Yên Vũ Xuân Phong Tẫn Dư Hoan

Chương 14: Cùng chàng đêm nay ta túy lúy*




Ngọc Khanh Thư đá giày rồi cũng tháo cả của Dương Hoành Tu, sau đó nằm trên người hắn, một tay chống bên tai hắn, hôn khẽ hết cái này đến cái khác lên môi hắn, một tay cởi vạt áo hắn.

Tay vừa cởi xong nút áo được thắt chặt đã mò vào trong y phục Dương Hoành Tu tìm kiếm, ve vuốt dần xuống dưới. Dương Hoành Tu không chịu nổi ngăn tay y lại.

“Ta thiếu chút nữa thì quên, nếu ngày thường ngươi hay ra vào Ngọc Lan Hương đến vậy, sao có thể không thuần thục thế?” Dương Hoành Tu vươn tay vuốt ve gò má Ngọc Khanh Thư, sắc mặt thoáng chút giận hờn.

Ngọc Khanh Thư ha ha cười, quay đầu nhìn quanh quất, “Một khắc đêm xuân, hừm, đáng giá ngàn vàng, Hoành Tu, hôm nay thoạt nhìn ngươi vô cùng đáng yêu…”

Dương Hoành Tu vuốt má Ngọc Khanh Thư rồi kéo đến trước mắt mình, hôn lên đôi môi nói tới nói lui cũng không chịu nói vào trọng điểm. Ngọc Khanh Thư tránh mãi vẫn không tránh nổi thì sốt ruột, kêu ưm ưm phản đối. Dương Hoành Tu buông ra, chống tay ngồi dậy. Ngọc Khanh Thư ngồi trên người hắn, lau miệng, vừa lột nốt y phục mới cởi được một nửa của Dương Hoành Tu ra vừa nói, “Để ta làm!”

“Ngươi cũng thế này với Y Y cô nương sao?” Dương Hoành Tu không chịu phối hợp, chống nửa người lên nhíu mày hỏi.

“Không đâu,” Ngọc Khanh Thư không suy nghĩ chút gì đã mở miệng, “Y Y nào có vóc người lớn như ngươi, người ta môi anh đào, eo như liễu—” nói một hồi mới nhận ra mình đang nói cái gì, tiếng nói lập tức ngưng bặt.

Vẻ mặt Dương Hoành Tu mười phần không hài lòng, tay Ngọc Khanh Thư vẫn còn nắm y phục của hắn, không biết phải làm sao mới tốt.

“Lại đây hôn ta.” Dương Hoành Tu tốt bụng nhắc nhở.

Ngọc Khanh Thư vươn đầu tới trước mặt hắn, đè vai hắn xuống, khẽ khàng hôn một cái.

Dương Hoành Tu nghiêng người về trước, Ngọc Khanh Thư cả người không vững hoảng loạn ôm lấy cổ Dương Hoành Tu, Dương Hoành Tu nhân thế giữ lấy đầu y, làm nụ hôn sâu hơn.

Môi lưỡi quấn quít triền miên.

Ngọc Khanh Thư bị hôn đến mức chóng mặt, chợt phát hiện tay Dương Hoành Tu đang mò tới cổ áo mình thì đầu óc thoáng cái tỉnh táo, cả kinh kêu lên, “Đừng——“

‘Roẹt’ một tiếng, áo ngoài làm bằng tơ lụa hảo hạng của y bị xé toạc.

Tên đầu sỏ cầm vải đã rách thờ ơ ném xuống mặt đất.

“Đây là bộ đồ ta thích nhất.” Ngọc Khanh Thư rầu rĩ, “Ngươi sao lại thích xé y phục như thế? Cởi cẩn thận không được sao? Vân cẩm lần trước ta còn chưa tính nợ với ngươi đâu!”

“Nhưng trong lòng ta có lửa.” Dương Hoành Tu cúi đầu cởi thắt lưng của Ngọc Khanh Thư.

“Ta nào có hạ độc ngươi, ngươi có lửa chỗ nào?” Ngọc Khanh Thư không hiểu nhưng vẫn kiểm tra độ ấm của cái trán Dương Hoành Tu— hẳn là bình thường.

Dương Hoành Tu cởi đai lưng Ngọc Khanh Thư, bắt y nhìn về phía mình, “Y Y cô nương của ngươi làm thế nào?”

Y Y? Ngọc Khanh Thư thấy sợ hãi bởi cơn giận không thèm che giấu trong ánh mắt của Dương Hoành Tu, không khỏi sửng sốt lui về sau. Dương Hoành Tu gập đầu gối, đỡ lấy sau lưng Ngọc Khanh Thư không để y lùi nữa.

“Hoành Tu…”

“Y Y cô nương của ngươi hẳn không thể làm như thế này được?” Dương Hoành Tu dẫn tay Ngọc Khanh Thư sờ xuống dưới y phục của mình.

Đang thầm nghĩ sao người này cứ bám lấy Y Y không tha, bỗng nhiên lại ý thức được nơi mình đang chạm là nơi nào, Ngọc Khanh Thư thoắt cái hồng thấu cả mặt, nhìn chằm chằm vào cái nơi tay đang động đến, liếm môi một cái.

Sau một khắc, đầu bị người ta kéo xuống, nụ hôn vừa dịu dàng lại vừa ngang ngược chặn đứng mọi thanh âm còn chưa kịp phát ra, nhẹ nhàng liếm láp khắp khoang miệng y, không mảy may cho y né tránh.

Y phục đã cởi sạch sẽ, bàn tay thô ráp mà ấm áp chạy dọc sống lưng, áp y vào sát lồng ngực người trước mặt.

“Ưm—” Trong nháy mắt khi ngón tay dính chất lỏng đâm vào thân thể, Ngọc Khanh Thư khó chịu hừ nhẹ một tiếng. Y cắn răng, cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập khiến y nhớ đến cái cảnh ngộ bi thảm lần trước. Y lập tức rụt đầu, ôm cổ Dương Hoành Tu, trốn ở hõm vai đối phương, không dám động đậy.

Nhận thấy Ngọc Khanh Thư quá mức căng thẳng, Dương Hoành Tu rút tay ra, thoáng nghiêng đầu hôn khẽ sau tai y.

“Đừng sợ.” Dương Hoành Tu êm dịu lại chắc chắn nói nhỏ bên tai Ngọc Khanh Thư.

“Ta—” Trong đầu Ngọc Khanh Thư còn đang suy nghĩ có nên làm một lần giãy giụa cuối cùng hay không, lời kế tiếp lại vô thức nuốt vào lòng. Dương Hoành Tu dùng tay trái cố định hông y, tay phải đưa đến giữa hai chân y, cầm lấy nơi quan trọng vốn định sử dụng của y, nhẹ nhàng mà từ tốn vuốt ve trên dưới.

Ngọc Khanh Thư chẳng mấy chốc đã cảm thấy buồn bực vì hành động không nóng không lạnh của Dương Hoành Tu, “Ngươi… nhanh lên một chút…”

“Cái gì?” Tiếng nói Dương Hoành Tu đã lẫn tiếng cười.

“Là… nhanh lên một chút…” Ngọc Khanh Thư cầm lấy cánh tay hắn, cọ cọ hõm vai hắn.

Dương Hoành Tu không trêu y nữa, tận lực hầu hạ như y mong muốn.

Hô hấp ngày càng gấp gáp, bàn tay ở phía dưới Ngọc Khanh Thư cũng ngày càng dùng lực, cuối cùng, sau một tiếng rên khẽ, y tiết ra trong tay Dương Hoành Tu.

Ngọc Khanh Thư ngửa mặt đờ đẫn nằm trên giường, hơi thở dần dần chậm lại. Dương Hoành Tu lau sạch tay xong mới phát hiện ra có một vết cắn tròn trên môi Ngọc Khanh Thư.

Dương Hoành Tu bất đắc dĩ cười cười, tay áp lên má Ngọc Khanh Thư, ngón tay vuốt khẽ bên môi y rồi dò vào trong miệng.

Ngọc Khanh Thư đầu óc trống rỗng vô thức cúi đầu liếm ngón tay Dương Hoành Tu đang đưa vào miệng mình, từ ngón tay liếm tới lòng bàn tay, từ lòng bàn tay liếm tới cánh tay.

“Tử Hề…” Dương Hoành Tu không nén nổi gọi khẽ bên tai Ngọc Khanh Thư.

Ánh mắt mơ màng, Ngọc Khanh Thư lầm bầm nói hai tiếng, tùy ý để Dương Hoành Tu tách hai chân mình ra, nâng thắt lưng lên, thong thả mà cương quyết tiến vào.

“… Đau…” Ngọc Khanh Thư nhỏ giọng nói, túm y phục bên người lên nhét vào miệng.

Dương Hoành Tu thở gấp, cố nén dục vọng, vừa chậm rãi vận động vừa vuốt ve nơi hai người kết hợp, đợi đến tận khi Ngọc Khanh Thư thích ứng được, không cắn y phục nữa mới thôi.

Tay Dương Hoành Tu mười ngón giao nhau cùng tay Ngọc Khanh Thư. Hắn nghiêng người về trước, giữ ở hai bên phía trên đỉnh đầu Ngọc Khanh Thư, tần suất động tác nhanh dần.

Toàn thân Ngọc Khanh Thư bị người ta quản chế, ngoài tiếp nhận và chịu đựng thì chẳng thể làm được gì khác. Theo những va chạm càng lúc càng mãnh liệt, tiếng rên rỉ vụn vỡ đứt quãng tràn ra từ miệng, tiếng không thành tiếng, điệu không thành điệu. Y cảm thấy dường như Dương Hoành Tu đốt lên trong người mình một đóm lửa bừng bừng cháy, bắt đầu lan tràn khắp nơi.

“Tử Hề… ở bên ta đi…” Tiếng Dương Hoành Tu vang lên bên tai, “Kiếp này chỉ cùng một mình ta sống tới bạc đầu, có được hay không?”

Không được… Chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong đầu ra sức cự tuyệt, thế nhưng y lại không cách nào nói nên lời.

“Có được không?” Dương Hoành Tu rì rầm lặp lại cùng một vấn đề.

Một chữ ‘được’ muốn thốt ra, Ngọc Khanh Thư cắn môi, giãy giụa tránh khỏi ràng buộc trên cánh tay, hai tay duỗi ra kéo Dương Hoành Tu về phía mình, để hắn càng ở sâu trong cơ thể mình.

“Tử Hề, nói ‘ừ’ đi…” Phía dưới Dương Hoành Tu vẫn không ngừng luật động, trước sau như một nếu không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Hơi thở ấm áp và thanh âm mê hoặc tràn vào trong óc, từng tấc từng tấc thiêu đốt tâm tư của y thành tro bụi, chút lý trí cuối cùng cũng tan biến. Hốc mắt thấm ướt, đường nhìn mơ hồ, Ngọc Khanh Thư thở hổn hển ôm chặt lấy lưng Dương Hoành Tu mà nói, “Được.”

Sau một phen mây mưa rồi tắm rửa, Ngọc Khanh Thư vùi mình trong chăn, không muốn động đậy.

“Khó chịu sao? Có cần bôi thuốc không?” Dương Hoành Tu lấy một chiếc bình nhỏ màu xanh lá trong ngăn kéo ra, đặt tới cạnh gối đầu.

Ngọc Khanh Thư giương mắt nhìn, chỉ chỉ đống y phục của mình, “Ta cũng có, Y— một người bạn cho.”

Dương Hoành Tu cầm cái bình ngắm nghía mấy lượt, nghiêng người ngồi bên giường, cúi mình hỏi bên tai Ngọc Khanh Thư, “Không phải đã nói về sau không được tới Ngọc Lan Hương sao, sao còn chạy tới đó?”

“Có chuyện nghiêm túc.” Ngọc Khanh Thư rụt đầu vào chăn, buồn bực trả lời.

“Nói đến chuyện nghiêm túc, ta vừa hỏi ngươi ‘có được hay không’, ngươi nói hơn mười lần ‘được’, có nhớ không?”

“Không tính.” Ngọc Khanh Thư cự tuyệt thừa nhận một cách dứt khoát.

“Vậy chúng ta lại một lần nữa?” Dương Hoành Tu tiến tới hôn một cái bên tóc mai y.

Ngọc Khanh Thư lộ nửa cái đầu ra, bắt đầu cắn góc chăn, “Được thì để cho ta làm.”

“Giờ sao?” Dương Hoành Tu buồn cười kéo góc chăn trong miệng Ngọc Khanh Thư ra, không tính toán cái chuyện có nói ‘được’ hay không này với y nữa, vén chăn lên chui vào.

“Ta mệt rồi, ngày mai nói tiếp.” Ngọc Khanh Thư trở mình, đưa lưng ra cho Dương Hoành Tu.

Dương Hoành Tu cũng không để ý, bao bọc y từ phía sau, “Mệt đến vậy sao? Tử Hề, ngươi thực sự không thể cứ chơi bời ở ngoài thế nữa.”

Ngọc Khanh Thư đưa lưng về phía Dương Hoành Tu nhưng cái mặt dày cũng đã đỏ lên, giả vờ như không nghe thấy.

Dương Hoành Tu bỗng nhiên lại hỏi, “Cái tên Hình bộ Lý Thượng thư kia là ai vậy?”

“Lý đại nhân?” Ngọc Khanh Thư quay đầu nhìn Dương Hoành Tu, “Lý đại nhân thế nào?”

“Không có gì, không thể nói sao?” Dương Hoành Tu né tránh ánh mắt y.

Ngọc Khanh Thư khó hiểu hỏi, “Đương nhiên là có thể. Ta và Lý đại nhân vào triều cùng một thời điểm, lúc đó, ta là Lễ bộ Thị lang, hắn làm một chức quan nhỏ bình thường trong Hình bộ, thế nhưng bây giờ ta vẫn là Lễ bộ Thị lang, hắn lại đã thành Hình bộ Thượng thư, cho nên hắn hẳn là một người rất lợi hại.”

“… Hết rồi?”

“Hết rồi, ta chỉ biết những chuyện này. Lý đại nhân gây phiền phức cho ngươi ư?”

“Không.”

“Vậy thì có việc gì?”

“Không có chuyện gì cả, ngủ đi.”

Dương Hoành Tu vừa dứt lời đã nhắm mắt lại, Ngọc Khanh Thư hoàn toàn không rõ tình hình là thế nào, đành phải buông tha.

*Bài thơ Kim lũ khúc, tác giả Tặng Lương Phần