Yên Vũ

Chương 126-2: Cứu chữa (2)




Lộ Nam Phi xoay mở nắp bình, ngửi một cái rồi đổ thuốc trong bình sứ ra lòng bàn tay.

Thuốc được chế thành dạng thuốc viên, một viên chỉ lớn bằng hạt đậu xanh, màu đỏ đen, nằm trong lòng bàn tay hắn trong vắt tựa như có ánh hào quang lưu chuyển ở mặt ngoài viên thuốc.

“Thế nào?” Tuyên phu nhân nhịn không được hỏi.

Lộ Nam Phi nhíu mày, hơi bối rối ngẩng đầu lên. “Thuốc đã bị trộn lại với nhau, trải qua bào chế, luyện chế, chế thành thuốc viên. Cái này… Ty chức không nhận ra được tính chất của thuốc, chỉ có thể phân biệt sơ sơ mấy vị thuốc.”

Yên Vũ nghe vậy bỗng nhiên nghĩ đến Linh Nhi mới mang về hôm qua. Khứu giác của Linh Nhi cực kỳ nhạy cảm, có lẽ con bé có thể ngửi ra bên trong đã dùng thuốc gì? Nhưng lại nghĩ Linh Nhi chỉ là một đứa bé năm tuổi thì có thể phân biệt được dược liệu khác nhau gì, e là con bé không biết dược liệu, không nói nên được gì.

Yên Vũ nhịn không được tiếc nuối than nhẹ một tiếng.

“Không sao, đừng lo lắng quá. Chẳng phải là An Niệm Chi đã nói sao, nếu ông ta thật sự muốn phụ thân chết thì không cần mất công chế thuốc giải gì, chỉ cần chờ hết thời gian.” Tuyên Thiệu nắm tay nàng an ủi.

Yên Vũ gật đầu một cái, khẽ nói với hắn: “Con bé Linh Nhi mang về ngày hôm qua khứu giác cực kỳ nhạy cảm. Nếu nó nhận biết được tính chất thuốc, có lẽ có thể phân biệt ra được trong thuốc có cái gì… Chỉ tiếc là con bé còn quá nhỏ tuổi, lại chưa có tiếp xúc qua những thứ này.”

Giọng của Yên Vũ vô cùng tiếc nuối.

Lộ Nam Phi nghe vậy, ngẩng đầu lên. “Thật sự khứu giác cực kỳ nhạy cảm?”

Yên Vũ nâng mắt nhìn hắn, gật đầu. “Nhưng nó không biết dược liệu.”

Vẻ mặt Lộ Nam Phi hơi kích động. “Không sao, có thể phân biệt được bao nhiêu thì nắm chắc thêm một phần. Nhìn phương thuốc điều chế thuốc độc thì ta cũng có chút ý tưởng đối với thuốc giải, chỉ là không thể khẳng định.”

Tuyên Thiệu nghe vậy gật đầu. “Vậy liền đưa con bé tới.”

“Dạ, nô tỳ đi ngay.” Lục Bình nhún người, lui xuống.

Không bao lâu dẫn tới Linh Nhi đã thay quần áo mới, đang cùng nha hoàn khác học một chút lễ nghi đơn giản.

Mặc dù Linh Nhi còn nhỏ tuổi nhưng người cũng không táo bạo hay chỉ muốn chơi đùa như những đứa bé khác.

Chỉ thời gian nửa ngày, lúc này đi lên hành lễ đã có hình có dạng, nhìn ra được cho tới trưa nay con bé không hề lười biếng, học rất nghiêm túc.

“Xin chào phu nhân, công tử, thiếu phu nhân, Lộ đại nhân!” Linh Nhi dưới sự nhắc nhở của Lục Bình, hành lễ với mọi người.

“Đứng lên đi.” Tuyên phu nhân vốn chờ có thể phân biệt được dược liệu, mau mau cứu tướng công của mình.

Nhưng đứa bé gái trước mắt này xem ra chỉ mới bốn năm tuổi, có thể mang đến chuyển biến gì? Trong mắt Tuyên phu nhân khó nén thất vọng. Bà ta nghiêng mặt liếc nhìn Yên Vũ rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, yếu ớt thở dài một tiếng.

Trong lòng Yên Vũ cũng sốt ruột không thôi. Khứu giác của Linh Nhi nhạy cảm, nàng có thể xác định, nhưng Linh Nhi quá nhỏ tuổi cũng là sự thật không thể chối cãi. Đứa bé nhỏ như vậy có thể giúp đỡ gì không?

Lộ Nam Phi nửa ngồi xổm xuống đất, nhìn Linh Nhi, nói: “Nghe nói khứu giác của ngươi vô cùng nhạy cảm, chỗ này có một ít dược liệu, sau khi ngươi ngửi qua mùi của chúng thì có thể nhớ chúng không?”

Linh Nhi liếc hắn một cái, thấy khuôn mặt hắn trắng nõn nhưng cả người toả ra khí lạnh liền hơi sợ, lui hai bước tới bên cạnh Lục Bình mới gật gật đầu nói: “Có thể thử xem.”

Lộ Nam Phi cầm một viên thuốc đổ ra trong tay đặt dưới mũi con bé, kêu nó cẩn thận ngửi một cái.

Linh Nhi nhắm mắt hít sâu mấy hơi, sau đó gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ.

Lúc này bọn nha hoàn bưng một cái mâm, trên mâm để các loại dược liệu, từ bên ngoài đi vào.

Linh Nhi ngửi qua mỗi loại dược liệu, có cái con bé vừa mới tới gần liền lắc đầu.

Có cái cẩn thận ngửi sâu vài lần. “Có cái này!” “Có cái này!”



Qua khoảng nửa canh giờ, người cả phòng đều lẳng lặng nhìn Linh Nhi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Linh Nhi đã hơi có mồ hôi cùng mệt mỏi rõ rệt.

Biểu cảm trên mặt Lộ Nam Phi càng ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn chằm chằm ánh mắt của Linh Nhi, tựa như đang nhìn bảo vật gì.

“Hình như còn thiếu một cái gì.” Linh Nhi cắn đầu ngón tay của mình, nói.

Lục Bình nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh con bé, thấy thế liền kéo ngón tay ra khỏi miệng của nó.

Linh Nhi ngượng ngùng nhìn nàng ta cười cười, ngẩng đầu nói với Lộ Nam Phi: “Thiếu một thứ, trong viên thuốc này có, trong dược liệu mang lên không có. Con không nói ra được là vị gì nhưng đúng là thiếu một thứ!”

Tuyên Thiệu kêu người mài mực. Lộ Nam Phi viết xuống tất cả các dược liệu mà Linh Nhi đã phân biệt ra.

Hắn nghe vậy giơ tay lên giữa trang giấy, xem tỉ mỉ. “Đúng, không sai, không chênh lệch bao nhiêu với ta nghĩ. Ngươi đâu phải là lỗ mũi người!”

Lộ Nam Phi ngạc nhiên nhìn Linh Nhi, nói giỡn.

Linh Nhi nghe vậy, trong đôi mắt thật to lại nổi lên nước mắt. Con bé siết góc tay áo của Lục Bình chặt hơn vài phần.

“Bà nội cũng nói con là lỗ mũi chó… Thật ra con cũng không muốn…” Giọng của Linh Nhi thật nhỏ, lầm bầm nói.

Người khác chỉ nghe con bé lầm bầm câu gì đó nhưng thính lực của Yên Vũ nhạy cảm nên nghe được rõ ràng.

Nàng biết Lộ Nam Phi vô tình làm tổn thương đến cô bé còn nhỏ tuổi nhưng hết sức nhạy cảm ở trước mặt này, liền tiến lên xổm người xuống nói: “Linh Nhi chớ đau lòng, Lộ đại nhân là khen ngươi lợi hại! Khen khứu giác của ngươi tốt hơn người thường. Ngươi xem, không phải là ngươi vừa được mang đến phủ sao? Chúng ta đều không ngờ rằng ngươi nhỏ như vậy mà có thể phân biệt ra được nhiều dược liệu từ trong viên thuốc nho nhỏ này. Ngươi biết không, ngươi đây là đến giúp chúng ta chuyện lớn! Biết đâu dựa vào khứu giác của ngươi, chúng ta có thể cứu tỉnh Tuyên đại nhân. Đến lúc đó ngươi lại là một người có công lớn!”

Lông mi thật dài của Linh Nhi nhấp nháy, nước mắt ánh lên cuối cùng cũng thu về. Con bé mang theo giọng mũi đậm, thận trọng hỏi: “Thật sự sao? Không phải là ghét bỏ con?”

Yên Vũ trịnh trọng gật đầu. “Thật sự! Là vui mừng, ngạc nhiên, không phải là ghét bỏ ngươi!”

Lúc này Linh Nhi mới nhếch miệng nở nụ cười.

Tuyên phu nhân đang ngồi một bên mặc dù hơi sốt ruột, thuốc giải đã tới tay, dĩ nhiên sớm đi cứu Tuyên đại nhân mới tốt. Nhưng cũng biết lúc càng nóng ruột thì càng phải tỉnh táo lại, phân biệt được đây thật là thuốc giải thì mới có thể yên tâm cho tướng công dùng.

Bà ta nghe đối thoại của Yên Vũ và cô bé con kia, thấy ánh mắt của Yên Vũ rốt cuộc cũng hoà hoãn chút so với vừa rồi.

Lúc này Lộ đại nhân cũng hiểu rõ một câu nói giỡn vô tình của mình đã làm tổn thương tới cô bé con này. Nhưng bảo hắn đi giải thích xin lỗi với một cô bé con, hắn là một đại nam nhân, thật đúng là không làm được những chuyện này.

Lục Bình nâng mắt liếc nhìn hắn một cái, nhưng nàng ta ngược lại tự mình đỏ mặt trước.

“Nhưng mà con không có phân biệt ra được toàn bộ, còn có một thứ dược liệu, mùi vị rất kỳ quái, mùi hương hơi nhàn nhạt, trong mùi hương còn mang theo vị đắng… A, con không nói rõ được, nhưng mà nếu để cho con ngửi được thì con nhất định có thể phân biệt ra được.” Linh Nhi nói, giọng trẻ con non nớt nhưng mang theo vô cùng chắc chắn.

Yên Vũ chậm rãi đứng lên, quay lại nhìn Lộ Nam Phi.

Lộ Nam Phi nghe vậy, sầm mặt suy tư. “Ta nghĩ, chỉ với hôm nay đã gần phân biệt ra được thuốc có thể giải được độc tính của thuốc kia, thiếu một vị sẽ là gì đây?”

Không biết là Lộ Nam Phi đang hỏi người khác hay là đang tự lẩm bẩm.

Linh Nhi lại nhịn không được giơ tay lên, gặm ngón tay của mình.

Rất nhiều thuốc sau khi bào chế đều có thể trong mùi hương mang vị đắng, điều này bảo hắn đi nơi nào suy nghĩ đây?

“Tất cả dược liệu có trong phủ đã được trình lên rồi à?” Tuyên phu nhân cũng hết sức ngạc nhiên với năng lực khứu giác vượt mức của Linh Nhi nhỏ bé, nhịn không được hỏi.

“Dạ, đã là tất cả dược liệu trong kho.” Nha hoàn ở bên cạnh đáp.

“Có phải dược liệu trong phủ không đầy đủ? Nếu không, đi cửa hàng nhìn xem?” Tuyên phu nhân nói. Tuy rằng bà ta không muốn chờ đợi một khắc nào, thật sự rất muốn bây giờ lập tức đút thuốc giải cho tướng công, cứu tướng công tỉnh lại, nhưng cũng biết là càng đến thời khắc quan trọng nhất thì càng không thể buông lỏng cảnh giác.

“Cũng được. Ty chức dẫn con bé đi tiệm thuốc, Hồi Xuân Đường đầy đủ thuốc nhất, cách cũng không xa.” Lộ Nam Phi tiến lên, khom người bồng lên Linh Nhi.

“Con… con… con muốn cùng với Lục Bình tỷ tỷ…” Linh Nhi ở trong lòng Lộ Nam Phi đã sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Mặt mũi của Lộ Nam Phi trắng nõn, nhưng mà không khí toàn thân lạnh như băng khiến cho Linh Nhi nhạy cảm rất là sợ hãi.

Lộ Nam Phi nghe vậy nhìn thoáng qua Lục Bình.

Trên mặt Lục Bình lập tức một mảng rặng mây đỏ.

“Để cho nàng ta đi theo đi, Linh Nhi về đây liền ở cùng với nàng ta, có lẽ là ỷ lại vào nàng ta.” Yên Vũ dịu dàng nói với Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu gật đầu.

Lục Bình tiến lên nhận lấy Linh Nhi từ trong lòng Lộ Nam Phi.

Động tác này thoáng chốc khiến cho trên mặt hai người đều có chút xấu hổ không rõ, tựa như là con của hai vợ chồng.

Ba người đang muốn hành lễ lui ra ngoài.

Tuyên phu nhân lại khoát tay một cái. “Không cần đa lễ, chính sự quan trọng hơn.”

Lúc này ba người mới bước nhanh ra khỏi phòng chính.

Bất kể trên mặt Lục Bình và Lộ Nam Phi còn mang theo xấu hổ khi rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Nhưng Tuyên phu nhân, Tuyên Thiệu và Yên Vũ vẫn còn đang ngồi trong phòng, trong nhất thời bầu không khí hơi đình trệ.

Tuyên Văn Bỉnh vẫn còn đang trong hôn mê, cho dù trong lòng Yên Vũ áy náy bao nhiêu, muốn vãn hồi bao nhiêu, nhưng ăn cơm phải ăn từng miếng một, đi đường phải đi từng bước. Từng là chuyện sai lầm, muốn vãn hồi cũng không phải có thể một lần là xong.

“Mẫu thân…” Yên Vũ nhìn Tuyên phu nhân ở ghế trên, thấp giọng kêu.

Tuyên phu nhân khoát tay. “Ngươi có thể tới, tâm ý của ngươi ta thấy được.” Bà ta sâu kín thở dài một tiếng. “Mặc dù ta nói không hận ngươi nhưng cũng rất khó mà đối đãi với ngươi giống như ngày trước. Các ngươi ngồi đi, ta đi xem lão gia.”

Tuyên phu nhân đứng dậy bước về phía phòng trong.

Lưu ma ma đi ra từ phòng trong, đỡ Tuyên phu nhân.

Yên Vũ cụp mắt, yên lặng không nói.

Tuyên Thiệu cầm tay của nàng.

Tay hắn luôn ấm áp, bất kể là mùa gì, luôn có thể cho nàng chỗ dựa vững chắc.

“Từ từ đi, không cần phải gấp gáp.” Tuyên Thiệu nói ở bên tai nàng.

Yên Vũ gật đầu. “Ừm.”

Hai người canh giữ ở gian ngoài, chờ bọn Lộ Nam Phi trở về.

Tiếng động mảy may ở phòng trong Yên Vũ đều có thể nghe được rõ ràng.

Tiếng hít thở của Tuyên Văn Bỉnh lúc nhanh lúc chậm, khi thì yếu ớt tựa như ngừng lại, tiếng thở dài như có như không của Tuyên phu nhân, đều không thoát khỏi lỗ tai của nàng.

Bây giờ nàng cảm nhận được sâu hơn, chấp niệm thật sự là điều hết sức hại người.

Nếu không có ý niệm báo thù trú ở trong đầu nàng quấy phá tám năm thì tại sao khi nghe thấy Tuyên Văn Bỉnh thừa nhận chuyện năm đó liền không kềm được lòng giết ông ấy?

Nếu nàng có thể tỉnh táo lại trong lúc đó, suy nghĩ nguyên nhân hậu quả, tỉnh táo lại suy nghĩ đường tương lai nên đi như thế nào, suy nghĩ mình là cốt nhục duy nhất của Diệp gia mà cha mẹ lưu lại, tuỳ tiện vì thù hận mà vứt bỏ sinh mệnh như vậy, có đáng hay không? Nếu như có thể dừng lại suy xét trong phút chốc… Có phải là hôm nay chuyện sẽ hoàn toàn không bị làm cho tới mức này?

Yên Vũ thở dài trong lòng. Chuyện đã đến nước này… Bây giờ nói cái gì cũng đã không cách nào vãn hồi, trên đời này chỉ có thuốc hối hận cầu mà không được. Cảm thán mình từng làm chuyện quá ngu, ít nhất có thể nói rõ bây giờ mình đã trưởng thành.

Hơn nữa cuối cùng cũng không có khiến cho chuyện thật sự đi tới nông nỗi không thể vãn hồi đã là ông trời lưu tình rồi phải không?

Khiến cho nàng gặp được Linh Nhi dị bẩm thiên phú, ông trời đã ưu đãi nàng biết bao.

Lúc Yên Vũ đang cảm khái trong lòng thì nghe thấy ngoại viện truyền đến tiếng đám người Lộ Nam Phi trở lại.

Yên Vũ chợt đứng lên.

Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn nàng. “Sao vậy?”

Yên Vũ vội vàng nhìn ra bên ngoài. “Bọn họ đã trở lại!”

Trong lòng nàng đã gấp gáp nhảy dựng lên. Đám người Lộ Nam Phi trở về nhanh như vậy, có phải là đã tìm được vị thuốc còn lại rồi không? Như vậy có phải là có thể kết luận thuốc An Niệm Chi cho có phải là thuốc giải hay không? Như vậy có phải cũng hứa hẹn Tuyên Văn Bỉnh sẽ tỉnh lại?

Không bao lâu, Lộ Nam Phi đã xốc mành đi vào.

Lục Bình cùng Linh Nhi theo ở phía sau.

Linh Nhi không để Lục Bình ẳm, chỉ nắm tay nàng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đỏ phừng phừng lộ vẻ hưng phấn.

Yên Vũ há miệng muốn hỏi có tìm được vị thuốc cuối cùng hay không, nhưng trong lòng gấp đến khiến cho nàng run rẩy, lời ở bên môi nhưng lại không hỏi ra.

Lộ Nam Phi khom người với Tuyên Thiệu, nói: “Công tử, vị cuối cùng không phải là thuốc. Là cam thảo dây*.”

(*link tham khảo thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/Cam_thảo_dây)

Cam thảo dây? Đó là thứ gì?

Yên Vũ chưa từng nghe qua tên này. Không phải là thuốc, đó là thứ gì? Mấu chốt là, nó đối với cứu chữa Tuyên Văn Bỉnh rốt cuộc có tác dụng gì?

“Cam thảo dây còn có tên là đậu mỹ nhân, bề ngoài giống như đậu muồng cườm*. Nhưng cam thảo dây có độc, hơn nữa độc tính rất mạnh. Thêm vào trong thuốc giải, mặc dù thuốc giải có thể cứu tỉnh Tuyên đại nhân nhưng độc của cam thảo dây cũng sẽ dần dần tích luỹ trong cơ thể của Tuyên đại nhân. Chút ít cam thảo dây không đủ để bị mất mạng, nhưng sẽ khiến người ta run rẩy, đổ mồ hôi trộm, hô hấp dồn dập, tứ chi vô lực, nhịp tim không có sức, tê dại tinh thần, thậm chí… thậm chí sẽ khiến cho người ta thần trí mơ hồ, giống như thất tâm phong**.” Lộ Nam Phi trầm giọng nói.

(*link tham khảo thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/Trạch_quạch)

(**thất tâm phong: bệnh tâm thần)

Yên Vũ nghe vậy hít vào một ngụm khí lạnh.

Nếu không phân biệt ra được cam thảo dây này, thật sự để Tuyên Văn Bỉnh uống cái được gọi là “thuốc giải” này vào, chẳng phải nàng hại Tuyên Văn Bỉnh hơn! Đó mới thật là khiến ông ta sống không bằng chết!

“Lòng dạ An Niệm Chi thật độc ác!” Hai tay Yên Vũ nắm chặt thành nắm đấm, từ trong hàm răng nặn ra mấy chữ.

Lộ Nam Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua Linh Nhi nho nhỏ đứng bên cạnh Lục Bình, chậm rãi nói: “An Niệm Chi làm sao cũng không ngờ rằng bên cạnh chúng ta lại có một thiên tài Linh Nhi như thế, vạch trần lòng dạ ác độc của hắn ta. Bây giờ phương thuốc đã rõ ràng, thuộc hạ liền đi điều chế thuốc, mau chóng cứu tỉnh Tuyên đại nhân!”

Linh Nhi nghe thấy mình được khen ngợi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ vui mừng.

Lục Bình giơ tay lên sờ sờ đầu của con bé.

Tuyên Thiệu gật đầu, để cho Lộ Nam Phi đi điều chế thuốc.

Hắn thì cúi đầu nhìn Linh Nhi. “Rất tốt, hôm nay ngươi lập công lớn, có muốn ban thưởng gì không?”

Đôi mắt to, sáng ngời của Linh Nhi chuyển động, cắn ngón tay nói: “Con thấy ca ca vừa rồi rất lợi hại, biết nhận thức dược liệu, có thể trị bệnh cứu người. Có thể… à… có thể khiến người ta, à, ừm, có thể cứu người tốt, trừng trị người xấu?”

Giọng trẻ con tràn đầy ngây thơ của Linh Nhi trong trẻo vang lên bên tai mọi người đang ở đây.

Trong mắt Tuyên Thiệu chứa ý cười, gật đầu. “Đúng vậy, học giỏi y thuật có thể cứu người, nhưng cũng có thể hại người.”

“Vậy, con có thể yêu cầu đi theo ca ca vừa rồi, à… Không phải, là Lộ đại nhân, theo Lộ đại nhân học y thuật không?” Linh Nhi chớp đôi mắt to, hỏi với vẻ chờ mong nhưng lại có chút khiếp đảm.

Tuyên Thiệu nhìn con bé, chậm rãi mở miệng nói: “Học y thật sự rất cực.”

“Con không sợ cực! Ở chỗ này có thế ăn đủ no, mặc đủ ấm, không thể tốt hơn nữa!” Hai mắt thật to của Linh Nhi cười đến cong lên, sáng giống như ánh trăng rằm. “Lúc con ở nhà cũng chỉ mặc quần áo cũ không sửa được nữa của con chú hai, vừa nhỏ lại mỏng, bọn họ cũng không cho con ăn cơm, con len lén ăn một chút cơm và đồ ăn thừa thì bà nội liền đánh con gần chết, còn muốn con nhóm lửa nuôi heo, giặt quần áo cho cả nhà chú thím hai… con cũng có thể làm. Bây giờ ở bên cạnh thiếu phu nhân, có ăn có uống, còn có thể học thứ lợi hại, không cực chút nào!”

Giọng nói trong trẻo của Linh Nhi cũng không có mang ý oán trách, trên mặt, trong mắt con bé đều mang theo nụ cười.

Một đứa bé gái năm tuổi lại khiến cho mũi của nha hoàn và chủ tử trong phòng đều có chút ê ẩm.

Tuyên Thiệu ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu con bé. “Được, miễn là ngươi không sợ cực, sau này đi theo Lộ đại nhân học đi.”

Linh Nhi gật đầu, vô cùng vui vẻ.

Lộ Nam Phi điều chế thuốc xong xuôi, làm thành thuốc viên phải tốn nhiều thời gian hơn, hắn liền trực tiếp lấy thuốc sắc thành thuốc nước pha chế sẵn, kêu người đút cho Tuyên đại nhân.

Tuyên đại nhân nằm đã lâu, tuy cơm canh không nuốt nhưng thường ngày cũng có uống nước.

Lúc đầu nước thuốc bón vào bị ói ra rất nhiều, bón hết hai chén, lúc đến chén thứ ba thì trên cơ bản không ói ra ngoài.

“Trình độ y học của An Niệm Chi thật sự người bình thường không thể so sánh được.” Lộ Nam Phi nhìn bộ dáng Tuyên đại nhân nằm ở trên giường được người ta bón thuốc, thấp giọng nói. “Hắn chế thành thuốc viên, chỉ cần để vào trong miệng Tuyên đại nhân thì thuốc viên sẽ tự tan ra. Hơn nữa hiệu lực của thuốc viên mạnh hơn thuốc nước, một viên có thể có hiệu quả hơn vài thang thuốc.”

Yên Vũ chờ ở gian ngoài, Lục Bình và Linh Nhi đứng ở bên cạnh.

Nàng không biết lời này của Lộ Nam Phi là nói cho Tuyên Thiệu hay là đang tự lầm bầm lầu bầu. Nghe vậy, nàng cũng đưa mắt rơi vào trên người của Linh Nhi.

Tính tình của Linh Nhi tốt, tuy chỉ năm tuổi nhưng có lẽ con nhà nghèo đã sớm lo việc nhà. Có lẽ là từ nhỏ đã từng quen với cuộc sống cực khổ, trên người con bé kiên cường lạc quan, hiểu chuyện, khó có đứa bé cùng tuổi nào có thể sánh bằng.

Hơn nữa khứu giác nhạy cảm khác hẳn với người thường, được bồi dưỡng từ nhỏ có thể sau này rất có thành tựu.

Lộ Nam Phi theo Tuyên Thiệu đi ra từ phòng trong.

Tuyên Thiệu nói với Yên Vũ: “Nàng về trước đi, mặc dù thuốc giải đã bón xong nhưng phụ thân tỉnh lại cũng không phải là chuyện trong chốc lát. Khi phụ thân có dấu hiệu chuyển biến tốt, ta lại kêu người báo cho nàng biết.”

Yên Vũ đứng dậy, lo lắng đi vào trong nhìn thoáng qua. “Thiếp…”

Nàng không muốn đi, nàng muốn canh ở chỗ này, xác định Tuyên đại nhân quả thật được cứu thì sẽ rời đi.

“Chỉ uống thuốc thì hiệu lực không đủ, ty chức đã điều chế xong thuốc tắm, đợi thuốc tắm chế biến xong, còn phải hầu hạ Tuyên đại nhân tắm thuốc để giải độc. Hay là mời thiếu phu nhân về trước đi.” Lộ Nam Phi ở bên cạnh khom người nói.

Tuyên đại nhân phải tắm rửa, nàng ở đây ngược lại thật sự là không tiện.

Yên Vũ đứng dậy, nhìn Tuyên Thiệu. “Một khi phụ thân có chuyển biến tốt thì lập tức kêu người cho thiếp biết.”

Tuyên Thiệu gật đầu.

Yên Vũ vịn tay của Lục Bình, chậm rãi ra khỏi phòng chính của chính viện.