Yên Vũ Lầu

Chương 16: Không tiễn trưởng tỷ à?




Lý Hiển Duy không biết số phận bi thảm sắp ập đến với mình, hẳn vẫn say sưa luyện kiếm, mặt mày đầy hớn hở.

Trong khi đó, những người khác trong phủ đang bận rộn chuẩn bị cho Lý Ấu Vi lên đường đi Đô Thành.

Bảy ngày sau, ngoài ngâm dược cùng luyện kiếm, Lý Hiển Duy còn bị tra tấn đến nửa sống nửa chết, cũng suýt ngất xỉu vài lần.

Nhưng kinh mạch và thể chất của Lý Hiển Duy cũng nhanh chóng tăng cường trong sự tra tấn vô nhân tính kia. Hắn dần vượt xa người bình thường, tiến gần với một võ giả thực thụ.

Bảy ngày sau, cuối cùng Lý Ấu Vi cũng lên đường.

Lý Bách Vạn đích thân tiễn tận ngoài thành Du Châu.

Nhưng lạ thay Lý Hiển Duy thân thiết với Lý Ấu Vi nhất lại không xuất hiện.

"Không tiễn trưởng tỷ à?"

Bên hồ Lý phủ, Trương Lôi Thôi liếc nhìn thiếu niên luyện kiếm miệt mài phía xa, hỏi vu vơ một câu.

"Không đi, có Nhị ca âm thầm bảo vệ, Ấu Vi tỷ sẽ rất an toàn" Lý Hiển Duy đáp lại trong khi luyện kiếm.

Trương Lôi Thôi mỉm cười, tính tình tiểu tử này thật kỳ lạ. "Lý Hiển Duy."

Lúc này, Tân A Na đi tới và nói: "Đi theo ta."

"Đi đâu?" Lý Hiển Duy ngừng tay, không hiểu

"Chuẩn bị rèn luyện cho ngươi chút." Tân A Na đáp. "Nguy hiểm không?" Lý Hiển Duy buột miệng hỏi.

"Chỉ là rèn luyện nhỏ thôi, không nguy hiểm." Tân A Na đáp qua loa.

Đối với nàng thì không nguy hiểm tí nào thật, nhưng với tiểu tử này thì... ai biết được.

Lý Hiển Duy nghe vậy thì vội cất kiếm, nhanh nhảu đi theo.

Trương Lôi Thôi ngồi bên hồ, nhìn theo hai bóng người đi khuất, mặt đầy vẻ hả hê khi thấy người gặp họa.

Trước giờ không để ý, giờ mới biết hóa ra Hoa Mai Tiên Tử cũng xấu xa như vậy.

Đúng là không phải người một nhà thì không sống chung một mái nhà.

Trước núi Kỳ Liên ở phía bắc thành Du Châu, một chiếc xe. ngựa lộc cộc đi tới.

Tân A Na xuống xe, nhìn về phía vách đá xa xa phía trước, nói: "Trên vách đá kia có một cây huyết sâm, là vua của các loại dược, rất có lợi cho việc khôi phục kinh mạch của ngươi. Nếu ngươi có thể hái được, ta có thể đảm bảo sẽ đả thông một kinh mạch cho ngươi trong thời gian ngắn."

"Thật à?"

Lý Hiển Duy cũng xuống xe, nhìn về vách đá phía trước với vẻ mặt hào hứng, chính vì tám kinh mạch bế tắc nên hắn hoàn toàn không thể tu luyện, nếu có thể đả thông một kinh mạch, mặc dù vẫn không thể bằng thiên tài, nhưng ít nhất hắn có thể thử tu luyện.

"Ừm"

Tân A Na gật đầu đáp lời.

"Được, bây giờ ta đi ngay đây."

Lý Hiển Duy nói xong, lập tức hướng về phía trước núi.

"Đợi chút." Tần A Na đưa thanh kiếm trong tay cho hẳn, nói: "Cầm lấy nó."

"Chỉ là hái thuốc thôi, không cần đến kiếm" Lý Hiển Duy ngạc nhiên.

"Cầm lấy đi." Tân A Na không giải thích gì thêm mà chỉ nói thế.

Lý Hiển Duy nghi ngờ nhưng không suy nghĩ nhiều, quay người đi vào núi.

Ngoài núi Kỳ Liên, Tân A Na nhìn theo bóng người kia, đôi môi hồng hơi cong lên, rồi đạp chân một cái, uyển chuyển bay vào sâu trong núi.

Nửa canh giờ sau, Tần A Na đáp xuống cành cây khá gần với vách đá kia, tiện tay ngắt một chiếc lá phóng xuống trại phía dưới.

Rầm!

Ngay khi chiếc lá bay tới, một cột gỗ trong trại đổ ầm xuống kéo theo một góc trại sụp đổ.

"Ai đó?" Trong trại, một tên vạm vỡ có gương mặt dữ tợn đứng bật dậy, bước ra ngoài trại nhìn quanh, gắn giọng: “Còn đứng đực ra đó làm gì hả? Mau đi kiểm tra!”

"Vâng!"

Mấy tên thổ phỉ vâng lệnh, lập tức chạy ra ngoài kiểm tra.

Trên cành cây, Tân A Na đạp nhẹ chân, nhảy xuống rời đi ngay trước mặt đám thổ phỉ, không có chút ý muốn che giấu nào.

"Đuổi theo!" Tên vạm vỡ gầm lên.

Ở bên kia vách đá, cuối cùng Lý Hiển Duy ngây thơ nhà ta cũng leo lên đến nơi, cả người đã lả đi vì mệt.

"Huyết sâm vương."

Lý Hiển Duy nhìn quanh, lần theo vị trí Tân A Na chỉ để tìm dấu vết cây huyết sâm.

Trong lúc Lý Hiển Duy tìm kiếm thì gần đó vang lên tiếng hô hoán.

"Kẻ đó ở đâu?"

Ngay sau tiếng hô hoán là hơn mười tên thổ phỉ phát cuồng lao tới.

"Chết tiệt!"

Lý Hiển Duy thấy thế thì mặt tái đi.

Bị lão Tân lừa rồi!

Bảo sao còn dặn dò mang theo kiếm!

Hản không phải kẻ ngốc, lúc này mà còn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa thì chắc não hắn bị lừa đá rồi!

Thấy bọn thổ phỉ điên loạn lao tới, Lý Hiển Duy như bừng tỉnh, không nói hai lời mà quay đầu chạy thẳng.

"Lão Tân, đm ngài!"