Yên Vũ Lầu

Chương 46: Đã không kịp nữa rồi




Phủ Tam Hoàng Tử, Mộ Nghiêu nhìn tình báo trên bàn, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Cuối cùng Lý Hiển Duy cũng đến rồi. Còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn ta.

“Điện hạ, thế tử đi Lý viên, có khi nào xảy ra chuyện rồi không?”

Bên cạnh có một người nhìn có vẻ như là một thư đồng lên tiếng nhắc nhở.

Mộ Nghiêu nghe vậy thì gương mặt hơi ngây ra, sau đó lập tức đứng bật dậy.

Nhưng chỉ một giây sau, Mộ Nghiêu đã trở về chỗ ngồi của mình, vẻ mặt trở nên âm trầm.

Đã không kịp nữa rồi.

Bây giờ chỉ hy vọng biểu đệ ngu ngốc của hắn ta không chọc giận gì trưởng tử Lý gia.

Tên Lý Hiển Duy kia là một kẻ điên.

Hắn ta thân là hoàng tử còn bị Lý Hiển Duy đánh cho một trận chứ đừng nói chỉ một thế tử Tuyên Võ Vương.

Mà việc này cũng là biểu đệ của hắn ta đuối lý, trước khi Lý gia và Hoàng Thất có thể trở mặt với nhau thì không thể làm khó Lý gia.

Bởi vậy Trần Dật Phi mà bị đánh ở Lý phủ thì cũng không làm được gì.

Tên biểu đệ ngốc đó mà muốn báo thù thì cũng chỉ có thể tự mà đi giải quyết.

Phủ Tuyên Võ Vương, dưới ánh mắt đầy kinh hãi của mọi người, Trần Dật Phi lê lết cái thân xác tàn tạ vào trong, vẻ mặt đầy oán giận, hùng hổ xông vào thư phòng.

“Phụ vương, con muốn hắn chết! Con muốn hắn phải chết!”

Trần Dật Phi nhìn nam tử trong thư phòng, không kiềm chế được cơn tức mà nói.

Tuyên Võ Vương ngẩng đầu, nhìn thấy trưởng tử tự tiện xông vào thư phòng thì chỉ chậm rãi nói: “Ra ngoài.”

“Phụ vương!” Trần Dật Phi tức giận hét lên. “Ra ngoài!” Tuyên Võ Vương liếc mắt, quát.

Trần Dật Phi chấn động, lúc này mới ý thức được ở trong thư phòng còn có một nữ tử nữa.

Nữ tử này rất xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, dung mạo diễm lệ, đôi môi đỏ thắm, tóc dài ngang lưng, nhìn là thấy có tướng hồng nhan họa thủy.

Sau khi Trần Dật Phi nhìn thấy dung mạo của nữ tử đó, hẳn ta không lộ ra vẻ si mê như thường ngày mà lại rùng mình một cái, lộ ra vẻ hoảng sợ, lảo đảo chạy ra ngoài.

La Sát vương, Đào Yêu Yêu!

Sao nữ tử điên này lại ở đây?

Trần Dật Phi có ám ảnh tâm lý rất lớn với nữ tử này.

Bởi vì lúc đầu hắn ta không biết được thân phận La Sát của nàng ta nên đã đưa người đến buông lời chọc ghẹo, sau đó hắn ta đã phải trơ mắt nhìn ả điên đó móc hết tim những người mà hẳn ta đưa đến.

Đời này hẳn ta khó mà quên được cảnh tượng đẫm máu đó.

“Hình như thế tự rất sợ ta thì phải.” Trong thư phòng, Đào Yêu Yêu nhìn theo bóng lưng cuống cuồng của thế tử Tuyên Võ Vương, khóe miệng khế cong lên, nhẹ giọng nói.

“Nổi danh khắp thiên hạ là La Sát Vương, khuyển tử kính nể cũng là lẽ đương nhiên” Tuyên Võ Vương bình tĩnh đáp.

Nữ tử này cũng là một trong mười Võ Vương như ông ta, mặc dù là nữ tử nhưng không ai dám chọc vào, nhìn nàng ta miệng cười La Sát nhưng tâm thì như rằn độc.

“Nhìn dáng vẻ của thế tử có vẻ là đã chịu không ít uất ức, chắc trưởng tử Lý gia kia không phải là hạng người nhân từ gì rồi” Đào Yêu Yêu mỉm cười nói.

“Đấy là chuyện của tiểu bối, hắn tự đi mà giải quyết. La Sát Vương, chúng ta tiếp tục nói chính sự đi” Tuyên Võ Vương thấp giọng nói.

“Không nói nữa, bị lệnh lang cắt ngang vậy, thực sự không còn hứng nói nữa, hôm khác nói tiếp.”

Đào Yêu Yêu tùy ý nói một câu, sau đấy lười biếng vươn eo rời khỏi thư phòng.

Tuyên Võ Vương nhìn bóng lưng rời đi kia, vẻ mặt trở nên âmu.

La Sát Nữ này chẳng xem ông ta ra gì. “Phụ vương.”

Ngoài thư phòng, Trần Dật Phi thấy La Sát Vương rời khỏi thì lại bước vào, tủi thân nói: “Cha phải làm chủ cho conl”