Yên Vũ

Chương 120-2: Nàng biết ta có nhiều tuyệt vọng? (2)




Lục Bình xoay người ra khỏi phòng chính, vứt chén thuốc xuống liền lập tức đi ngoại viện, kêu người đi thông báo với Tuyên Thiệu tình hình của Yên Vũ không tốt lắm.

Nàng ta thấy sắc mặt vàng vọt của Yên Vũ, người cũng gầy đi không ít.

Nếu vẫn không ăn gì như thế, ngay cả uống thuốc cũng không trôi, còn nôn mửa không ngừng như vậy, sao được đây?

Lúc Lục Bình trở lại từ ngoại viện, nâng mắt nhìn về hướng chính viện một chút.

Trong chính viện có rất nhiều bà già lớn tuổi, một số là người hầu của Tuyên gia, một số là phu nhân mang tới từ nhà mẹ đẻ. Những bà già lớn tuổi này có nhiều kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, một số bà già thậm chỉ còn đỡ đẻ cho không ít phụ nữ trong phủ.

Nếu hỏi bọn họ, không thể có hiệu quả như với mời đại phu…

Nhưng mà bây giờ…

Lục Bình thở dài, lắc đầu, từng bước một trở về, chỉ mong công tử sẽ có biện pháp.

Tuyên Thiệu đang bận rộn ở Hoàng thành ti.

Nghe thấy người hầu đến bẩm, lập tức mang theo Lộ Nam Phi thúc ngựa hồi phủ.

Về đến nhà, chạy thẳng đến phòng chính nội viện.

Vừa cất bước tiến vào cửa, ập vào mặt là mùi thuốc đông y.

Yên Vũ đang dựa trong ghế bành gỗ mun, sau lưng để đệm dựa, cánh tay mảnh khảnh chống đầu, mắt híp lại. Trên hai gò má đỏ ửng không bình thường. Sắc mặt, sắc môi đều hoàn toàn trắng bệch.

Yên Vũ giống như nghe được tiếng bước chân của hắn, chậm rãi gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy là hắn, cố sức kéo kéo khoé miệng. “Chàng đã trở lại…”

Tuyên Thiệu tiến nhanh đến. “Ói mấy lần rồi?”

Lục Bình ở một bên vội nói: “Từ sáng sớm thức dậy tới bây giờ đã ói không dưới năm lần, không ăn gì cũng ói, ăn chút cũng ói, uống thuốc cũng ói…”

“Vào đây.” Tuyên Thiệu nghe vậy quay đầu hướng ra ngoài nói.

Lộ Nam Phi nghe tiếng, cất bước đi vào.

Lục Bình nâng mắt nhìn Lộ Nam Phi, trên mặt lập tức nổi lên hai rặng mây đỏ. Nàng ta cúi đầu lui về sau một bước, im lặng không nói thêm gì nữa.

Lộ Nam Phi tiến lên, nhìn Yên Vũ một chút, giơ tay đưa đến trước mặt Lục Bình.

Lục Bình như thỏ bị kinh sợ, lập tức nhảy về đằng sau một bước. “Lộ, Lộ, Lộ đại nhân?”

Lộ Nam Phi liếc nhìn nàng ta một cái. “Khăn tay.”

“Hả?” Trên mặt Lục Bình đã bị ửng đỏ phủ kín. “À, à.”

Nàng ta lôi ra khăn lụa từ trong lòng, phủ lên cổ tay của Yên Vũ.

Lộ Nam Phi đặt đầu ngón tay lên.

Tuyên Thiệu ngồi ở một bên, con ngươi đen nhánh thoáng như đầm nước sâu thăm thẳm, nhìn không thấy đáy.

Một lúc lâu Lộ Nam Phi mới thu tay lại.

Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn hắn.

Yên Vũ cũng cật lực chống đầu nhìn hắn.

Lộ Nam Phi đứng ở một bên, khom người đáp: “Tâm thiếu phu nhân có tích tụ, lại thêm phản ứng mang thai nên không ngừng nôn mửa. Nếu không thể giữ tâm trạng thoải mái, loại bệnh trạng nôn mửa này khó có thể giảm đi.”

Tuyên Thiệu nghe vậy nhìn Yên Vũ.

Yên Vũ nhíu mày. “Thiếp… đã tận lực…”

“Đúng vậy, thiếu phu nhân rất cố gắng nhịn, nô tỳ cũng nhìn không nổi… thế nhưng…”

“Nàng đang trách ai?” Tuyên Thiệu đột nhiên mở miệng.

Yên Vũ nhíu mày, không lên tiếng trả lời.

“Trách phụ thân, hay là trách bản thân mình?” Tuyên Thiệu hỏi xong, quay sang nói với Lộ Nam Phi. “Nghĩ chút biện pháp cố gắng dừng ói khác.”

“Dạ.” Lộ Nam Phi khom người lui ra.

Lục Bình thấy thế cũng cúi thấp đầu lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người Yên Vũ và Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

Yên Vũ cúi thấp đầu, vừa vặn đối diện với mặt hắn.

Nét mặt hắn có chút mệt mỏi, trên cằm hiện lên râu xanh, trong đôi con ngươi đen nhánh là cái bóng yếu ớt tái nhợt của nàng.

Hắn giơ tay lên cầm lấy tay xuôi bên người của nàng.

Ý thu dần đậm, Lâm An cũng không coi là rất lạnh, bây giờ đúng lúc trời sáng, thân nàng choàng áo nhưng tay lại lạnh cóng.

“Nàng nghe đây, là phụ thân hại cả nhà của nàng, ông ấy có lỗi. Nhưng năm đó ông ấy đúng là bất đắc dĩ, ông ấy một lòng trung thành với hoàng đế, giống như đẩy ta đến dưới kiếm của thích khách vậy. Ông ấy làm như vậy chỉ là vì trung quân. Ta cũng từng hận ông ấy, không thể tha thứ cho ông ấy, nhưng… lý do ông ấy phải làm như vậy, nàng có thể hiểu được không?” Tuyên Thiệu nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói.

Yên Vũ chậm rãi gật đầu.

“Ông ấy giết thân nhân của nàng, huỷ gia đình của nàng. Nàng chỉ cần lý giải tại sao ông ấy phải làm như thế, không cần tha thứ cho ông ấy. Bất cứ ai đối diện với chuyện như vầy cũng không cách nào tha thứ cho người đã làm ra những chuyện này. Cho nên, hạ độc ông ấy, muốn giết ông ấy báo thù cũng không sai… Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ thủ đoạn độc ác hơn nàng. Cho nên, nàng cũng đừng tự trách, mọi chuyện xảy ra tất có nhân quả, bất quá là báo ứng xác đáng mà thôi. Người chết thì thôi, người sống vẫn phải sống tiếp, đúng không?” Tuyên Thiệu nửa ngồi nửa quỳ, đôi con ngươi đen nhánh cứ ngắm nhìn nàng như vậy. Giọng nói thấp, chầm chậm, thoáng như dòng nước ấm xẹt qua lòng.

Yên Vũ nhìn lại hắn, muốn giơ tay lên chạm đến gò má của hắn.

Nàng lợi dụng hắn, lừa gạt tín nhiệm của người thân hắn, sau đó còn ra tay giết phụ thân hắn bằng thuốc độc.

Giờ khắc này hắn lại bình tĩnh an ủi vỗ về nàng như vậy.

Nàng có tài đức gì mà kiếp này gặp được hắn, có tài đức gì mà có thể lấy được đối đãi chân thành của hắn?

“Chàng, không trách thiếp sao? Chàng không hận thiếp sao? Thiếp… từ đầu tới cuối là lợi dụng chàng…” Yên Vũ chậm rãi nói ra.

Tuyên Thiệu rũ tầm mắt xuống, khi nâng mắt lên lại thì trong mắt đã bình tĩnh không gợn sóng. “Từng hận, ta hận nàng không chịu tin ta, không chịu nói thân thế của mình cho ta biết, không chịu dựa vào ta, không chịu để cho và nàng cùng đối mặt, hận nàng nhập ta và ông ấy làm một, hận nàng… như vậy liền muốn rời khỏi ta…”

Giọng của Tuyên Thiệu bỗng mang chút khàn khàn, tay nắm Yên Vũ cũng chặt vài phần.

“Nhưng tối qua khi ta nghe được nàng có thai, nàng có thai con của chúng ta, ta rất vui… Thật sự, cho dù trải qua tất cả những chuyện này, chỉ cần chúng ta còn chưa kết thúc, chỉ cần vẫn có hy vọng… Ta sẽ không thể hận, không thể oán ông ấy và nàng… Nghe được nàng nói đứa bé này tới không đúng lúc, nàng biết ta có bao nhiêu phẫn nộ không? Nàng có biết ta tuyệt vọng không?”

Ánh mắt của Yên Vũ đã không rõ. Nàng không biết mình gật đầu xin lỗi, chỉ nghe thấy giọng của Tuyên Thiệu nhẹ nhàng, tiếp tục.

“Cho nên, chăm sóc tốt bản thân mình, chăm sóc tốt cho con. Mối thù của nàng đã báo, bí mật của nàng ta cũng biết. Mặc kệ sau này sẽ ra sao, tha thứ cho mình, chúng ta làm lại từ đầu, được không?”

Yên Vũ nhắm chặt mắt, đẩy ra hơi nước trong mắt, bình tĩnh nhìn Tuyên Thiệu. “Còn có thể sao?”

“Còn.” Tuyên Thiệu nhẹ giọng nói.

“Thiếp sẽ cố gắng…” Rốt cuộc Yên Vũ nặn ra khuôn mặt tươi cười.

Tuyên Thiệu đứng dậy, hôn trên trán nàng.

Tuyên Thiệu còn có công vụ trong người, nhìn thấy cảm xúc của Yên Vũ dường như đã khá hơn nhiều, hắn lại vội vã rời phủ.

Lộ Nam Phi điều chế huân hương dừng ói, dặn dò Lục Bình để huân hương ở trên khăn, lúc thiếu phu nhân lợm giọng muốn ói thì lấy khăn che ở trên miệng, mũi, ít nhiều có thể giảm nôn nghén.

Giờ ngọ Yên Vũ dùng chút cháo trắng dưa cải, tất cả đều hết sức dễ tiêu.

Sau khi thức ăn vào miệng không lâu thì cảm giác mắc ói lại dâng lên.

Nàng cầm khăn tay lên che mũi miệng. Mùi thuốc trên khăn quả nhiên đè xuống cảm giác mắc ói.

Lục Bình nhìn thấy thật thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó Yên Vũ lại như muốn nôn mửa, cũng may khăn tay không rời tay nàng, cuối cùng cũng không có ói ra.

Ăn bấy nhiêu thứ vào bụng đều không phải vô ích, nàng liền hơi buồn ngủ.

Lục Bình dìu nàng vào phòng trong nghỉ ngơi, thấy sắc mặt lo lắng của nàng, liền an ủi: “Chủ tử đừng lo lắng, ta nghe mấy bà già trong phủ nói phụ nữ mang thai là như vậy, đều nôn mửa, còn ngủ nữa. Người ít nhiều ngủ một chút, dưỡng tinh thần. Cũng không thể ngủ quá lâu, quá lâu thì buổi tối không ngủ ngon. Người nghỉ ngơi một chút, lát nữa nô tỳ đến gọi người dậy.”

Yên Vũ gật đầu. Dưới sự dìu đỡ của nàng ta, đi đến nằm trên giường.

Lục Bình thì canh giữ ở gian ngoài.

Ban đầu nàng có có thể nghe thấy Lục Bình cố ý hít thở nhẹ, sợ quấy rầy đến nàng.

Sau đó không bao lâu nàng liền mê man không nghe được cái gì cả.

Tựa như lại trở về trong địa lao, con chuột cực lớn trong địa lao kia nhe răng cười với nàng, còn cầm đầu một đám chuột nhỏ áp về phía nàng.

Sau lưng nàng tựa sát vào vách tường, cửa lao khoá chặt, nàng không trốn thoát được.

Nhìn thấy đàn chuột càng sát lại gần, nàng dường như đã nghe được tiếng chít chít của những con chuột.

Trên người toát ra một lớp mồ hôi lạnh, tiếng chít chít nghe vào trong tai khiến sởn tóc gáy.

Lúc nàng tưởng là những con chuột này sẽ nhào lên cắn xé nàng thì lại thấy cửa lao đột nhiên mở ra, một thân hình quần áo màu hồng nhảy vút một cái, chắn ở trước mũi chân nàng.

Con chuột to lớn đi ở đầu đàn trong nháy mắt biến thành một mũi tên bay nhanh, phụp… một tiếng, cắm mạnh vào trước ngực người nọ đang chắn ở trước nàng.

Màu máu đỏ thắm đầy tầm mắt nàng.

Nàng nhìn thấy thân hình màu hồng kia vô lực ngã về phía nàng.

“Tô Vân Châu…” Yên Vũ kêu to, giật mình tỉnh giấc.

Trước mắt là khuôn mặt lo lắng của Lục Bình.

Nàng xoay người vịn mép giường ói liên tục ngụm lớn.

Chút đồ ăn ăn vào buổi trưa lại ói ra toàn bộ.

Nghẹn đến lệ mờ ánh mắt nàng. Nàng tựa như lại thấy con chuột lớn kia, thấy thân thể Tô Vân Châu trúng tên ngã xuống…

“Thiếu phu nhân…” Trong giọng nói của Lục Bình tràn đầy vẻ lo lắng. “Ta đi báo cho công tử…”

“Đừng.” Yên Vũ liền vội vàng nắm lấy tay nàng ta.

Động tác của nàng quá nhanh, hoa mắt một trận, suýt nữa ngã chổng đầu xuống sàng.

“Gần đây rất nhiều chuyện hắn đều phải xử lý, đừng khiến cho hắn lo lắng nữa.” Yên Vũ khẽ nói.

Lục Bình nhìn gương mặt không có chút huyết sắc nào của Yên Vũ, vẻ mặt lo lắng. “Vậy… Vậy người làm sao bây giờ?”

“Không sao đâu, sẽ khá hơn. Chẳng phải ngươi đã nói sao, phụ nữ mang thai đều sẽ nôn, chỉ là việc nhỏ, không phải ngạc nhiên.” Yên Vũ nói mấy câu đó đã thở hồng hộc.

Lục Bình đỡ nàng ngồi tựa vào đầu giường.

Trong ngực lại không có nửa phần thoải mái. Phụ nữ mang thai đều sẽ nôn, nhưng cũng không thấy ai suy yếu như thiếu phu nhân chứ? Nàng ta rõ ràng là không giống với tình huống của những người khác…

Lục Bình bỗng nhiên đứng dậy. “Chủ tử, ngài ngồi đây, mấy người bọn họ đều chờ ở bên ngoài, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại.”

“Ngươi đi đâu?” Yên Vũ hỏi.

Lục Bình cắn cắn môi dưới. “Ta đi tìm Tô Vân Châu. Chủ tử nhớ nàng ta như thế, chẳng biết hôm qua nàng ta đi đâu, hôm nay đến giờ cũng không thấy nàng ta trở về! Ta đi tìm nàng ta về!”

Yên Vũ nghe vậy trong lòng đau đớn, hít thở cũng gấp không khống chế được. Nàng xoay người nằm xuống mép giường, vừa rồi đã ói hết thức ăn trong bụng, bây giờ lại ói, chỉ có thể liên tục nôn khan, ói càng về sau đến ngay cả mật cũng ói ra.

Lục Bình cuống quít rút khăn tay xông mùi thuốc cầm ở trước mặt Yên Vũ.

Nhưng vẫn không ngừng được nôn mửa không dứt của nàng. Mãi đến khi ói ra một búng máu, thấy màu đỏ tươi đó nàng mới dần dần bình phục.

“Chủ tử… Người đây rốt cuộc là làm sao vậy?” Lục Bình lo lắng trong mắt đã ánh lên nước mắt.

Yên Vũ khẽ lắc đầu một cái, sức lực đã hoàn toàn không có, nói không ra lời.

Lục Bình kêu người dọn dẹp sạch sẽ trên đất, rồi mở cửa sổ thông gió.

Nàng ta phát hiện, hình như chỉ cần vừa nhắc tới Tô Vân Châu là thiếu phu nhân phản ứng rất kịch liệt.

Hơn nữa mỗi khi giật mình tỉnh dậy từ trong mộng sẽ thất kinh gọi tên Tô Vân Châu.

Tô Vân Châu vẫn không xuất hiện. Không phải là… xảy ra chuyện gì bất trắc chứ?

Lục Bình luôn ngây ngốc ở trong phủ, còn chưa biết đại lao của nha môn ở bên ngoài đã xảy ra chuyện. Nhưng thận trọng không nhắc lại tên của Tô Vân Châu nữa, tính khi gặp lại Lộ đại nhân thì phải hỏi thăm cho rõ một phen.

Buổi trưa Yên Vũ tỉnh lại, liền dựa vào ở đầu giường, hữu khí vô lực ngồi yên, nhìn màn màu xanh nhạt, yên lặng xuất thần.

Thính giác của nàng luôn nhạy cảm, nhưng hôm nay lúc Lục Bình ở bên cạnh gọi nàng, nàng cũng không nghe thấy.

Lục Bình nhìn bộ dáng của nàng, thật lo lắng.

Nhưng Tuyên Thiệu thật sự rất bận, cũng không tiện xảy ra một chút chuyện liền phải đi phiền nhiễu hắn.

Lúc đêm khuya, Tuyên Thiệu mới cả người bọc khí lạnh trở về Tuyên phủ.

Hắn tới chính viện trước thăm Tuyên phu nhân cùng Tuyên đại nhân đang còn trong hôn mê.

Sau đó mới trở về viện của mình.

Yên Vũ đã ngủ lại.

Hắn ở bên cạnh giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt của nàng.

Mới mấy ngày, cằm của nàng lại nhọn đi.

Mặc dù ngủ, nhưng đầu chân mày của nàng tựa khoá không khỏi vẻ u sầu.

Nàng đang ngủ, nhưng hít thở lúc nhanh lúc chậm, giống như ngủ rất không yên ổn.

Tuyên Thiệu không muốn đánh thức nàng, lặng lẽ ra khỏi phòng chính.

Lục Bình chờ ở ngoài cửa.

Thấy Tuyên Thiệu đi ra liền tiến lên muốn nói.

Tuyên Thiệu ra dấu với nàng đừng lên tiếng, hai người đi đến khoảng cách khá xa.

Tuyên Thiệu dừng bước. “Chuyện gì?”

“Tình trạng của thiếu phu nhân không tốt. Lộ đại nhân vốn điều chế huân hương ngừng ói rất có hiệu quả nhưng mà sau đó lại không được… Chỉ cần vừa nhắc tới Tô Vân Châu là phản ứng của thiếu phu nhân rất lớn, nhìn như vô cùng đau khổ.” Lục Bình thận trọng hỏi. “Công tử, Tô Vân Châu làm sao vậy?”

Tuyên Thiệu nghe vậy, quay đầu lại nhìn cửa phòng chính đóng kín, trong con ngươi đen nhánh lộ vẻ lo lắng.

Nếu khúc mắc của nàng không hoá giải được, có phải sẽ còn hành hạ bản thân như thế?

Rõ ràng không phải là người lòng dạ độc ác, nhưng phải mang trên lưng thù hận lớn như vậy, bây giờ báo được thù lớn, nhưng hại chết người vô tội, nàng đã mất đi mục tiêu tiếp tục sống, lưng lại đeo gánh nặng áy náy.

Ngoài miệng nói sẽ cố gắng, nhưng nàng vẫn không đối diện với bản thân mình, không đối diện được với Tô Vân Châu vì cứu nàng mà chết.

Lẽ nào cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy…

Lục Bình đợi lâu, cũng không nghe thấy Tuyên Thiệu trả lời.

Nàng ta nhíu mày cho rằng lúc này Tô Vân Châu là điều cấm kỵ không thể đề cập đến, bỗng nhiên thấy Tuyên Thiệu quay mặt lại nói: “Nàng ta đã trúng một mũi tên, chết rồi.”

Lục Bình nghe vậy sinh ra ngơ ngẩn, đến lúc nàng tỉnh hồn lại thì Tuyên Thiệu đã đi xa.

Nàng ta chợt thấy sau lưng một trận khí lạnh, nhịn không được run cầm cập.

Ngẩng đầu nhìn về phía phòng chính, thở dài sâu kín, nhấc chân đến canh giữ ở ngoài cửa phòng chính.

Vốn tưởng rằng làm kẻ hầu không dễ, hôm nay mới biết làm chủ cũng không dễ như vậy. Yên Vũ rốt cuộc đã trải qua cái gì, nàng ta đã không muốn đi thăm dò nữa. Bây giờ phẫn nộ và khiếp sợ khi ban đầu nghe thấy thiếu phu nhân hạ độc hại lão gia đã không còn dấu vết ở trong lòng nữa.

Người hạ độc chưa hẳn dễ chịu hơn người bị hại.

Nhìn dáng vẻ của thiếu phu nhân bây giờ thì biết.

Nàng ta vẫn cảm thấy con người thiếu phu nhân không tệ, hơn nữa lòng dạ của thiếu phu nhân không độc, kém rất xa so với người ác mà nàng ta đã gặp phải trước khi được Lộ đại nhân cứu. Người không có lòng độc ác thật sự không nên đi hại người, ngược lại mình là người bị dằn vặt nhất…

Lục Bình dựa ở ngoài cửa ngủ gật.

Lúc Yên Vũ giật mình tỉnh giấc thì nàng ta mới thức tỉnh.

Vỗ vỗ bụi trên người, vội đi vào phòng chính.

Nhìn thấy Yên Vũ ngủ một đêm, thần sắc cũng không khác hôm qua nhiều.

Bây giờ nàng ngay cả ngồi dậy cũng phải cố hết sức.

Đêm qua Tuyên Thiệu nghỉ ngơi ở thư phòng. Trời chưa sáng đã đi.

Phòng bếp chuẩn bị xong đồ ăn sáng, mới bắt đầu bưng vào phòng, Yên Vũ ngửi được mùi liền bắt đầu muốn ói.

Cầm khăn tay xông thuốc che ở trên mũi miệng, hít mấy hơi lớn mùi thuốc, mới coi như khá hơn một chút.

Nhưng nàng lại không dám ăn cái gì nữa.

Buổi sáng sau khi ngồi không lâu nàng lại thiêm thiếp ngủ.

Trong lúc ngủ mơ vẫn cầm lấy tay của Lục Bình, khi chặt khi lỏng, vẫn ngủ không thật ổn.

Lục Bình lo lắng không thôi.

Người không ăn cơm thì không có sức, huống chi bây giờ thiếu phu nhân còn đang mang thai.

Vẫn tiếp tục như vậy thì thế nào cho phải?

Nàng ta nhíu mày nhìn Yên Vũ nằm ở trên giường thỉnh thoảng cau mày, khẽ nói mớ.

Một lúc lâu, thấy thiếu phu nhân dường như ngủ ổn một chút, nàng ta rút tay của mình từ trong tay Yên Vũ ra, cầm góc chăn nhét vào trong tay Yên Vũ.

Đứng dậy rón rén ra khỏi phòng.

Giao cho nha hoàn khác coi chừng ở ngoài cửa.

Nàng ta thì đi thẳng đến chính viện.