Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 117: Không lo không lấy được nàng




Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 117: Không lo không lấy được nàng

"Nếu phu nhân ngươi có mặt ở đây, chẳng phải đã phải vội vàng hỏi ngay xem chân có đau không rồi sao?" An Dật Bá nhìn Lưu Tĩnh, giọng điệu chẳng chút nể nang: "Ngươi chẳng hề nghĩ đến chuyện này, còn kéo người ta đến nói mấy chuyện đâu đâu."

Giọng An Dật Bá to, các triều thần trong Kim Loan điện chưa rời đi nghe thấy đều quay đầu nhìn.

Lưu Tĩnh lập tức trở thành tâm điểm, mặt mày đỏ ửng cả lên.

Hắn liên tục chắp tay xin lỗi An Dật Bá: "Ngài nói phải, là ta suy nghĩ chưa chu đáo, không nghĩ đến chuyện này."

An Dật Bá hừ một tiếng, mỉm cười: "Chuyện này cũng không thể trách Lưu đại nhân, ngươi chưa từng bị thương, Từ Giản cũng không dưỡng thương ở nhà họ Lưu, ngươi không nhớ tới điều này là bình thường thôi. Ghen tị với ngươi lắm đấy, Lưu đại nhân vẫn còn trẻ, đến khi ngươi bằng ta đây, mấy bệnh này nó tự tìm đến, lúc đó muốn quên cũng khó."

Lưu Tĩnh cười gượng, cười xong rồi thì lập tức hỏi Từ Giản: "Chân con thế nào rồi."

Giọng điệu Từ Giản vẫn hờ hững, không lộ chút cảm xúc: "Con đang định về nằm xuống ủ ấm chân một chút."

Nghe vậy, Lưu Tĩnh cũng chỉ đành nói: "Vậy mau về đi."

Từ Giản tất nhiên không nán lại, cúi chào An Dật Bá rồi đi ra ngoài.

Bầu trời vẫn u ám, mây dày đặc.

Nhưng tâm trạng của Từ Giản không tệ đến mức ấy.

Sự phiền toái khi Lưu Tĩnh chặn hắn lại cũng nhờ vài câu của An Dật Bá mà tan biến.

Nhưng hắn lại hơi buồn cười.

An Dật Bá tính tình ngay thẳng, có gì nói đó.

Với vẻ mặt phân rõ thiện ác của ông, rõ ràng không có chút gì mỉa mai, nhưng lại nói ra lời khiến người ta cảm thấy như đang châm chọc.

Đó cũng là một loại tài năng.

Nghe An Dật Bá nói vài câu, cơn đau ở chân Từ Giản cũng dịu đi nhiều.

Từ Giản vừa đi, Lưu Tĩnh cũng vội vã cáo từ.

Sau khi vào nha môn xin nghỉ nửa buổi, Lưu Tĩnh ngồi kiệu chạy vội đến cổng Nam thành, bất chấp đường trơn trượt đứng ở bên lề đợi.

Đợi khoảng hai khắc, trông thấy xe ngựa nhà mình từ ngoài thành chạy vào, Lưu Tĩnh vội vàng bước lên.

Quan binh xác nhận lộ trình, phu xe dừng lại dưới chân thành.

Lưu Tĩnh hắng giọng nhìn thiếu niên từ trên xe bước xuống, trên mặt không giấu được nụ cười.

"Phụ thân." Lưu Tấn đứng thẳng người, cúi chào.

Lưu Tĩnh đỡ vai con trai, nói: "Để ta xem nào, cao lớn hơn rồi, con đi vất vả rồi."

"Sao người không đợi trong nhà?" Lưu Tấn hỏi.

"Đợi không nổi nên ra đây thôi." Lưu Tĩnh lại vỗ mạnh hai lần lên cánh tay Lưu Tấn, sau đó nhíu mày: "Sao lại ăn mặc phong phanh thế này? Trời thu rồi, lạnh lắm."


Lưu Tấn trả lời: "Cũng không lạnh lắm, con khỏe mà."

Cách đó không xa, có tiếng ngựa hí.

Ngựa dừng ngay bên xe, bùn nước bắn lên tung tóe.

Gấu áo và giày của Lưu Tấn đều bị ướt, mặt hắn lập tức tỏ vẻ khó chịu, định mở miệng trách người dừng ngựa: "Sao ngươi..."

Vừa mở lời thì bị Lưu Tĩnh nhìn thấy rõ người tới, bèn ngăn lại.

Lưu Tĩnh cúi người hành lễ: "Thái tử điện hạ."

Những lời định nói của Lưu Tấn nghẹn lại, hắn lập tức nuốt vào.

Lý Thiệu ngồi trên ngựa, cúi đầu nhìn hai người một lượt: "Ta đang định xuất thành, không ngờ gặp Lưu đại nhân nên tiện qua chào hỏi, vị này là..."

Lưu Tĩnh định giới thiệu thì Lý Thiệu nhớ ra trước: "Con trai thứ của ngươi phải không? Đệ đệ của Từ Giản."

Vai của Lưu Tấn căng cứng.

Hắn không thích thân phận này.

"Con trai thứ" nghe không hay, "đệ đệ của Từ Giản" nghe còn tệ hơn.

Từ Giản, kẻ không thèm nhận mình là con trai nhà họ Lưu.

Tuy vậy, dù trong lòng có bực bội nhưng hắn cũng không dại gì cãi lại thái tử, may thay lúc này cũng không cần hắn nói gì, hắn chỉ cúi đầu nghe dặn dò.

Lưu Tĩnh tiếp lời Thái tử, nói: "Đúng là con trai của hạ quan, hai năm trước học ở thư viện An Lộc, nghĩ tới năm tới là khoa thi ân, các học trò khắp nơi cũng tới kinh thành, hạ quan mới gọi con về, để con gặp gỡ giao lưu với các sĩ tử các nơi, có thêm chút kinh nghiệm so với ở lại thư viện."


"Thư viện An Lộc?" Lý Thiệu nghĩ một chút: "Bên cạnh Hằng Thủy phải không?"

Lưu Tấn trả lời "Đúng vậy."

"Hoàng Thái Hậu hồi nhỏ từng sống ở Hằng Thủy, trước đây ta có nghe người kể chuyện nơi đó." Lý Thiệu nói: "Dạo này sức khỏe người không tốt, mấy ngày này theo ta vào Từ Ninh cung kể cho người nghe về Hằng Thủy, chắc người nghe sẽ vui lên."

Mắt Lưu Tĩnh sáng lên, khen Lý Thiệu: "Điện hạ đúng là hiếu thảo."

Lý Thiệu thích nghe người ta khen mình, nói thêm: "Hôm qua ta đi săn không thu hoạch được gì, ta đã hứa với phụ hoàng sẽ bắt được hươu để ngài thưởng thức, hôm nay phải đi thêm lần nữa, đi đây."

Vỗ nhẹ bụng ngựa, Lý Thiệu quay ngựa lại, vừa đi vừa nói với Lưu Tấn: "Ngươi ở nhà đợi, ngày mai hoặc ngày kia ta tìm ngươi."

Cha con nhà họ Lưu cúi người tiễn.

Lý Thiệu thúc ngựa rời thành, phía sau là hộ vệ và nội thị, chỉ chớp mắt đã biến mất.

Lưu Tĩnh đứng thẳng dậy, nét mặt vui mừng không hề che giấu: "Con đúng là có vận may, sau này vào yết kiến Hoàng Thái Hậu, con..."

Đang nói thì ông nhìn thấy màn xe hơi lay động.

"Trong xe còn ai sao?" Lưu Tĩnh vội hỏi.

Lưu Tấn trả lời: "Là tỳ nữ của con, đợi về phủ để nàng ra mắt cha."

Nụ cười của Lưu Tĩnh hoàn toàn tắt ngấm.

Chỉ là tỳ nữ thì ra mắt cái gì?

Hắn biết rõ, hai năm qua ở thư viện, Lưu Tấn đã thu nhận một cô gái.

Nơi này gần cổng thành, Lưu Tĩnh không tiện phát tác, chỉ thúc giục hắn lên xe về phủ.

Lưu Tấn nhảy lên xe ngựa.

Qua tấm rèm xe vừa nhấc lên, Lưu Tĩnh nhìn vào bên trong.

Trong xe hơi tối nên ông không thấy rõ lắm, chỉ thấy được gương mặt nhỏ nhắn, cằm nhọn, trông rất trẻ.

Đến khi về phủ, người từ trên xe bước xuống, Lưu Tĩnh mới nhìn rõ.

Khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mày lá liễu, mắt phượng, dưới mắt còn có nốt ruồi lệ, giọng nói nũng nịu tự xưng là Nguyệt nương, ánh mắt nhìn Lưu Tấn tràn đầy yêu mến và ái muội.

Lưu Tĩnh nhìn mà đau đầu.

Lưu Tấn rõ ràng rất thích kiểu này, bảo người dẫn Nguyệt nương về phòng hắn thu dọn hành lý, còn mình thì đi yết kiến mẫu thân.

"Không vội đến đó." Lưu Tĩnh cản lại, dẫn hắn đến thư phòng trước: "Nguyệt nương đó là thế nào? Con sao có thể mang một cô nương về kinh?"

Lưu Tấn không hiểu hỏi: "Chỉ là tỳ nữ thôi, sao cha lại tức giận thế?"

Sao Lưu Tĩnh không giận được chứ.

"Nếu thực sự là nha hoàn thì cũng được, nhưng rõ ràng không phải chuyện như vậy." Lưu Tĩnh giận dữ: "Con có một người như vậy bên cạnh, còn chọn được cô vợ có gia thế tốt sao?"

Lưu Tấn sờ sờ mũi, lẩm bẩm: "Gia thế tốt thì làm gì đến lượt chúng ta lựa chọn..."

"Đồ vô dụng." Lưu Tĩnh chắp tay sau lưng đi vài vòng trong phòng, nói: "Vừa rồi Thái tử muốn con vào cung yết kiến Hoàng Thái Hậu, con có biết mấy ngày nay Quận chúa Ninh An đang ở Từ Ninh cung chăm bệnh không? Con mà thể hiện tốt, có thể nói chuyện được với Quận chúa, tất nhiên sẽ quen biết. Sau này còn sắp xếp thêm, con có dung mạo, có học vấn, nàng đã biết được mấy công tử chứ? Chỉ cần ứng đối khéo léo, không lo không lấy được nàng. Con mau xử lý Nguyệt nương đó đi, đừng để lộ tin tức ra ngoài, nếu không thì cơ hội gì cũng hết."