt của nàng ta luôn rơi vào thư phòng của Tuyên Thiệu, làm sao không rõ tâm sự của nàng ta. Bất quá chỉ coi như không nhìn thấy mà thôi, càng tin tưởng chỉ cần nàng ta có thể theo mình quay về Tây Hạ, mình đối đãi tốt với nàng ta, cuối cùng có thể khiến cho nàng ta hướng lòng về mình.

Hai người đang định ra khỏi đình nghỉ mát, bỗng nhiên nhìn thấy một gia đinh hốt hoảng chạy vào sân thư phòng của Tuyên Thiệu.

“Công tử, công tử, không xong rồi!” Giọng nói của gia đinh khẩn cấp la lớn.

Gia đinh của Tuyên gia hiếm khi có lúc khẩn trương, người trong viện của Tuyên Thiệu càng quy củ chặt chẽ, chuyện gì khiến cho bọn họ thất thố như vậy?