"Ừm... Có thể, ngươi đi về trước đi, ta sẽ mau sớm sắp xếp. Không lâu sau nữa, ngươi sẽ có thể tự do đi lại ở Đại Thương." Lý Hiển Duy toét miệng cười nói.
"Hy vọng ngươi nói sự thật."
Doãn Khuông hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lý Hiển Duy cũng khoát tay một cái, bước ra khỏi núi rừng.
Nắng chiều buông xuống đẳng tây, bên ngoài thành Du Châu có một người cưỡi ngựa chạy như điên, mười dặm phía
sau cát bụi tung bay.
Vừa đúng lúc, ngay một giây trước khi cửa thành đóng lại, Lý Hiển Duy đã kịp chạy về.
Sau khi trở lại Lý phủ, chuyện thứ nhất Lý Hiển Duy làm chính là viết thư cho Lý Khánh Chi.
Chuyện của Doãn Khuông phải xử lý thật tốt, nếu sau này hẳn phải đến Đô Thành thật thì người này rất quan trọng đối với hắn.
Hắn không yên tâm giao việc này cho những người khác, chỉ có mời Nhị ca hỗ trợ mới được.
Mặc dù Nhị ca và hắn không quá thân nhau, nhưng đó là người hắn tín nhiệm nhất.
Lý Hiển Duy viết xong thư, rất nhanh, một con bồ câu đưa thư bay ra từ hậu viện Lý phủ bay về phía đông.
Hai ngày sau, Đô Thành của Đại Thương, trong cảnh vật tươi đẹp của đài ngắm hoa bên sông, tầng ba, một nữ tử áo đỏ đi tới, cầm mật thư trong tay giao cho nam nhân trong phòng.
"Lầu chủ, có mật thư từ thành Du Châu" Nữ tử áo đỏ mở miệng nói.
Bên trong căn phòng, một người trẻ tuổi mặc quần áo rộng màu xám bạc nhận lấy tin, sau khi mở ra, thấy chữ viết trong thư thì vẻ mặt lập tức nghiêm lại.
Thư của Tam đệ.
Dưới ánh nến, Lý Khánh Chi nhìn nội dung trong thư, đôi mắt hơi nheo lại.
Đọc tin xong, Lý Khánh Chi cầm mật thư trong tay đốt bỏ trên ánh nến, mở miệng nói: "Hồng Chúc."
"Lầu chủ!" Nữ tử áo đỏ cung kính hành lễ.
"Ngươi trở về thành Du Châu một chuyến, mọi chuyện đều nghe theo lời Tam công tử."
Nói xong, Lý Khánh Chỉ nhìn về phía chiếc bàn cách đó không xa, hắn đi lên trước, cầm qua một cái hộp gỗ dài hơn ba thước, nói: "Giao chuôi kiếm Thuần Quân này cho hẳn ta luôn."
"Vâng, lầu chủ!"
Nữ tử áo đỏ cung kính nhận lệnh, tiến lên nhận lấy hộp kiếm, xoay người rời đi.
Tờ mờ sáng, bên ngoài cửa tây của Đô Thành, Hồng Chúc cưỡi ngựa chiến, ngàn dặm bôn ba chạy về hướng thành Du Châu.
Hậu viện Lý phủ, liên tiếp năm ngày cũng Lý Hiển Duy không ra khỏi Lý phủ, vẫn luôn ở trong phủ luyện kiếm.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là Doãn Khuông đã nghe lời hắn, hắn cũng ngại đi tìm người gây phiền toái.
Ngày thứ sáu, vừa hừng đông, ở bên ngoài cửa đông thành Du Châu có một con ngựa chiến chạy như điên tới, trên lưng ngựa là một nữ tử áo đỏ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất bức người.
Không lâu sau, Hồng Chúc đã đến Lý phủ.
Lý Hiển Duy nghe được tin tức, lập tức đi ra hậu viện nghênh đón.
"Hồng Chúc tỷ"
Thấy người tới, Lý Hiển Duy lập tức phát huy ưu điểm miệng ngọt không biết xấu hổ, cười nói: "Tỷ đi đường cực khổ rồi"
"Tam công tử."
Hồng Chúc hành lễ, nhẹ giọng nói: "Lầu chủ phái thuộc hạ
tới, nghe theo mệnh lệnh Tam công tử."
"Nói mệnh lệnh thì hơi khách khí quá rồi."
Lý Hiển Duy cười đầy vẻ ngây ngô vô hại: "Ta mời Hồng Chúc tỷ tới là muốn nhờ Hồng Chúc tỷ chút chuyện."
"Tam công tử có gì phân phó, thuộc hạ nhất định dốc hết sức tương trợ."
Nói xong, Hồng Chúc cầm một hộp kiếm dài hơn ba thước ra từ sau lưng đưa cho hắn, nói: "Đây là kiếm mà lầu chủ bảo thuộc hạ giao cho Tam công tử."
"Kiếm?"
Lý Hiển Duy nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, đồ Nhị ca đưa, nhất định sẽ không tầm thường.
Hản đã lấy được khối đá kia từ Doãn Khuông, tạm thời vẫn còn chưa tìm được kiếm, hắn còn đang rầu rĩ nghĩ xem làm sao đi làm một thanh kiếm thích hợp, bởi hẳn cũng không thể cầm kiếm Thanh Sương của lão Tân đi được.
Dĩ nhiên, chủ yếu là do không dám.
Lý Hiển Duy nhận lấy hộp kiếm, sau khi mở ra, bên trong là một chuôi kiếm cổ màu xanh đen lắng lặng năm ở trong đó, mũi kiếm như làn nước, nhuệ khí bức người.
Ái chà, đẹp ghê ta ơi.
"Thuần Quân."
Bên bờ hồ cạnh hậu viện, Tân A Na thấy kiếm trong tay Lý Hiển Duy cách đó không xa, khuôn mặt xinh đẹp thượng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cái nhà này thật đúng là tay mắt thông thiên.
Kiếm Thuần Quân là do một vị đại sư luyện khí rèn ra trắm năm trước, vô cùng sắc bén, từ khi đại sư luyện khí kia qua đời thì không ai biết tung tích kiếm Thuần Quân nữa.
Lý gia có thể tìm được thanh kiếm này, có thể thấy năng lực tình báo đáng sợ đến nhường nào.
"Rõ ràng là một thanh kiếm tốt." Một bên, Trương Lôi Thôi đầy khó chịu nói.
Thanh kiếm nổi danh này mà để cho tiểu tử kia dùng, quả thực lãng phí.
"Chỉ có điều nha đầu kia cũng không tệ."
Trương Lôi Thôi lại bổ sung một câu, đương nhiên là chỉ Hồng Chúc đứng trước Lý Hiển Duy.
"Cao thủ dùng độc."
Tân A Na bình tĩnh nói, đồ trang sức trên vành tai thiếu nữ áo đỏ kia, cái trâm cài đầu, thậm chí cái vòng trên cánh tay. cũng phản xạ ánh xanh quỷ dị, hiển nhiên có tẩm kịch độc.
"Lý gia kia tìm người cũng kinh thật, một thiếu nữ nho nhỏ mà đã không tầm thường đến thế này."
Trương Lôi Thôi cảm khái nói: "Nhìn thái độ nịnh hót của tiểu tử kia, rõ ràng biết được cô gái này lợi hại. Ta dám cam đoan, ánh mắt tiểu tử kia không có ý tốt gì."
"Ừ"
Tân A Na lãnh đạm gật đầu, nàng cũng hiểu mấy phần tính tình tên đệ tử này của mình, nàng biết lúc hẳn cầu xin người khác thì không hề có ranh giới cuối cùng.
"Hồng Chúc tỷ, chúng ta vào phòng nói kỹ hơn đi."
Lý Hiển Duy tiến lên dẫn đường, mặt không đỏ tim không đập đi ngang mặt hồ, giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của hai vị kiếm tiên.
Trong phòng, Hồng Chúc đi vào rồi, Lý Hiển Duy nhanh tay khép cửa phòng lại.
Hồng Chúc cũng không sợ, trước khi đóng cửa phòng còn thấy một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng ấy biết thừa tính tình Tam công tử.
Nói thế nào nhỉ? Có lòng gian nhưng sẽ không dám làm bậy.
Khi còn bé, nàng ấy cũng bắt nạt vị tiểu công tử Lý phủ này không ít lần.
Chẳng qua là sau đó biết tôn ti, có thứ tự trước sau, lúc trước mặt người khác, tất nhiên nàng ấy sẽ kiềm chế một ít.
"Tiểu tử, trưởng thành rồi."
Bên trong căn phòng, Hồng Chúc nhìn lướt qua thiếu niên đang đứng trước mắt, ẩn ý mà nói một câu.
Nụ cười trên mặt Lý Hiển Duy bỗng cứng đờ, theo bản năng kẹp hai chân lại.
Nữ, nữ lưu manhI