Yên Vũ

Chương 132: Nàng ấy là bị ngươi hại chết!




Yên Vũ nghe vậy hơi kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới biết được ‘nàng ấy’ trong miệng hắn đúng là Mục Thanh Thanh không thể nghi ngờ gì. Lẽ nào người đàn ông ở trước mặt này là người ái mộ Mục Thanh Thanh?

“Ân oán giữa ta và nàng ta không cần nói cho ngươi biết. Ngươi nói đi, An Niệm Chi bây giờ núp ở đâu?” Yên Vũ hỏi.

“An Niệm Chi?” Người đàn ông hồ nghi.

“Chính là chủ trong miệng của ngươi.” Tuyên Thiệu nhắc một câu.

“Các ngươi cũng đang tìm hắn? Tại sao các ngươi tìm hắn?” Người đàn ông vội hỏi. Hỏi xong thì nhịn không được ho khan vài tiếng.

Yên Vũ thản nhiên nhìn hắn. “Ngươi hận ta như vậy, nói ta muốn lấy mạng của Mục Thanh Thanh, nhưng không biết nói vậy là bởi vì sao?”

Người đàn ông cụp mắt suy nghĩ một chút. Chuyện này hắn ít nhiều biết một chút, nhưng bây giờ chống lại những người này, không biết bọn họ biết được bao nhiêu, không biết được bao nhiêu, nhất thời không dám tuỳ tiện mở miệng.

“Ta chỉ biết chủ yêu quý một người phụ nữ, nhưng người đó chết đã nhiều năm. Bây giờ chủ lại muốn dùng tính mạng của Mục Thanh Thanh làm sống lại người phụ nữ mà hắn yêu quý! Đừng nói việc này nghe thấy vô cùng hoang đường, nhưng thật sự có thể thành. Hắn ta dựa vào cái gì mà cướp đi tính mạng của Mục Thanh Thanh?! Người phụ nữ hắn ta thích là người, Mục Thanh Thanh cũng là người! Dựa vào cái gì mà hắn dùng Mục Thanh Thanh đổi lấy mạng sống cho người kia?”

Người đàn ông tức giận đến mặt đều đỏ lên, nói.

Yên Vũ chậm rãi gật đầu. “Ngươi nói đúng. Cho nên, ngươi xem, ngươi cùng mục đích với chúng ta, chúng ta cũng là vì ngăn cản chủ làm ra loại chuyện hoang đường này. Ta cũng không muốn mạng của Mục Thanh Thanh, muốn mạng của Mục Thanh Thanh chính là chủ trong miệng của ngươi.”

Người đàn ông vô cùng kinh ngạc nhìn nàng. “Người mà chủ muốn làm sống lại không phải là mẫu thân của ngươi sao?”

Nói xong, người đàn ông kia liền mím chặt miệng, hối hận không thôi.

Hắn không ngờ sao mình lại lộ tẩy nhanh như vậy.

Ánh mắt sắc bén của Yên Vũ nhìn về phía hắn. “Thì ra ngươi biết. Nói như vậy, ngươi và chủ quan hệ không cạn? Rốt cuộc ngươi là ai?”

Người đàn ông mím miệng không nói.

Yên Vũ chậm rãi nói: “Đúng, không sai. An Niệm Chi muốn cứu sống là mẫu thân của ta. Nhưng biện pháp ông ta dùng ta không thể nào tiếp nhận được. Lấy đi tim của mẫu thân ta, muốn đổi tim mẫu thân ta lên trên người của Mục Thanh Thanh. Chuyện như thế không thể tưởng tượng nổi làm sao có thể cứu sống mẫu thân của ta? Ta há có thể mặc cho hắn làm nhục mẫu thân như vậy? E rằng ngươi cũng không muốn lúc tìm được Mục Thanh Thanh thì thấy là một tử thi bị móc tim chứ?”

Nghe vậy, người đàn ông nhúc nhích mãnh liệt ở trên ghế. “Không, hắn không thể đối đãi với A Thanh như thế! Không thể!”

Tâm tình của người đàn ông bị kích động dị thường.

Tuyên Thiệu lãnh đạm mở miệng. “Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là quá xung động. Ngươi biết rõ mình không phải là đối thủ của An Niệm Chi nhưng muốn tuỳ tiện hành động, cho nên mới để cho hắn chạy. Nếu không có ngươi đánh rắn động cỏ thì bây giờ chúng ta đã thu lại được tim của mẫu thân, cũng cứu ra được Mục Thanh Thanh.”

Người đàn ông nghe vậy, thở hổn hển nhìn Tuyên Thiệu. “Các ngươi, các ngươi thật sự chịu cứu A Thanh?”

“Có chịu cứu hay không còn phải xem ngươi có chịu phối hợp hay không.” Tuyên Thiệu lãnh đạm nói. “Ngươi biết, không có ngươi, chúng ta cũng có thể tìm được An Niệm Chi, có lẽ là phải tốn nhiều hơn chút thời gian mà thôi. Chúng ta thật sự quan tâm tới tim của mẫu thân. Nhưng nếu kéo dài thời gian thì không thể bảo đảm khi tìm được thì Mục Thanh Thanh có còn sống hay không.”

Người đàn ông nuốt ngụm nước miếng. “Chỉ cần các ngươi có thể cứu A Thanh. Ta… Ta nhất định sẽ phối hợp với các ngươi!”

“Coi như ngươi thức thời.” Tuyên Thiệu gật đầu.

“Bây giờ có thể nói một chút, rốt cuộc ngươi là ai hả?” Yên Vũ mở miệng hỏi.

“Chuyện này…” Người đàn ông nhíu mày. “Vấn đề này có quan hệ sao?”

“Ngươi không nói mình là ai, sao giải thích được quan hệ của ngươi và chủ? Chúng ta làm sao tin tưởng là ngươi thật sự phối hợp?” Yên Vũ nhìn hắn, nói. “Ngươi tốt nhất là nói thật ra, lời nói dối làm kéo dài thời gian, đều sẽ hao phí khả năng còn sống của Mục Thanh Thanh.”

Sắc mặt của người đàn ông khó coi vô cùng. “Ta… Ta là Thượng Quan Tĩnh, nhiều năm trước gia sư quen biết cùng chủ. Bây giờ gia sư lớn tuổi, về nhà dưỡng lão, ta liền thay thế gia sư, đến giúp đỡ chủ.”

“Ngươi và Tây Hạ quan hệ thế nào?” Tuyên Thiệu đột nhiên hỏi.

“Ta…” Đầu chân mày người đàn ông nhíu lên. “Không có quan hệ gì…”

“Không có quan hệ gì, ngươi tuỳ tiện xông vào quan dịch của sứ giả Tây Hạ lại được dễ dàng thả ra? Không có quan hệ gì, sứ giả Tây Hạ sẽ khách khí, một mực cung kính đối với ngươi như vậy?” Tuyên Thiệu bỗng nhiên đứng lên. “Ta thấy không cần phải… cùng hắn lãng phí thời gian ở chỗ này. Trong miệng hắn không nói lời thật, có lẽ cũng không để ý đến Mục Thanh Thanh giống như hắn biểu hiện như vậy.”

Yên Vũ nghe vậy thì lập tức đứng dậy, kéo cánh tay của Tuyên Thiệu, đi ra ngoài.

“Không! Không! Các ngươi chờ chút!” Người đàn ông thấy mọi người thật sự muốn quẳng hắn lại chỗ này mà rời đi, nhịn không được hô to lên. “Ta nói, ta nói…”

Tuyên Thiệu ngoái đầu nhìn lại hắn. “Một cơ hội cuối cùng, chỉ cần nói dối một câu thì lúc chúng ta tìm được An Niệm Chi sẽ nhất định giết Mục Thanh Thanh trước.”

Trên trán người đàn ông kia rịn ra mồ hôi, không biết là vì nội thương hay là trong lòng lo lắng. “Được, được, ta nhất định biết gì đều nói hết, không giấu diếm, chỉ cần các ngươi đồng ý cứu A Thanh!”

Yên Vũ trở lại vị trí ngồi xuống, nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới. Mục Thanh Thanh thế mà cũng coi như tốt số, trước đây có Nghiêm Yến Sinh quyết một lòng đối với nàng ta, không tiếc vì giúp nàng ta hả giận mà khiến cho toàn gia mình bị đi đày.

Sau đó nàng ta lại được hoàng đế độc sủng. Nghe nói sau khi biếm nàng ta vào lãnh cung thì hoàng đế có nửa tháng cũng không từng chiêu hạnh bất cứ cung tần nào.

Hôm nay cũng không biết từ đâu lòi ra một người đàn ông vì nàng ta mà không tiếc thân bị trọng thương chống lại An Niệm Chi, không tiếc vì nàng ta mà ăn nói khép nép cầu xin.

“Ngươi là ai, thân phận thật sự của ngươi, ngươi và Toàn Cơ chủ rốt cuộc là quan hệ thế nào?” Tuyên Thiệu trầm giọng mở miệng. “Đây là hỏi ngươi một lần cuối cùng, trả lời thế nào thì nghĩ xong hãy nói.”

Người đàn ông nhìn Tuyên Thiệu một chút, lại nhìn người khác ở trong phòng một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Ta… Ta vốn tên là Lý Hữu, là… là Đại hoàng tử của Tây Hạ. Thượng Quan là họ của gia sư ta. Ta theo sứ giả Tây Hạ trà trộn vào Lâm An, dùng tên giả là Thượng Quan Tĩnh. Nhưng ta biết được chủ thật sự là bởi vì gia sư và chủ là bạn cũ. Gia sư vốn là người Thiên triều, vì căm giận triều đình cho nên thật lâu trước kia đã tìm tới nương tựa Tây Hạ. Phụ hoàng ta có ý định lợi dụng quan hệ chặt chẽ của gia sư và Thiên triều, cho nên từng nhiều lần phái gia sư đến Thiên triều. Trong lúc ở đây, gia sư từ trước đến nay có liên hệ với chủ. Bây giờ gia sư tuổi già, cho nên ta phục lệnh của phụ hoàng, âm thầm tới Lâm An.”

Lý Hữu nói xong, lo lắng ngước mắt nhìn Tuyên Thiệu đang im lặng không lên tiếng. “Ta nói đều là thật! Vô cùng thật! Mặc dù gia sư lòng mang oán hận với Thiên triều, nhưng ta thật sự thích văn hoá của người Hán. Lần này ta tới Lâm An càng chịu ảnh hưởng văn hoá của người Hán, hy vọng có thể khiến cho Tây Hạ cùng Thiên triều thành lập quan hệ ngoại giao hữu hảo. Ta không bao giờ nghĩ tới sẽ làm điều bất lợi đối với Thiên triều!”

Lý Hữu lo lắng thân phận người Tây Hạ của hắn sẽ càng khiến cho đám Tuyên Thiệu thêm đề phòng đối với hắn, liền lo lắng giải thích.

Lộ Minh Dương đứng ở một bên nhìn Thượng Quan Hải Lan ở bên cạnh một chút. “Hắn nói sư phụ hắn là họ Thượng Quan, có phải là thân thích với ngươi hay không?”

Thượng Quan nhếch miệng cười. “Nếu như ngươi nói vậy, thiên hạ họ Thượng Quan đều là thân thích của ta, vậy ước tính thế nào cũng cho ra năm trong tám người.”

Cho ra năm trong tám như vậy còn gọi là thân thích sao? Lộ Minh Dương lại lườm hắn một cái, quay mặt đi.

Nhưng Tuyên Thiệu không vội nói. Trong con ngươi đen như mực dường như mang theo hồi tưởng gì đó.

Lúc Lý Hữu phát sốt ruột.

Tuyên Thiệu mới không nhanh không chậm mở miệng: “Bản đồ bố trí phòng thủ của thành Lâm An là các ngươi đánh cắp phải không? Viện sự Xu Mật viện là ngươi cùng Cao Khôn hợp mưu hại chết? Xác chết nữ trong nhà của Vương đại nhân Xu Mật viện kia là mật thám của ngươi phải không? Còn nữa, Lý công tử, người giúp giao việc cho cô gái kia cũng là người của các ngươi phải không?

Tuyên Thiệu hỏi liên tục, khiến cho sắc mặt của Lý Hữu cứng ngắc.

Hắn do dự một lúc lâu mới cam chịu nói: “Đúng, ngươi đều đoán được, ta cũng không gạt ngươi. Những chuyện kia ta đều biết, nhưng mà đây cũng không phải là chủ ý của ta. Sư phụ và chủ là bạn cũ. Ta nói, trong lòng sư phụ ta có oán hận với Thiên triều, ta cũng không biết vì sao chủ chịu cùng ông ấy đối nghịch với Thiên triều. Những chuyện này đều là bọn họ bàn bạc xong trước, tuy ta biết nhưng không tham dự vào. Tây Hạ muốn theo nhiều người chia một miếng của Thiên triều, nhưng ta thì bằng lòng thân cận Thiên triều, cùng Thiên triều khôi phục lại tốt. Hôm nay ta rơi vào trong tay các ngươi, tin hay không là tuỳ các ngươi. Từ lúc ta tới Lâm An đến nay lâu như vậy nhưng chưa bao giờ làm một điều gì hư hại đến việc ban giao hai nước!”

Yên Vũ nghe vậy cười nhạo. “Lời nói này thật nói khoát mà không biết ngượng! Ngay cả quý phi của Thiên triều ta mà ngươi cũng dám nhúng chàm, còn dám nói chưa từng làm chuyện hư hại đến bang giao hai nước?”

Lý Hữu nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. “Chuyện này… Sự việc đã như vậy, hôm nay ta nói cái gì cũng không sửa đổi được sự thật đã làm ra. Các ngươi muốn tin ta thì tin, không tin ta cũng không có cách nào. Chỉ cầu các ngươi có thể cứu A Thanh! Nàng ấy… nàng ấy… nàng ấy đã từng mang thai đứa con của ta! Lúc nàng ấy cho ta cũng là thân hoàn bích! Ta… không thể để cho nàng ấy chết oan!”

“Phì…” Lộ Nam Phi đang uống trà, nghe vậy thì thật không nhịn được, phì một ngụm nước đều ở trên đất trước mặt. Phun xong còn không tử tế liên tục ho khan.

Người cả phòng đều bị câu “thân hoàn bích” này của hắn làm cho ngạc nhiên sững sờ.

Ngay cả Thượng Quan Hải Lan hay cười hì hì không chút đàng hoàng đều mở to hai mắt nhìn. “Không thể nào, vậy nàng ta làm thế nào ngồi lên vị trí quý phi?”

Lý Hữu đỏ mặt, nhìn thấy phản ứng của mọi người, chợt cảm thấy mình nói lỡ lời. “Loại chuyện như vầy mà ta lại lầm sao!”

“Vấn đề này không cần nghiên cứu kỹ.” Tuyên Thiệu nhìn thấy vẻ mặt Yên Vũ khó xử. Cả phòng đàn ông, chỉ có nàng là một phụ nữ, nói đến đề tài như vậy thật sự bất nhã vô cùng.

Lộ Minh Dương đi lên trước liếc mắt một cái. Ánh mắt lướt qua gò má của Yên Vũ, vì ngại Tuyên Thiệu ở đây, lại rất nhanh cụp mắt xuống. Thượng Quan Hải Lan ở sau lưng liên tục lấy đầu ngón tay chọt hắn, hắn cũng không để ý đến.

Yên Vũ nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ của mình.

Người đàn ông trước mặt là Lý Hữu. Chiêu thức của hắn giống y hệt với người ám sát hoàng đế vào tám năm trước. Người tám năm trước rất có thể chính là sư phụ của hắn. Toàn Cơ chủ cấu kết với Tây Hạ, lại quen biết với phụ thân mẫu thân, như vậy trước đây ông ta có thể một mặt giả vờ cùng phụ thân đồng mưu ám sát phù lập ấu đế, một mặt đưa chứng cứ cho Tuyên Văn Bỉnh trung thành với hoàng đế nhất, nhờ vào đó mưu hại phụ thân, muốn đoạt lấy mẫu thân.

Nhưng ông ta không lường trước, Tuyên Văn Bỉnh sẽ nhanh chóng diệt toàn Diệp gia như vậy, ngay cả mẫu thân đã nạp mạng dưới kế hoạch của ông ta.

Hôm nay Lý Hữu và Toàn Cơ chủ có lẽ bởi vì sinh tử của Mục Thanh Thanh mà xích mích.

Nếu không có Tây Hạ ủng hộ, có phải Toàn Cơ chủ có thể tứ cố vô thân?

Như vậy, bọn họ ngược lại có thể hợp tác với Lý Hữu, trước đoạt lại tim của mẫu thân rồi nói.

Về phần Lý Hữu nói, hắn một lòng muốn giao hảo với Thiên triều, rốt cuộc là thật hay giả tạm thời cũng không gấp tìm hiểu ngọn ngành ở tại đây.

Yên Vũ đảo mắt nhìn về phía Tuyên Thiệu. “Bây giờ đoạt lại tim của mẫu thân là điều quan trọng nhất.”

Tuyên Thiệu gật đầu. “Ngươi biết Toàn Cơ chủ núp ở nơi nào?”

“Phía Tây bắc Lâm An, ở vực núi Thiên Mục có một hang động thiên nhiên. Hang động thâm sâu, bốn mùa nhiệt độ ổn định. Trước khi ta tới, gia sư đã từng nói cho ta biết nơi đó có một bụi cỏ linh chi ngàn năm, có công hiệu tăng nội công, kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể. Ban đầu là ông ta và Toàn Cơ chủ phát hiện, dưới tranh chấp của hai người, sau đó cả hai cùng bị thiệt, ngược lại đánh đến vài phần tỉnh táo, sinh ra tình cảm, hai người liền ở trước mặt cỏ linh chi ngàn năm kết nghĩa. Sau đó hai người cũng không có hái đi chỗ cỏ linh chi đó. Hôm nay chủ một lòng muốn làm sống lại người phụ nữ mà ông ta yêu thương, rất có khả năng ông ta đi vào trong đó! Nhưng mà tối nay ta không có đi quan dịch tìm ông ta, ông ta có thể rời khỏi quan dịch bất cứ lúc nào.”

“Hang động núi Thiên Mục?” Tuyên Thiệu nghi ngờ. Hắn từ nhỏ lớn lên ở Lâm An, tuyệt chưa từng nghe nói núi Thiên Mục có hang động.

“Vâng, bây giờ ta phải cứu Mục Thanh Thanh, sao lại lừa các ngươi. Hang núi kia vô cùng bí mật, năm đó gia sư cùng chủ cũng là bất ngờ phát hiện. Hang núi kia ở dưới vực đá, vả lại có dây leo che ở cửa động, không thì sao có cỏ linh chi ngàn năm?” Lý Hữu sợ Tuyên Thiệu không tin, lo lắng giải thích.

“Nếu thế thì bây giờ liền đuổi tới xem. Nếu An Niệm Chi rời khỏi quan dịch, thật sự đi hang núi kia, sợ là đã chuẩn bị xong muốn đổi tim.” Tuyên Thiệu đứng dậy nói.

Lý Hữu vừa nghe lời này lập tức biến sắc. “Ta cũng đi!”

“Ngươi? Bây giờ ngươi bị thương thành tình trạng thế này, đi cũng chỉ có thể liên luỵ người ta!” Thượng Quan Hải Lan cười nhạo nói.

“Ngươi chỉ cần nói rõ vị trí của hang núi. Ngươi nên biết với bộ dáng bây giờ của ngươi đi chẳng những không cứu được người ngươi muốn cứu mà còn phải phân ra binh lực để chiếu cố ngươi, chỉ có thể giảm đi cơ hội cứu ra Mục Thanh Thanh.” Tuyên Thiệu nhàn nhạt nhìn hắn, nói.

Lý Hữu cúi đầu, do dự một hồi, biết Tuyên Thiệu nói rất đúng. Hắn đã bị chủ đả thương, bây giờ e là ngay cả đi đường cũng không ổn, chứ đừng nói chi là chạy tới núi Thiên Mục cứu A Thanh.

Hắn gật đầu, trầm giọng nói cho bọn họ cụ thể vị trí hang núi mà trước đây sư phụ nói cho hắn biết.

Yên Vũ đi theo Tuyên Thiệu tới ngoài phòng.

Lúc này ánh trăng xuống phía tây, bầu trời đầy ánh sao cũng đã giảm đi.

“Chàng nhất định phải cẩn thận. Người chết lâu như vậy, thật sự… thật sự không tìm về được cũng không quan trọng. Thiếp và con còn đang chờ chàng trở về.” Hai tay Yên Vũ siết chặt tay Tuyên Thiệu, khẽ nói.

Tuyên Thiệu giơ tay lên sờ sờ đầu nàng, giọng nói có vẻ thoải mái: “Sao lo lắng như thế này, trên núi Thiên Mục không phải là chỗ đặc biệt như quan dịch, ta sẽ mang theo nhiều người đi, một An Niệm Chi giả mạo mà thôi, sao ta gặp nguy hiểm.”

Nhưng Yên Vũ cầm lấy tay hắn không thả lỏng. Lúc này tim nàng đập rất gấp, mí mắt dường như cũng đang không ngừng nháy, trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác bất an. “Thiếp mặc kệ chàng mang theo bao nhiêu người, nhất định nhất định không nên mạo hiểm, cũng không thể sơ suất. An Niệm Chi thủ đoạn độc ác, hơn nữa giỏi dùng độc dược, chàng… chàng nhất định phải bình an trở về.”

Tuyên Thiệu thấy ánh mắt nàng tha thiết nhìn mình chằm chằm, biết cảm giác nàng chờ ở nhà cũng không dễ dàng gì, liền trịnh trọng gật đầu. “Được, ta đồng ý với nàng, tuyệt không mạo hiểm, nhất định bình an trở về.”

Lúc này Yên Vũ mới thoáng an tâm.

Cầm lấy tay hắn, nhưng vẫn không có thả lỏng.

Tuyên Thiệu cúi đâu nhìn nàng siết chặt tay mình, trở tay cầm lại tay nàng. “Đã biết hướng đi của An Niệm Chi, bây giờ càng phải ngựa không dừng vó mà chạy tới, miễn cho lại để hắn chạy thoát. Nàng an tâm ở nhà chờ tin tức, không nên chịu đựng, đến khi nàng thức dậy thì ta đã mang tim của mẫu thân trở về.”

Yên Vũ nhìn chằm chằm Tuyên Thiệu, chậm rãi gật đầu, trong mắt tất cả đều là vẻ quyến luyến.

Trước kia nàng không hề biết mình ỷ lại vào Tuyên Thiệu như vậy. Dưới vực núi Thiên Mục, nghe vào chính là nơi nguy hiểm, nàng đâu có cam lòng cho hắn đi mạo hiểm… Đặc biệt là dưới tình huống trong lòng bất an như vậy.

Nhưng Tuyên Thiệu vỗ vỗ tay nàng, xoay người rời đi.

Yên Vũ đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng dáng đi xa của Tuyên Thiệu.

Nghe thấy tiếng rời đi của hắn dần dần xa, không nghe được trong tai mình.

Tuyên Thiệu phân phó Lộ Nam Phi đến Hoàng thành ti triệu tập đội ngũ.

Đem đến hơn năm mươi người trực đêm, mọi người giục ngựa phi nước đại thẳng đến núi Thiên Mục.

Lý Hữu bị người dẫn xuống dưới.

Bây giờ đã biết thân phận hắn là Đại hoàng tử của Tây Hạ, tất nhiên là không thể trói hắn lại. Hơn nữa, bản thân hắn đã bị trọng thương không đáng sợ, mời phủ y bắt mạch, bốc thuốc cho hắn, canh chừng hắn ở trong phủ.

Lý Hữu biết chờ ở Tuyên phủ có thể đạt được tin tức cứu được A Thanh hay không sớm nhất, liền vô cùng an phận phối hợp, một câu cũng không đòi muốn đi.

Nhưng mà trong lòng hắn cũng có lo lắng, không thể bình tĩnh giữa thấp thỏm bất an.

Võ công của chủ sâu không lường được, bọn Tuyên Thiệu có thể đánh bại được chủ không? Cho dù có cơ hội đoạt lại tim của người phụ nữ kia, bọn họ thật sự sẽ cứu ra A Thanh sao? Quan hệ giữa A Thanh và phu nhân của Tuyên Thiệu không tốt, hắn có biết một chút. Còn có, bọn Tuyên Thiệu đi lúc này, A Thanh vẫn bình an vô sự sao? Có thể… có thể đã không còn kịp hay không… Không thể!

Lý Hữu nghĩ đến thì tự lắc đầu trước, nhất định sẽ không, A Thanh sẽ bình an trở về.

Yên Vũ trở lại trong phòng mình, giống như nàng đã đồng ý với Tuyên Thiệu, an tĩnh nằm trên giường, nhắm mắt nhưng không nhịn được suy nghĩ, dự đoán đến đủ loại kết quả không tốt.

Con người dường như thường như vậy, một khi mình đặc biệt quan tâm đến người nào đó thì thường sẽ suy nghĩ sự việc đến phương diện xấu nhất, càng tự nói mình sẽ không như vậy, càng bảo mình không nên nghĩ như vậy thì càng không khống chế được…