Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 80: Không còn thở nữa




Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 80: Không còn thở nữa

Lý Nguyên Phát ở ngoài phủ Anh Quốc công chờ đến canh ba.

Không những không gặp được Chu Sính, đến cả nhờ gác cổng mang vài lời nhắn, bên đó cũng viện cớ đủ điều.

Lý Nguyên Phát càng nghĩ càng tức, dứt khoát đi tìm Tịch Đông gia ngay trong đêm.

Tịch Đông gia làm trộm cả đêm, lại chịu khổ trong ngục hơn nửa ngày, lúc này đang ngủ ngon thì bị Lý Nguyên Phát gọi dậy, mặt mày u ám đến gặp ông ta.

Sắc mặt Lý Nguyên Phát còn tệ hơn Tịch Đông gia, kể lại chuyện mình gặp phải.

Tịch Đông gia nén giận, nói: "Người gác cổng làm sao biết chúng ta thực sự quen với Chu Tứ lão gia?

Họ chỉ coi ngươi vô cớ gây chuyện, gán cho Tứ lão gia tội chủ mưu sau lưng, ngươi tìm đến cửa thì sao họ có thể đối tốt với ngươi?

Không lấy chổi đuổi ngươi thì tính tình gác cổng nhà người ta cũng phải tốt lắm rồi."

Lý Nguyên Phát ừng ực uống hai ngụm trà: "Phủ Anh Quốc công có nhiều cửa trước sau, cửa ngách, một mình ta chờ cũng không phải cách, nên đến gọi thêm ngươi cùng...."

Dù anh em nhà họ Vương còn trong ngục chưa ra, hai người họ vẫn có vài thuộc hạ...

"Vô ích thôi." Tịch Đông gia nói: "Tứ lão gia một khi biết ngươi tìm hắn, chắc chắn tránh mặt, hoặc là ngày ngày ở trong phủ không ra ngoài, hoặc ra ngoài rồi không về..."

Lý Nguyên Phát không dễ dàng từ bỏ.

Đợi trời sáng, ông ta đến phủ Thuận Thiên điểm danh một lượt, cúi đầu khom lưng một hồi.

Ra ngoài, ông ta cũng không vội đi, mà ngồi xổm ở đối diện đường phố, nhìn thấy vị quý nhân trẻ hôm qua vào phủ nha, còn người tùy tùng của hắn dắt ngựa rời đi.

Lý Nguyên Phát đi theo.

Tham Thần biết rõ hành động của Lý Nguyên Phát, giả vờ không biết mà đi thẳng về phía ngõ Lục Quả.

Lý Nguyên Phát táo bạo hơn Tham Thần nghĩ nhiều, đi qua hai con phố, ông ta đã tiến lại gần.

"Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ." Lý Nguyên Phát hành lễ: "Ta muốn hỏi ta có thể tìm Chu Tứ lão gia ở đâu?"

"Ngươi tìm hắn làm gì?" Tham Thần giả vờ ngạc nhiên: "Hôm qua trên công đường không phải ngươi nói, ngươi quen hắn còn hắn không quen ngươi sao?"

"Trước đó ta đã bịa đại tên Tứ lão gia để thoát tội." Lý Nguyên Phát ngại ngùng: "Nên nghĩ dù thế nào cũng đến xin lỗi Tứ lão gia vì đã gây phiền phức cho ông ấy."

"Xin lỗi thì thôi đi..." Tham Thần nói: "Nếu ta là Tứ lão gia, chắc chắn không cần ngươi xin lỗi, hơn nữa ta cũng không biết hành tung của Chu Tứ lão gia, nhưng mà..."

"Lễ nghĩa, lễ nghĩa" Lý Nguyên Phát nghe thấy có hy vọng, vội đảm bảo: "Ta thực lòng đến xin lỗi, sẽ không làm phiền tiểu huynh đệ, xin tiểu huynh đệ chỉ đường."

Lý Nguyên Phát lại nói một đống lời khách sáo, Tham Thần mới miễn cưỡng nói: "Có lần ta gặp người hầu của Tứ lão gia mua gà quay ở đầu bắc ngõ Lục Quả, hỏi vài câu, nói là con ở nhà thích ăn đồ nóng hổi, ta đoán chừng ông ấy có thể ở gần đó.

Ngươi nhận ra người hầu bên cạnh Tứ lão gia không?

Nếu nhận ra thì có thể đến đó xem, nếu gặp được hắn thì nhờ hắn giới thiệu.

Ngươi đừng nhắc đến ta, ta tùy tiện tiết lộ hành tung nhà người ta, hồi sau Tứ lão gia giận, tìm đến công tử nhà ta thì ta chịu không nổi."

Lý Nguyên Phát mừng rỡ.

Người hầu bên cạnh Chu Sính thì ông ta không quen lắm, nhưng nhìn mặt đều nhận ra.

"Ngươi yên tâm, ta là người trọng nghĩa khí" Nói xong, Lý Nguyên Phát vội vàng đi đến ngõ Lục Quả.

Nhìn bóng lưng ông ta đi xa, Tham Thần lắc đầu.

Vốn tưởng Lý Nguyên Phát chỉ đi theo, hắn cứ thế dẫn người đến ngõ Lục Quả, không ngờ, người này lại không kiên nhẫn như vậy.

Chưa đầy một buổi sáng, Lý Nguyên Phát đã tìm hiểu rõ chuyện ở ngõ Lục Quả.

Đúng là mắt tròn mắt dẹt, tặc lưỡi khen ngợi, thán phục không thôi.

Thì ra ở đây có ngoại thất của Tứ lão gia, còn có đứa con trai năm tuổi...

Sắp xếp suy nghĩ, Lý Nguyên Phát đập cửa nhà.

Bà già mở cửa thấy người lạ, cảnh giác nhìn ông ta.

"Ma ma." Lý Nguyên Phát hành lễ: "Ta đến tìm Tứ lão gia."

Chu Sính đang ở trong phòng, nghe tiếng đi ra thì chỉ vào Lý Nguyên Phát rồi hạ giọng mắng: "Sao ngươi lại tìm đến đây? Không phải, không phải ngươi đang ở trong ngục sao? Sao ngươi ra được?"

Lý Nguyên Phát vào viện, đóng cổng lại.

Sau đó, ông ta xoa tay nói: "Nha môn thả ta ra, vì ta chỉ là một tên trộm, trộm phải thứ xui xẻo thôi. Nhưng Tứ lão gia, ngài không thật thà rồi, sao lại để chúng ta đi trộm sách cấm ch.! Nếu ta nói sai vài câu trong nha môn thì cái đầu này của ta..."


Bốp, bốp hai tiếng, Lý Nguyên Phát nghiêng đầu, bàn tay vỗ hai cái lên cổ mình.

Sắc mặt Chu Sính khó coi vô cùng: "Vậy nên ngươi đã khai ta ra rồi? Ngươi cũng không nghĩ kéo ta xuống nước thì ngươi được lợi gì à?"

"Đó là ta hồ đồ, trước khi ra ta đã đổi lời, nói không liên quan đến ngài." Lý Nguyên Phát nhận sai rất thẳng thắn, yêu cầu cũng rất trực tiếp: "Nha môn tin lời ta, tạm thời thả ta ra, nhưng mỗi ngày ta phải đến nha môn điểm danh, ngài nói xem như vậy thì ta còn làm ăn kiếm tiền thế nào nữa đây?

Lão gia, Lý Nguyên Phát ta vì làm việc cho ngài mới rơi vào tình cảnh này, ngài phải giúp ta giải quyết chứ.

Hoặc ngài khiến nha môn đừng theo dõi ta nữa, hoặc ngài phải bồi thường thêm...

Cuộc sống khó khăn, lão gia, ngài cũng không muốn chuyện ở đây truyền ra ầm ĩ, phải không?"

Chu Sính không nói gì.

Cách thứ nhất, chính bản thân ông còn khai là không quen biết Lý Nguyên Phát, cách thứ hai...

Vàng thỏi còn chưa thấy đâu, ông còn phải đưa tiền cho Lý Nguyên Phát?

Dựa vào cái gì chứ?

"Vàng thỏi đâu?" Ông hỏi: "Ngươi đã đem vàng thỏi đi đâu rồi?"

Lý Nguyên Phát ngơ ngác nói: "Đâu có vàng thỏi, đào ra là hai rương đồ vật chết người. Lão gia nghe tin ở đâu vậy chứ, chắc chắn bị người ta lừa rồi."

Sau cánh cửa, Vương nương tử đang nghe lén giận không kìm được.

"Lão gia" Nàng bước ra: "Ta thấy là do hắn tráo đổi rồi.

Trước đó ta nói với ngài, ngài còn không dám tin, nói hắn không dám dùng sách cấm tráo đổi, sợ sẽ rơi đầu.

Nhưng ngài xem, hắn bây giờ đứng sờ sờ ở đây, không gãy tay, không gãy chân, phủ Thuận Thiên căn bản không làm gì được hắn.

Chắc chắn là hắn cấu kết với Cao An, muốn nuốt vàng thỏi, lại đút lót cho phủ Thuận Thiên... Ái da"

Lý Nguyên Phát vừa chính thức làm phạm nhân một ngày, bản thân là người bị hại, bị mụ đàn bà này nói như hát thì ông ta sao chịu nổi?

Cầm tay áo vừa chua vừa hôi của mình, Lý Nguyên Phát dí vào mặt Vương nương tử: "Ngửi đi, ngửi đi. Cấu kết cái rắm"

Vương nương tử chưa từng gặp kẻ vô lại như Lý Nguyên Phát. Bị mùi hôi xộc vào làm cho chóng mặt hoa mắt, liên tục hét lên trốn sau lưng Chu Sính: "Hắn đã nuốt trọn, chắc chắn là thế."

Chu Sính bị hai người quấn vào giữa, cũng không chịu nổi mùi hôi trên người Lý Nguyên Phát, giơ tay đẩy Lý Nguyên Phát một cái...

Bịch.

Người ngã ngửa ra đất.

Máu tươi từ dưới đầu Lý Nguyên Phát rỉ ra, nhanh chóng nhuộm đỏ một mảng gạch sân.

Sự cố quá bất ngờ, Chu Sính sững sờ nhìn đôi tay mình.

Vương nương tử cũng bị tình huống này làm cho ngây ra, đợi đến khi tỉnh lại, nàng lấy mũi chân đá đá.

Lý Nguyên Phát nằm im không động đậy.

Bà già lấy can đảm bước tới, ngồi xuống thăm dò, chóp mũi Lý Nguyên Phát đã không còn hơi thở.