Khi màn đêm buông xuống, một chiếc kiệu lớn tám người khiêng vội vã rời cung.
Đi thẳng tới Cao phủ.
Kiệu tám người khiêng vào phủ từ cửa hông. Cao Khôn vội vàng từ trong kiệu bước xuống, đi nhanh về phía hậu viện.
Ở nơi cây cối che lấp trong hậu viện thấp thoáng có ánh đèn lộ ra từ trong nhà ấm trồng hoa.
Cao Khôn lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, mới nhấc chân bước vào nhà ấm trồng hoa.
“Cha nuôi…”
Không ai trả lời, toàn nhà ấm trồng hoa chỉ có cây hoa Ưu đàm mọc lá không nở hoa giương những lá xanh nõn như ngọc bích.
“Mục Thanh Thanh bị phát hiện mang thai nghiệt chủng, khiến hoàng đế nổi giận, bị đổ thuốc phá thai, quẳng vào lãnh cung.” Cao Khôn quay về phía nhà ấm trống hoa vắng vẻ không một tiếng động dường như đang lầm bầm lầu bầu.
Qua một lúc lâu, từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa mới truyền tới một tiếng thở dài đạm nhạt. “Đồ vô dụng…”
“Ý của cha nuôi là, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt, không cần để ý tới sao?” Cao Khôn do dự hỏi một câu.
Nhưng đợi hồi lâu cũng không nghe được trả lời.
Trong lòng hắn có chút bồn chồn, nhấc chân tính rời khỏi nhà ấm trồng hoa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại dè dặt ngẩng đầu hướng về bên trong nói: “Đúng rồi, cha nuôi, thì ra ngày sinh tháng đẻ của Mục Thanh Thanh là giả. Nàng ta là sinh ra vào quỷ tiết ngày mười bốn tháng bảy. Hoàng đế có lẽ là cũng kiêng kỵ điều này nên cuối cùng lòng mới tàn nhẫn.”
Hắn nhớ được ngày mười bốn tháng bảy đối với cha nuôi mà nói là một ngày rất đặc thù.
Hàng năm vào khoảng ngày mười bốn tháng bảy, cha nuôi đều sẽ rời đi mấy ngày.
Quả nhiên, hắn nói xong câu đó không lâu sau chợt nghe có người trả lời từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa: “Sinh ngày mười bốn tháng bảy?”
“Dạ, cha nuôi.” Mặc dù không thấy người, nhưng Cao Khôn vẫn khom người trả lời, thần thái cử chỉ cực kỳ cung kính.
“Bảo đảm mạng của nàng ta, đừng để cho nàng ta chết trong lãnh cung, có lẽ còn hữu dụng.”
Ở chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa, một tiếng thở dài yếu ớt, trong đó tựa như ẩn giấu phiền muộn vô hạn.
Cao Khôn đáp một tiếng, lại đứng một hồi, không nghe thấy bên trong truyền đến phân phó gì khác liền lặng lẽ lui ra khỏi nhà ấm trồng hoa.
Trở ra nhà ấm trồng hoa, mới thở ra một hơi dài. Ngẩng đầu nhìn sao lấp loé trên bầu trời, bao giờ hắn có thể học được toàn bộ bản lĩnh của cha nuôi thì tốt rồi.
Cao Khôn nghĩ như vậy, cất bước đi ra ngoài.
Ngồi lên kiệu lớn tám người khiêng, lắc lư trở về hoàng cung. Hoàn toàn không có băn khoăn hồi hộp như khi tới.
Mục Thanh Thanh chợt thấy trên mặt ấm áp.
Nàng ta chậm rãi mở mắt ra. Trước mặt là một mảnh tối đen như mực, chỉ hơi có chút ánh trăng xuyên qua cửa sổ rách nát rơi vào.
Nàng ta nằm trên mặt đất lạnh như băng, không biết đã ngất đi bao lâu, máu dơ dưới thân đều khô cạn.
Mặt đất dưới thân không được ấm áp, thân thể của nàng ta như là bị đông lạnh như băng.
Nếu không phải người bên cạnh dùng nước ấm lau mặt cho nàng ta, đánh thức nàng ta, nàng ta không biết mình có phải sẽ vẫn nằm ở đây như vậy, nằm đến chết, không thấy được mặt trời của ngày mai.
“Ngươi là ai?” Nàng ta mở miệng, nhưng phát hiện giọng nói của mình đều khàn khàn.
Giọng ca uyển chuyển kia lúc này lại thô ráp khó nghe.
“Nô tỳ là người của Cao công công. Cao công công đang ở bên ngoài.” Cung nữ nhàn nhạt trả lời.
Cung nữ vẫn dùng khăn thấm nước ấm trong thùng gỗ lau cho nàng ta. “Đừng lau, ta sẽ nhanh chóng là người chết, còn làm chuyện này để làm gì?” Mục Thanh Thanh giơ tay lên cản lại động tác của cung nữ.
Ánh trăng ở cửa bỗng tối sầm lại.
Cao Khôn đứng ở cạnh cửa, trên cao nhìn xuống. “Nhanh như vậy đã muốn chết?”
Mục Thanh Thanh nâng mắt nhìn về phía Cao Khôn, thê lương cười một tiếng. “Ta bây giờ còn có thể hy vọng vào cái gì đây?”
“Hy vọng vào cái gì? Hy vọng vào chính ngươi ấy!” Cao Khôn chắp tay sau đít. “Chỉ còn sống thì cuối cùng còn có hi vọng, chết rồi thì cái gì cũng không có.”
Mục Thanh Thanh cười ha ha. Nàng ta là người đã từng chết qua, sao nàng ta lại không rõ đạo lý này.
Nhưng mà hoàng đế tuyệt tình, sai người trút cho nàng ta thuốc phá thai, rồi nhốt nàng ta vào lãnh cung đổ nát thê thảm, không người chăm sóc như vậy. Nói không chừng ngày nào đó nàng ta im hơi lặng tiếng chết ở đây, nàng ta còn có thể hy vọng gì vào bản thân mình? Hy vọng vào trong tuyệt cảnh này lại hé ra một chút hy vọng sống sao?
“Hoàng thượng chỉ nói nhốt ngươi vào lãnh cung, cũng không nói muốn mạng của ngươi, đây không phải là còn có cơ hội sao? Ngươi chỉ cần ở trong lãnh cung nghỉ ngơi dưỡng sức. Trời không có đường cùng, luôn luôn hy vọng có một ngày.”
Cao Khôn khiến Mục Thanh Thanh đang nằm trên đất không chút ý chí muốn sống nào bỗng nhiên đứng lên lại.
Nhưng vì nàng ta quá mức suy yếu, mắt tối sầm, lại muống ngã trở về.
May mà cung nữ bên cạnh nàng ta nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng ta.
“Ha ha.” Cao Khôn thấy phản ứng của nàng ta, hài lòng cười. “Chớ vội, loại chuyện này không vội vàng được. Bây giờ dưỡng thân thể cho tốt mới là quan trọng.”
Mục Thanh Thanh dựa vào tay của cung nữ bên cạnh, cuối cùng cũng ngồi thẳng người, há miệng thở hào hển, giơ ngón tay chỉ xung quanh. “Cao công công, ngươi nhìn chút đi, nơi như thế này muốn cái gì cũng không có. Ta trông cậy vào cái gì để dưỡng thân thể cho tốt?”
Bởi vì Mộc Thanh Thanh bỗng nhiên ngồi dậy, trong cơ thể lại có máu dơ chưa chảy hết chảy ra.
Trong phòng đổ nát bỗng nhiên tràn ngập mùi máu.
Cao Khôn bịt mũi, lui lại hai bước, đứng ở ngoài cửa. “Không phải là còn có ta sao, nhất định sẽ không để cho ngươi đói chết ở chỗ này. Hồng Tiêu là nha hoàn ta mang đến, mấy ngày nay sẽ tới chăm sóc ngươi. Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói cho Hồng Tiêu, bảo nàng ta truyền lại cho ta. Ta có thể giúp ngươi chỉ có nhiêu đây. Những cái khác vẫn phải dựa vào ngươi. Dù sao, mạng của ngươi bây giờ vẫn còn nắm trong tay của mình.”
Cao Khôn nói xong, xoay người rời đi.
“Chờ đã.” Mục Thanh Thanh nhìn một mảng đỏ sậm trên đất. Thân dưới lạnh cóng bầy nhầy thật là khó chịu, trong bụng lại đau từng trận, nàng ta chật vật mở miệng nói. “Có thể cho ta một thùng nước ấm không, ta muốn tắm rửa.”
Giọng của Cao Khôn xa xa truyền đến. “Có thể ngươi vẫn chưa thấy rõ tình cảnh của mình, nơi này là lãnh cung, không phải là Hoa Âm điện.”
Nói xong thì không nghe thấy giọng nói của hắn nữa.
Mục Thanh Thanh khổ sở xoa bụng của mình, bất đắc dĩ ngồi trên đất.
“Nương nương, trên đất lạnh, ngồi lâu không tốt cho thân thể của người.” Hồng Tiêu thấp giọng nói.
“Ta nằm trên mặt đất lâu như vậy cũng không chết không phải sao?” Mục Thanh Thanh tức giận trả lời một câu.
“Dạ, nhưng mấy ngày kế tiếp người chắc chắn sẽ đau bụng khó nhịn, sau này nguyệt tín cũng có thể đau đớn.” Hồng Tiêu lãnh đạm trả lời.
Trước kia chưa bao giờ có cung nữ nào dám ở trước mặt nàng ta nói chuyện không khách khí như vậy.
Mục Thanh Thanh quay đầu lại, trừng Hồng Tiêu.
Từ ngày nàng ta tiến cung, tất cả mọi người trong cung đều khách khách khí khí với nàng ta, ai thấy nàng ta mà không phải mặt mày tươi cười đón chào?
Hồng Tiêu chỉ cúi đầu, thấm nước trong thùng gỗ, làm như không thấy ánh mắt trừng của nàng ta.
“Nước lạnh rồi.” Thanh Thanh rốt cuộc đè vai của Hồng Tiêu, từ dưới đất đứng lên.
“Nương nương chịu một chút đi, đợi hồi nữa chỉ sẽ lạnh hơn.”
…
Hiền phi quang vinh được cưng chiều tột đỉnh ngày xưa, hãm hại hoàng hậu không được, trong phút chốc đã bị biếm vào lãnh cung.
Phi tần trong cung lại lần nữa cả ngày không tiếng động, giống như có nhận thức mới đối với hoàng hậu vô cùng mềm yếu dễ bắt nạt.
Ngay cả phi tử mỗi ngày đến thỉnh an hoàng hậu cũng cung kính nhiều hơn so với ngày thường.
Hoàng hậu ngược lại không có thay đổi lớn, vẫn hoà hoà khí khí như cũ, đối với ai cũng mặt mày vui vẻ đón chào.
Trái lại, hoàng đế liên tiếp mấy ngày cũng không chiêu hạnh phi tần nào cả.
Mỗi khi hoàng hôn buông xuống liền chỉ dẫn theo thái giám thiếp thân đi dạo một chút ở bên ngoài Hoa Âm cung, thỉnh thoảng dừng bước, tựa như đang nhớ lại cảnh ông ta và Mục Thanh Thanh đã từng tay nắm tay ở đây.
Tang thương lặng lẽ hiện lên long nhan.
Chúng phi hậu cung đều lo lắng không thôi. Cũng may có tân tấn đạo trưởng – Huyền Cơ Tử – khuyên hoàng đế, hoàng đế mới coi như là tốt hơn nhiều.
Cuối cùng cũng ra lệnh cho Cao Khôn dọn dẹp tất cả vật Hiền phi đã dùng qua, tất cả vật trưng bày trong Hoa Âm cung. Việc này coi như rõ ràng.
Lúc Cao Khôn dẫn người đi thu dọn trước.
Chợt thấy một bóng người thoáng qua từ sau cửa sổ.
Cao Khôn bình tĩnh sai người tiếp tục thu dọn, mình thì lặng lẽ ra khỏi tẩm điện.
Đi tới sau điện, không thấy bóng người.
Chợt có một người từ trên nhánh cây cao nhanh nhẹn nhảy xuống, bịt miệng của hắn.
Cao Khôn giơ tay lên bắt lấy cổ tay của người nọ, toàn thân nẩy lên, đánh một chưởng về phía ngực của người nọ.
Nội lực được dồn vào một chưởng khó khăn lắm mới dừng lại trước ngực của người nọ. “Là ngươi?”
Người nọ chăm chú nhìn hắn. “Mục Thanh Thanh ở đâu?”
Cao Khôn thu tay lại, cười. “Thất sủng rồi, ngươi không biết sao?”
“Vậy đứa bé trong bụng của nàng thì sao?” Người nọ lạnh lùng hỏi.
Cao Khôn nhíu nhíu mày. “Xảy rồi.”
“Cái gì?!” Người nọ giơ tay lên, một quyền đánh vào trên cây long não thô to.
Chỉ nghe cây long não răng rắc— vang lên vài tiếng.
Cao Khôn lo lắng ngẩng đầu nhìn cây long não, rồi nhìn tay của người nọ một chút, cau mày nói: “Ngươi không thật sự động tâm với nàng ta chứ?”
Người nọ lạnh lùng nhìn Cao Khôn. “Sao ngươi không bảo vệ nàng?”
Cao Khôn đảo đảo mắt. “Lúc xảy ra chuyện ta không có đang làm nhiệm vụ, cho dù ta đang làm nhiệm vụ, hoàng thượng hạ chỉ, ta còn có thể kháng chỉ hay sao?”
Người nọ siết chặt nắm tay. Cao Khôn nhìn chăm chú quả đấm của hắn, chỉ sợ một quyền này hắn không đấm về phía cây mà đấm ngược về phía mình.
“Được rồi, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Còn là phụ nữ hoàng đế đã dùng qua, trong lòng còn băn khoăn người khác. Ngươi nhớ mong nàng ta làm chi?” Cao Khôn giơ tay lên vỗ vỗ vai hắn. “Dù là con đã không còn, sau này cũng sẽ có nhiều mà. Bây giờ ban ngày, ngươi xâm nhập vào cung làm cái gì? Còn không nhanh đi ra ngoài?”
Người nọ hừ lạnh một tiếng, vung mở cánh tay của Cao Khôn, tung người nhảy lên nóc nhà.
Trong nháy mắt, nhún người nhảy mấy cái, không còn tung tích.
Cao Khôn nhìn hướng hắn rời đi, sờ sờ cằm không có râu của mình, trên mặt lộ ra vẻ cười như không cười. “Có chút ý nghĩa…”
Mấy ngày nay Yên Vũ tựa như cũng có chút rầu rĩ không vui.
Lúc đang cùng Tuyên Thiệu dùng bữa tối thì tư tưởng cũng khá không tập trung.
Tuyên Thiệu buông đũa xuống, thấy nàng vẫn cầm đũa, hột cơm gắp được cũng đều rớt trở lại trong chén, thật giống như không nhận thức được, hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Tuyên Thiệu giơ tay lên, bắt lấy đôi đũa trong tay nàng, phất tay kêu người dọn cơm nước xuống.
“Đi thôi, theo ta đi ở trong sân một chút.” Tuyên Thiệu dắt tay nàng, nói.
Yên Vũ gật đầu, đứng dậy cùng hắn ra khỏi phòng.
Gió đêm hơi lạnh, mùi thơm hoa quế bị thổi tản ra trong không khí, thấm vào ruột gan.
Yên Vũ nhìn con đường đá dưới chân, trong tai nghe tiếng kêu của các loại côn trùng, gió lùa qua lá cây, tiếng người xa xa. Trong lòng lại có loại cảm thụ không nói ra được.
“Nàng đang hổ thẹn với nàng ta sao?” Tuyên Thiệu nắm tay nàng, hỏi khẽ ở bên tai nàng.
Yên Vũ ngẩn ra, lắc đầu. “Nàng ta rơi vào hôm nay là tự làm tự chịu, cho dù không có thiếp nàng ta cũng sẽ không có kết cục tốt. Thiếp chỉ là… Đứa bé trong bụng nàng ta rốt cuộc là vô tội, vẫn không có cơ hội đi tới thế giới này, đã bị mưu tính đi mạng sống… Nói như thế nào thì cũng là một cái mạng…”
Yên Vũ thở dài một tiếng. “Nhưng thiếp biết, nếu một lần nữa thiếp vẫn sẽ trợ giúp hoàng hậu. Chàng nói xem, con người có phải rất mâu thuẫn? Rõ ràng…”
Yên Vũ bỗng nhiên dừng nói, tập trung tinh thần lắng tai nghe về phía một hướng khác.
Tuyên Thiệu nhìn ra sắc mặt của nàng khác đi, cũng không hỏi tới, chỉ theo nàng nín thở lắng nghe.
Hắn chỉ nghe được tiếng nước róc rách ở gần, gió qua lá cây kêu xào xạt, cũng không nghe được tiếng động lạ nào khác.
“Có người lặng lẽ tới gần, hình như tới không có ý tốt.” Đầu chân mày Yên Vũ cau lại, nói với Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu gật đầu, khẽ huýt sáo một tiếng, giống như là tiếng kêu chiêm chiếp của sơn ca.
Yên Vũ nghe được huýt sáo ở phía sau, trong bóng tối có người sột soạt tới gần.
“Không cần phải lo lắng, Tuyên phủ há để cho người ngoài muốn tới thì tới.” Tuyên Thiệu cầm tay nàng.
Hai người hướng về phía trước, đi vào ngồi xuống trong đình nghỉ mát.
Yên Vũ vẫn tập trung tinh thần lắng nghe.
Tuyên Thiệu lại ung dung bình tĩnh, không hề để ở trong lòng người đang đêm xông vào Tuyên phủ.
Bỗng nhiên ánh sáng lạnh chợt loé.
Một thanh trường kiếm ánh lên ánh trăng, ánh kiếm lạnh như băng thoảng qua mắt Tuyên Thiệu.
Yên Vũ và Tuyên Thiệu đều nhìn về phía ánh kiếm kia.
Một người khôi ngô toàn thân hắc y, bừng bừng tiến lên, trường kiếm nhắm thẳng vào Tuyên Thiệu.
Yên Vũ không nhịn được căng thẳng trong lòng.
Tuyên Thiệu nắm tay nàng, ngồi không nhúc nhích.
Trong sân yên tĩnh, ánh trăng yên bình, ánh bạc rơi vào trên nước chảy cách đó không xa, sáng lấp lánh.
Hắc y nhân kia vẫn chưa thể tới gần Tuyên Thiệu.
Bỗng nhiên trong bóng tối chuồn ra mấy người, bao vây hắc y nhân ở giữa.
Hắc y nhân muốn vùng thoát khỏi mấy người đó để đến gần Tuyên Thiệu.
Nhưng mấy người đó vây hắn thật chặt, hắn trước sau không thể thoát ra được.
“Người tới là ai?” Tuyên Thiệu nhàn nhạt hỏi, tựa như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tình hình căng thẳng trước mặt.
Yên Vũ nắm thật chặt tay áo của Tuyên Thiệu.
Nàng là người thường, dưới đao quang kiếm ảnh cũng chỉ có thể thấy đánh đấm tưng bừng.
Người nọ nghe thấy câu hỏi của Tuyên Thiệu, cũng không trả lời, nhưng chiêu thức càng phát ra tàn độc.
“Bắt sống hắn!” Tuyên Thiệu ra lệnh.
Mấy người bao vây người nọ tựa như phối hợp biến đổi hình trận, khiến người nọ bị nhốt thật chặt. Từng chiêu tàn độc nhưng vẫn không cách nào phá phòng tuyến của mấy người.
Hắc y nhân kia bỗng nhưng nảy người lên, trường kiếm di chuyển uốn lượn, trong nháy mắt trên không trung xuất hiện kiếm hoa bén nhọn, kiếm khí bén nhọn đánh vào trên người mấy người đang bao vây.
Mấy người kia nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, lui hai bước.
Nhưng nhanh chóng phục hồi trận hình, cũng không để hắn trống thoát.
Yên Vũ lại chợt thấy Tuyên Thiệu nắm tay nàng, bỗng nhiên gia tăng vài phần sức lực.
Nàng nâng mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn hơi nheo lại, càng nghe được nhịp tim trong lồng ngực hắn cũng đột nhiên tăng nhanh vài phần.
Từ khi hắc y nhân kia xuất hiện, hắn vẫn luôn hết sực lạnh nhạt.
Tại sao sau khi người đó xuất một chiêu thì hắn bỗng nhiên dáng vẻ khác thường?
Nhìn thấy mấy người kia sắp vây bắt sống được hắc y nhân.
Bỗng nhiên tiếng xé gió chợt đến. Tuyên Thiệu bảo vệ Yên Vũ, nhún người bay vút về phía sau.
Mấy viên ám khí bằng bạc lóng lánh ghim vào nơi hai người vừa mới đứng.
Yên Vũ giương mắt nhìn lại, thấy một áo choàng mũ đỏ cực lớn giống như từ trên trời giáng xuống. Dưỡi mũ trùm thật to là một mảnh tối đen.
“Là hắn! Toàn Cơ chủ!” Yên Vũ nhịn không được cả kinh nói.
Nhưng thấy người mặc áo choàng mũ vẫn chưa tiến lên quấn lấy Tuyên Thiệu đấu, chỉ dùng ám khí ép ra mấy người thị vệ của Tuyên gia đang bao vây hắc y nhân.
Nắm lấy hắc y nhân liền nhún người nhảy lên.
“Đuổi theo!” Thị vệ của Tuyên gia nhún người đuổi theo.
Nhưng Tuyên Thiệu chỉ nhìn phương hướng hai người biến mất, yên lặng xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
“Tướng công, tướng công, chàng làm sao vậy?” Yên Vũ lấy tay quơ quơ ở trước mặt hắn.
Lúc này Tuyên Thiệu mới chợt như giật mình bừng tỉnh, nhìn mặt của nàng.
Yên Vũ phát hiện trên mặt hắn lại có ngạc nhiên cùng hoảng hốt nàng chưa từng thấy qua.
Hắn đây là sao thế?
Tuyên Thiệu chậm rãi thở ra một hơi, rốt cuộc khôi phục lại lãnh đạm thường ngày.
Nàng luôn cho rằng hắn là người thái sơn sập trước mắt cũng có thể bất động. Vẻ mặt vừa rồi, thật sự là hắn sẽ sao?
Có chuyện gì hắn giấu ở sâu trong nội tâm mà mình không biết sao?