Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 95: Giống như đang giãy chết




Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 95: Giống như đang giãy chết

Chu Trán chớp mắt, suy nghĩ mông lung được Lâm Vân Yên dẫn dắt trở nên rõ ràng hơn, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng, chân mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.

Mã ma ma mắt tinh tay nhanh đỡ lấy nàng.

Lâm Vân Yên và Mã ma ma đỡ Chu Trán sang bên, nhường chỗ trước giường, nói với hai vị Viện phán: "Làm phiền hai vị đại nhân, dù sao cũng đã kéo dài tám năm, xin hãy bớt chút tâm tư."

Hai vị ngự y tiến lên cẩn thận kiểm tra tình trạng của Vu thị.

Phùng Viện phán rất tỉ mỉ.

Năm đó khi Vu thị đổ bệnh, ngự y đến phủ Anh Quốc công xem bệnh có cả ông, cũng chính mắt ông nhìn thấy Vu thị từ ban đầu không thể dậy nổi, dần dần phát triển đến bệnh tình nguy kịch.

"Khi đó hạ quan đã đưa ra phán đoán, Tứ phu nhân chẳng còn sống bao lâu nữa, sau đó trong phủ có được phương thuốc kéo dài mạng sống, hạ quan cũng xem thử rồi, thật sự không ngờ Tứ phu nhân có thể kéo dài đến hôm nay." ông thở dài một tiếng: "Khi đó không biết bệnh của Tứ phu nhân từ đâu mà ra, cũng không nhìn ra phương thuốc kéo dài mạng sống thần kỳ ở chỗ nào, là hạ quan học y chưa tinh."

An Viện phán lần đầu chẩn đoán cho Vu thị, sau khi kiểm tra đại khái, cũng rất tán đồng với lời của Phùng Viện phán.

Ông cũng không nhìn ra tình trạng của Vu thị là thế nào.

Không có dấu hiệu trúng độc, cũng không có bệnh chứng rõ ràng, kỳ lạ vô cùng.

Nếu không phải hôm qua Mã ma ma tìm đến ông, mang theo mạch tượng của Định Vương Điện hạ mấy tháng trước và một đống ghi chép đơn thuốc đã dùng, cùng ông thảo luận một hồi thì An Viện phán cũng không thể từ đó phát hiện ra manh mối.

Tất nhiên, cuộc thảo luận hôm qua không lập tức có kết quả.

An Viện phán một đêm không ngủ, suy nghĩ đến sáng mới mơ hồ có hướng đi.

Tiếc rằng chưa kịp suy diễn luận chứng thì đã bị Vương ma ma mời đến phủ Anh Quốc công.

"Hạ quan phán đoán sơ bộ giống với Phùng đại nhân." An Viện phán trước tiên nói kết luận.

Bằng mắt thường có thể thấy, Chu Trì thở phào nhẹ nhõm.

"A Trán, con xem..." Hắn nhếch khóe miệng, bày ra nụ cười hòa nhã, nhưng cũng không hoàn toàn kiểm soát được nên vẫn lộ ra vài phần đắc ý.

Lâm Vân Yên nắm chặt tay Chu Trán, ra hiệu nàng đừng nói gì cả.

An Viện phán lại cúi xuống, quan sát Vu thị một lúc lâu, lúc này mới trao đổi với Phùng Viện phán.

Hai vị thái y hạ giọng, nói rất nhanh, dù cùng trong một gian phòng, Chu Trì cũng nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe được vài vị dược liệu.

Sâu trong lòng, Chu Trì nhìn Lâm Vân Yên.

Một dự cảm không lành từ đáy lòng hắn trỗi lên.

Quận chúa đến quá nhanh.

Vương ma ma cũng đến quá nhanh.

Dường như đã dự đoán được hôm nay phủ Anh Quốc công sẽ xảy ra chuyện, rõ ràng trước đó bọn họ căn bản không có ý định ra tay với Vu thị, là phụ thân từ ngự thư phòng trở về mới hạ quyết tâm.

Chẳng lẽ những chuyện đó thật sự đã bại lộ sao?

Chu Trì không dám nghĩ tiếp, điều này sẽ khiến sự cố gắng bù đắp, xoay xở hiện tại của hắn giống hệt như giãy chết, khó coi cực kỳ, buồn cười cực kỳ.

Nhưng chẳng lẽ có thể buông xuôi không vùng vẫy sao?

Không thể nào.


Dù là cố gắng hết sức, nghe mệnh trời thì cũng phải vùng vẫy trước đã.

Bên ngoài, lại có ma ma đến thúc giục.

Dù Chu Trì cực kỳ không yên tâm giao tình hình bên này cho thê tử, cũng không thể không rời đi.

Hắn cũng đồng thời lo lắng cục diện bên phụ thân.

Quận chúa chỉ là tiểu nha đầu, Vương ma ma bảo vệ Quận chúa, các nàng không thể biết nội tình.

Chỉ cần Thái y không phát hiện ra manh mối là có thể qua ải.

Còn ở tiền viện, Phụ Quốc công tâm tư khó dò, Đan phủ doãn mới là khúc xương khó gặm nhất.

Trong phòng, Phùng Viện phán lông nhíu mày.

Ông là sau khi Thánh thượng đăng cơ mới vào Thái y viện, chưa từng chẩn bệnh cho Định Vương Điện hạ, mặc dù đã xem qua ghi chép, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nghĩ đến điểm này.

Được An Viện phán nhắc nhở nghĩ theo hướng này, ông càng ngày càng lĩnh hội được ý của An đại nhân.

Hai người lại thì thầm một hồi, An Viện phán thậm chí còn mời Mã ma ma cùng phân tích dược lý.

Trước tình cảnh như vậy, tim Thế tử phu nhân đập thình thịch, không ngừng trách móc phu quân: Rốt cuộc là nội tình gì, dù sao cũng nói một tiếng để còn biết làm sao ứng phó chứ...

Lại bàn bạc thêm một khắc, An Viện phán cầm bút mực, viết một đơn thuốc.

Chu Trán tiến lên, hai tay đón lấy đơn thuốc, hỏi: "An đại nhân, bốc thuốc theo đơn này, mẫu thân ta có thể khỏi không?"

Thấy trong mắt nàng ngấn lệ, An Viện phán rất không đành lòng, nhưng không giấu diếm: "Không thể thưa Chu cô nương, tình trạng của mẹ ngươi, thứ cho chúng ta bất lực."

Nước mắt rơi xuống, ánh sáng trong mắt Chu Trán tắt đi: "Đơn thuốc này là..."

"Nguyên nhân bệnh của mẫu thân ngươi." An Viện phán nói: "Mẫu thân ngươi lúc đó bị bệnh chính là vì dùng đơn thuốc này. Thời gian quá lâu, chúng ta chỉ có thể suy đoán thành phần đại khái, không thể xác định chính xác liều lượng."

Chu Trán ngây người.

Một lúc lâu, nàng quay cái cổ cứng đờ nhìn Lâm Vân Yên: "Quận chúa, có phải ta nghe nhầm không?"

Lâm Vân Yên đã có chuẩn bị với kết quả này, cũng biết, đối với Chu Trán mà nói thì kết quả này càng tệ hơn.

Trong nhận thức của Chu Trán, mẹ nàng bị bệnh, người nhà chỉ dựa vào đó mà mưu danh trục lợi giả nhân giả nghĩa, nhưng lời của An Viện phán đã phá vỡ nhận thức này.

Mẹ nàng không phải bệnh, mà là bị hại.

Hung thủ là ai?

Chắc hẳn Chu Trán đã có câu trả lời của riêng mình.

"Ta nghĩ." Lâm Vân Yên nhẹ giọng nói với Chu Trán: "Đây chính là lý do hôm nay đại bá nương ngươi vội vàng muốn ra tay."

Thân hình Thế tử phu nhân lảo đảo.

"Ta, cái này, ta..." Bà lắc đầu, càng nói càng kích động: "Không phải ta, ta không biết gì cả. Ta chỉ là bị ma quỷ ám ảnh muốn giải thoát cho mẫu thân ngươi thôi, những chuyện khác ta hoàn toàn không hay biết.

An đại nhân, có nhầm lẫn không thế?

Vậy, A Trán, vậy, chúng ta hãy điều tra đi, gọi những người hầu hạ mẫu thân ngươi tám năm trước đến hỏi, xem có phải ai lòng dạ rắn rết?"

Chu Trán cười, nụ cười rất chua xót: "Có lẽ bà thật sự không biết, nhưng ta biết là ai, là phụ thân ta phải không? Không cần phiền người đi hỏi, ta đem đơn thuốc này đến phủ Thuận Thiên để quan phủ hỏi đi."

Nói xong, nàng không để ý đến Thế tử phu nhân nữa, nắm tay Lâm Vân Yên đi ra ngoài.

Lâm Vân Yên theo nàng bước đi, không rời một bước.

Nàng hiểu Chu Trán cần gì.

Nàng dùng bàn tay của mình, dùng bước chân cùng nhau, lặng lẽ ủng hộ.

Sự trợ giúp này còn hơn cả ngàn lời nói.

Lúc này không có ai dám tiến lên ngăn cản.

Thế tử phu nhân muốn sai người đi tiền viện báo tin, dưới sự giám sát của Vương ma ma và những người khác cũng không tìm được cơ hội.

Tại phòng khách tiền viện, cuộc nói chuyện của Từ Giản, Đan phủ doãn và cha con Anh Quốc công đã rơi vào bế tắc.

Đan phủ doãn vẫn đang cùng Anh Quốc công nói chuyện.

Thì có tiếng bước chân truyền đến, Từ Giản đang nhấp trà ngẩng đầu lên.

Ngoài cửa sổ xuất hiện bóng dáng Lâm Vân Yên và Chu Trán cùng nhau tới.

Qua cửa sổ, Lâm Vân Yên dường như cảm nhận được ánh mắt của Từ Giản, nàng liếc nhìn vào trong.

Ánh mắt giao nhau trong không trung.

Lâm Vân Yên chớp mắt, rất nhanh cũng rất tự nhiên giống như bình thường.

Sau đó ánh mắt lại dời đi.

Từ Giản hạ mi mắt, trong mắt thoáng qua nụ cười nhẹ.

Hắn biết kết quả bên Lâm Vân Yên rồi.

Ổn rồi.